§ Lê Dân Việt I. BẢN CHẤT GIAN ÁC CỦA CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN:
Ai cũng biết chính quyền cộng sản Việt Nam là một chính quyền độc
tôn, độc đảng, độc đoán, độc tài và độc ác… Đảng cộng sản vô thần đó
lại lãnh đạo cả tư pháp, lập pháp và hành pháp. Lại đứng lên trên cả
luật pháp và hiến pháp, và vì thế chúng tha hồ thao túng, bắt bớ, ăn
cướp, ăn cắp, bóc lột, trấn áp, vu khống, chụp mũ, cắt xén, xuyên tạc,
gian lận, gian xảo, lưu manh, xảo trá, lật lọng, tráo trở, lừa dối,
dùng cả bọn du thử, du thực, sì ke, ma túy, cao bồi, du đảng…để làm
những chuyện mờ ám, đập phá, đánh người, dùng những lời lẽ thô tục, bẩn
thỉu, với những việc làm tồi bại, để cùng đảng làm những chuyện tán tận
lương tâm để đạt mục đích xấu xa của đảng đề ra. Nếu cần thì quốc hội
bù nhìn đưa ra những nghị quyết, luật mới cho phù hợp với ý đồ của
đảng, rồi cùng với luật rừng để ăn cướp tài sản, đất đai, nhà cửa của
dân, của hội đoàn, của đoàn thể, của tổ đình, của tôn giáo, ăn cướp cả
ngày lẫn đêm mà vẫn hợp pháp và được bọn công an bảo kê như thường.
Đất nước ta, nhân dân càng ngày càng nghèo nàn lạc hậu, tệ nạn xã
hội đang hoành hành trên cả nước, trên mọi lãnh vực, đạo đức suy thoái,
luân thường, đạo lý bị suy đồi, lòng dân ly tán. Lại bị bọn cường hào
ác bá, tham nhũng, hối lộ, buôn người, đầu độc trẻ thơ vô tội vào con
đường ô trọc vào con đường bán phấn buôn hương trong nước và trên xứ
người, đưa chị em phụ nữ đi làm điếm, làm tôi mọi cho ngoại nhân, đưa
công nhân làm ăn rồi bỏ chợ ở nước ngoài, rồi còn hùa với bọn chủ nhân
ngoại quốc để đàn áp công nhân Việt Nam, phải dở khóc, dở chết nơi xứ
người. Nạn quan liêu cửa quyền, ngang tàng, hống hách lan tràn khắp
chốn, đời sống nhân dân thì nghèo khổ cơ hàn. Dân oan thì vô số, giáo
oan thì vô kể. Pháp nạn và quốc nạn càng ngày càng tăng và càng tồi tệ
và hiển nhiên hơn.
Chế độ cộng sản Việt Nam lại cam tâm bán rẻ quê hương, giang sơn của
Đại Việt cho ngoại bang nên đất, biển của tổ tiên càng ngày càng mất
mát dần, cho đến một ngày nào đó đất nước Việt Nam sẽ rơi vào tay Hán
Tộc mà không biết. Những mất mát đó dần dần được thể hiện đầu tiên bằng
công hàm bán nước của Phạm Văn Đồng ngày 14-9-1958, dẫn tới ngày
11-1-1974 Trung Cộng tuyên bố chủ quyền trên hai đảo Hoàng Sa và Trường
Sa. Rồi bất thần ngày 14-1-1974, hải quân Trung Cộng tấn công đảo Hoàng
Sa của Việt Nam Cộng Hòa, với một trận hải chiến quyết liệt, đẫm máu.
Trong cuộc chiến đấu ấy, hải quân bắc việt đứng nhìn, hạm đội hải quân
Hoa Kỳ án binh bất động, nhìn chiến hạm hải quân Việt Nam Cộng Hòa
trúng hỏa lực Trung Cộng đang lặng lẽ chìm xuống dưới lòng đại dương
mênh mông, mang theo những chiến sĩ oai hùng can đảm và bất khuất của
quân lực Việt Nam Cộng Hòa đã anh dũng hy sinh vì tổ quốc để bảo vệ
toàn vẹn lãnh hải Việt Nam.
Tiếp đến cuộc chiến ở 6 tỉnh miền Bắc năm 1979 mà Trung Cộng ngạo
mạn gọi là:” Dậy cho Việt Nam một bài học”. Sau khi rút về, coi như tự
chiếm Ải Nam Quan và Thác Bản Dốc để rồi sau đó Nguyễn Công Phụng họp
bàn ký biên giới Bắc Bộ đã phát biểu:” Ải Nam Quan chưa từng là của
Việt Nam”. Ôi sao mà nhục nhã vô cùng cho đảng cộng sản Việt Nam khôn
nhà dại chợ đến thế. Vua Hùng có công dựng nước còn bác cháu ta có công
giữ nước là như vậy sao?
Kế đến năm 1988 hải quân Trung Quốc đánh chiếm Trường Sa và bắn chết 64 bộ đội Việt Nam đang canh giữ ở đó.
Các hiệp ước phân định biên giới giữa Việt Nam và Trung Quốc ký ngày
30-12-1999 và ngày 25-12-2000….Xem ra chỉ là những hình thức trò hề để
hợp thức hóa cho những ý đồ xâm lăng, lấn chiếm thô bạo của đảng cộng
sản đàn anh kẻ cả Trung Quốc. Thật sự lãnh địa, lãnh hải của tổ quốc
Việt Nam đang bị mất dần bởi kẻ thù phương Bắc, trước sự hèn nhát, nhu
nhược, những kẻ lãnh đạo chóp bu cộng sản Việt Nam đôi khi đã ngấm ngầm
làm tay sai cho bọn ngoại bang?
Hiệp ước ký kết về vùng đánh cá chung giữa việt Nam và Trung Quốc ở
các năm 2005, 2006…. Thế nhưng ngư dân Thanh Hóa, Nghệ An bắt cá trong
vùng này, đã nhiều lần bị bộ đội Trung Quốc bắn chết, bắt những người
bị thương, cướp ghe thuyền của ngư dân Việt Nam đem về giam giữ ở đảo
Hải Nam Trung Cộng. Trong tình cảnh ngư dân bị đau khổ và mất mát về
người và của như vậy, mà nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam chỉ lên tiếng
lấy lệ, không hề có động thái tích cực, để bênh vực quyền lợi đúng đắn
cho ngư dân của mình trước hành động thô bạo của Trung Cộng. Trong lúc
đó đón tiếp phái đoàn Trung Quốc còn mở miệng ca ngợi tình hữu nghị
Việt -Trung mãi mãi tốt đẹp. Điều này chứng tỏ đảng cộng sản Việt Nam
hèn nhát và nhu nhược. Đã đánh mất uy quyền bảo vệ dân, đại diện cho
dân, bảo vệ lãnh thổ và lãnh hải tổ quốc Việt Nam!!!
Mới đây cộng sản Trung Quốc lại ngang nhiên cấm ngư dân Việt Nam
đánh cá trong hải phận của mình từ ngày 16-5-2009 đến ngày 1-8-2009, và
đã điều nhiều tàu Trung Quốc đến tuần tra, để theo dõi, giám sát khu
vực rộng hơn 128 ngàn Km vuông, tại biển Đông thuộc hải phận Việt Nam,
mà đảng cộng sản Việt Nam chỉ phản ứng một cách yếu ớt, hời hợt cho có
lệ qua đề nghị của thứ trưởng ngoại giao Hồ Xuân Sơn, để Trung Quốc
phản hồi việc cấm đánh bắt cá đó là:” Biện pháp hành chánh thông thường
và đúng đắn”, đã làm cho hàng ngàn tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam
phải nằm ụ, nằm bờ, không dám ra khơi vì sợ Trung Quốc còn hơn là sợ
hải tặc, sợ bão táp, phong ba. Không nằm bờ sao được, khi ra khơi mưu
sinh tìm sự sống thì bị tàu lạ đâm chìm, bắt bớ, bắn chết, lại bị cướp
hết cả cá, bị hút hết xăng dầu, bị đuổi cho chạy đến mức không còn gì
nữa, và cứ thế lênh đênh trên biển cả hàng tháng trời. Ôi đau khổ cho
ngư dân Việt Nam đến cỡ nào!!!
Nay lại để cho Tàu khai thác Bauxite ở Tây Nguyên, đảng cộng sản
Việt Nam đã rước Trung Cộng vào căn cứ địa trên nóc nhà của dân tộc
Việt Nam, thì vấn đề mất nước chỉ còn là thời gian. Đứng trước hiểm họa
nước mất, nhà tan…nhiều tướng lãnh, những nhà khoa học, trí thức, thân
hào nhân sĩ yêu nước, nhà văn, nhà thơ, đại lão hòa thượng Thích Quảng
Độ xử lý thường vụ Viện Tăng Thống, kiêm viện trưởng viện Hóa Đạo
GHPGVNTN, ngày 29-3-2009 đã ban hành lời kêu gọi tháng 5 bất tuân dân
sự và biểu tình tại gia nhằm hai mục đích:
1. Cảnh tỉnh nhà nước Việt Nam trước hiểm họa xâm lược, bành trướng
của Trung Quốc, mà nguy hiểm nhất là việc khai thác Bauxite Tây Nguyên,
nơi mà tập đoàn công nhân Trung Quốc đến cư ngụ cả hàng chục ngàn người
qua kiểm soát của chính quyền Việt Nam.
2. Cảnh báo cho toàn dân nguy cơ mất nước, mỗi người dân biểu thị
quyền công dân hợp pháp của mình để buộc nhà nước phải ngưng ngay các
hành động thiếu cảnh giác, nếu không muốn nói là bán đứng tổ quốc, bán
đứng dân tộc cho kẻ thù truyền kiếp.
Cũng như linh mục Lê Quang Uy đã lên tiếng kêu gọi:” Hãy cứu Tây
Nguyên khỏi thảm họa Bauxite”. Nhưng thực chất có thể là ngài muốn cứu
dân tộc Việt Nam khỏi rơi vào tay Hán Tộc.
Học sinh, sinh viên những người yêu nước biểu tình chống Trung Cộng
chiếm Hoàng Sa, Trường Sa của dân tộc Việt Nam với biểu ngữ” Đả đảo
cộng sản Trung Cộng chiếm đảo Hoàng Sa, và Trường Sa của dân tộc Việt
Nam” thì bị công an Việt Nam bắt bớ, đánh đập, trù dập, một cách tàn
bạo. Ôi có một chế độ nào mà lại đàn áp nhân dân của mình biểu tình
chống đối bọn ngoại nhân cướp nước như vậy đâu!!!? Như vậy với băng rôn
chống Trung Cộng cướp đảo Hoàng Sa, Trường Sa thì bị bắt, bị đàn áp.
Chứ bây giờ ghi lại là:” Hoan hô Trung Cộng chiếm đảo Hoàng Sa, Trường
Sa của dân tộc Việt Nam muôn năm” thì chắc chắn công an cộng sản Việt
Nam để cho tự do, tha hồ mà hoan hô với chủ trương nhất quán của ban
lãnh đạo trung ương đảng cộng sản Việt Nam thối nát ở Ba Đình Hà Nội
chỉ đạo đã ngấm ngầm đồng tình ủng hộ bọn bành trướng Bắc Kinh. Ôi có
một chế độ nào mà tồi tệ, nhu nhược, hèn kém đến như vậy đâu. Với những
việc làm tồi tệ như trên, đã chứng tỏ đảng cộng sản Việt Nam không còn
đủ tư cách để lãnh đạo dân tộc và đất nước này nữa.
II.- CÔNG GIÁO CÙNG CÁC TÔN GIÁO KHÁC ĐÃ NHẬP CUỘC:
Là người công giáo lấy phúc âm làm căn bản, mục đích để sống. Thiên
Chúa là vua tình yêu. Chúa Giêsu đã từ bỏ trời cao, xuống thế làm
người, chịu hy sinh, chịu chết để cứu chuộc tội lỗi cho nhân loại. Có
nghĩa là qua giá máu của Ngài, tội tổ tông, tội nguyên thủy của loài
người đã được tha. Tình yêu Thiên Chúa còn được thể hiện chính trên cây
thánh giá, Chúa Giêsu trước khi tắt hơi thở cuối cùng, đã mở miệng xin
Chúa Cha tha tội cho những kẻ giết mình, vì chúng lầm không biết. Nếu
Thiên Chúa trong cựu ước mang hình ảnh trừng phạt nhãn tiền, cho những
ai phạm tội. Thì trong tân ước cho thấy Thiên Chúa là một người Cha
nhân từ, sẵn sàng tha thứ.
Tuy nhiên có những sự kiện mà chúng ta cần ghi nhận và suy nghĩ là
khi Chúa Giêsu vào đền thờ, thì thầy nhiều người đã biến nơi thợ phượng
làm nơi buôn bán…Chúa Giêsu đã giận dữ, dùng dây roi quất, hất tung bàn
ghế, và xua đuổi họ và nói rằng:” Nhà Cha ta là nhà cầu nguyện, chứ
không phải là nhà buôn bán’. Như vậy những ai phạm thượng, xúc phạm đến
Thiên Chúa, đến Thượng Đế. Những ai nguyền rủa, kinh miệt, nhạo báng
Thiên Chúa toàn năng, Thượng Đế Tối Thượng thì chúng ta cũng không thể
tha thứ cho họ được.
Có một lớp người, mà Chúa Giêsu thường lên án họ là bọn Pharisiêu
giả hình, qua những lời Chúa nói với những người này như sau:” Khốn cho
các ngươi, hỡi các kinh sư và người Pharisiêu giả hình! Các ngươi giống
như mồ mả tô vôi bên ngoài có vẻ đẹp, nhưng bên trong thì đầy xương
người chết và đủ mọi thứ ô uế. Các ngươi cũng vậy, bên ngoài thì có vẻ
công chính trước mặt thiên hạ, nhưng bên trong toàn là giả hình, và
gian ác”( Mt. 23,27-28).
Thiên Chúa đã cho con người quyền tự do, ngay cả tự do chối bỏ Thiên
Chúa, mà Thiên Chúa vẫn tôn trọng việc đó. Thiên Chúa sẵn sàng tha thứ
cho những ai lầm lỡ, những ai phạm tội, những việc làm gian ác…nếu biết
thống hối, ăn năn thật lòng như tên trộm lành, và thực tâm trở lại con
đường ngay chính, con đường sự thật…, thì Thiên Chúa sẽ rộng lượng tha
thứ.
Nhưng Thiên Chúa sẽ không tha cho những ai cố chấp, dám phạm thượng
phỉ báng, ngạo mạn đến Thiên Chúa Toàn Năng bằng ngôn từ( như: Thằng
Trời dẹp lại một bên để cho thủy lợi vươn lên thay Trời…v.v..), hay
bằng hành động đập phá tượng Chúa, Đức Mẹ, phá sập nhà thờ, bàn Thánh,
nhà nguyện, vấy bẩn những nước phế thải hôi hám lên bàn thờ, lên tượng
Chúa và Đức Mẹ như cộng sản đã làm ở Đồng Đinh, ở Thái Hà, ở tòa Khâm
Sứ…
Là người công giáo sống theo phúc âm, sống theo gương Chúa Giêsu yêu
thương mọi người giữa thế gian, chúng ta sẵn sàng tha thứ cho những
người gian ác, những người cộng sản lầm đường lạc lối, những người cộng
sản thời cơ, vì muốn thăng quan tiến chức trên con đường hoạn lộ nên đã
vào đảng, hay vì sự sống của bản thân, của gia đình là những người lãnh
đạo, công an, bộ đội, công viên chức nhà nước….Chúng ta sẽ thường xuyên
cầu nguyện cho họ, để họ sớm thức tỉnh để trở về con đường ngay chính,
công lý, chính trực, trở thành con người tốt cho đời, cho xã hội, cho
tôn giáo. Chúng ta không bao giờ thù oán và ghét bỏ họ. Nhưng chúng ta
sẽ không bao giờ cầu nguyện và tha thứ cho một chủ nghĩa, một chế độ mà
bản chất của nó là chống Chúa, dám phạm thượng đến Thượng Đế Toàn Năng.
Một chủ thuyết mà cốt lõi là vô thần và bản chất của nó là chống Chúa,
là gian ác, bất nhân, với mọi người, nhất là những người nghèo khổ như
dân oan….Như vậy người công giáo đứng trước chủ nghĩa cộng sản, chúng
ta biết sẽ phải làm gì cho đúng với ý của Thiên Chúa toàn năng. Khi
đứng trước những con người chóp bu, đầu não cuồng tín, muốn giữ chế độ
độc tài, độc đoán, độc quyền, độc đảng đó tồn tại để tiếp tục chống
Chúa, chống Phật, chống Thần Linh, và tiếp tục làm những chuyện tồi
bại, xấu xa, bất nhân cho tôn giáo và dân tộc.
Khi tổ quốc lâm nguy, đứng trước nạn xâm lăng, thì mọi người không
phân biệt chính kiến, tôn giáo, sắc tộc, tuổi tác, nam hay nữ phải đứng
lên chung vai, sát cánh để làm tròn bổn phận, nghĩa vụ và trách nhiệm
bảo vệ môi trường sống, bảo vệ lãnh thổ của tổ quốc Việt Nam.
Trong tinh thần đó, ngày 19-4-2009 liên hiệp truyền thông công giáo
ký tên bởi những linh mục trách nhiệm truyền thông như: Đức ông Phêrô
Nguyễn Văn Tài, giám đốc Radio Veritas Asia; linh mục John Trần Công
Nghị giám đốc Vietcatholic news; linh mục Nguyễn Đức Việt Châu chủ
nhiệm dân Chúa Mỹ Châu; linh mục Stephen bùi Trọng Lư, chủ nhiệm dân
Chúa Âu Châu; linh mục Anthony Nguyễn Hữu Quảng, chủ nhiệm dân Chúa Úc
Châu; linh mục Paul Văn Chi, giám đốc phát thanh tin mừng bình an…với
lời kêu gọi:” Chúng tôi kêu gọi tất cả đồng bào Việt Nam, đặc biệt đồng
bào công giáo trong và ngoài nước, bao gồm các vị giám mục, linh mục,
nam nữ tu sĩ, và toàn thể giáo dân, bằng mọi cách và bằng mọi phương
tiện, phổ biến tin tức đất nước yêu qúi và tài nguyên giá trị của Việt
Nam đang bị đảng cộng sản hiến dâng cho Trung Quốc. Cụ thể nhất là hãy
ủng hộ tất cả những lời kêu gọi của bất cứ ai, bất cứ tổ chức nào kêu
gọi đảng cộng sản Việt Nam phải bảo vệ toàn vẹn lãnh thồ, lãnh hải, và
môi trường sinh thái, để 80 triệu người dân Việt Nam được sống trong an
bình, đất nước không bị đế quốc Tàu xâm chiếm”.
Với thư mục vụ ngày 31-5-2009 hồng y Gioan Baotixita Phạm Minh Mẫn
đã lên tiếng hiệp thông Công Giáo vào cuộc tranh đấu chung trước những
nguy cơ cho đất nước, ngài viết:” Trong những sự kiện như vụ việc Vedan
và khai thác Bauxite ở Tây Nguyên, đã có nhiều tiếng nói, được gióng
lên trên báo chí, và các phương tiện truyền thông khác. Đây là dấu chỉ
lành mạnh của một xã hội dân chủ, trong đó người dân ý thức trách nhiệm
tham gia vào tiến trình quyết định về những vấn đề liên quan đến đời
sống của họ và của đất nước. Là người công giáo, chúng ta ý thức rằng
việc xây dựng một xã hội dân chủ, công bằng văn minh là trách nhiệm gắn
liên với niềm tin Kitô Giáo của mình”.
Trong lời kêu gọi các giám mục, linh mục thức tỉnh, đức cha Nguyễn
Văn Khảm nhân dịp tấn phong giám mục Nguyễn Văn Bản, giám mục Ban Mê
Thuột, với sự hiện diện của 20 giám mục, 700 linh mục và tu sĩ ngài đã
mạnh dạn nói:” Mỗi người kể cả giám mục và linh mục, có những lúc sống
trong mù lòa, và mất tự do….Bản thân giám mục, cũng có thể bị giam giữ
trong ngục thất vô hình”.
Trong tinh thần dân tộc, đứng trước những bức xúc của toàn dân đòi
công lý, sự thật, lẽ phải, công bằng…hội đồng giám mục Việt Nam cũng đã
lên tiếng:” Giáo Hội không có chức năng làm chính trị, nhưng cũng không
thể đứng bên lề xã hội…”
Đức tổng giám mục Ngô Quang Kiệt viết:” …Hôm nay, Chúa Thánh Thần
đến gõ cửa vào những cánh cửa đó. Ta rất ngại mở những cánh cửa đó ra.
Ta rất sợ Chúa Thánh thần đến sẽ làm ta mất tất cả. Đừng sợ, hãy mạnh
dạn mở tất cả những cánh cửa đó ra cho Chúa Thánh Thần ùa vào. Ngài sẽ
đem đến sự thông thoáng làm cho linh hồn, ta được hít thở bầu khí đạo
đức lành mạnh. Ngài sẽ phá tan những xiềng xích của ma quỉ, xác thịt
thế gian, trói buộc, giam hãm linh hồn để ta được hoàn toàn tự do. Ta
sẽ không mất gì mà sẽ được tất cả. Đời sống ta sẽ trở nên phong phú vì
trong tự do của Chúa Thánh Thần, ta sẽ triển nở đến vô biên, sẽ đạt tới
tầm vóc viên mãn”. Và câu nói bất hủ của đức tổng Ngô Quang Kiệt mà
những người Việt Nam, nhất là những người công giáo muôn đời sẽ ghi nhớ
đó là:” Nếu ai cầu nguyện bị đi tù, tôi đi thế” Ôi đức tổng Kiệt chúng
ta đúng là một vị chủ chăn đáng kính, đã dám hy sinh hạnh phúc của mình
vì công lý….Và lời nói của ngài vẫn còn văng vẳng đâu đây:” Tự do tôn
giáo là quyền, chứ không phải là cơ chế xin cho”. Tức cái này là ân huệ
tôi ban cho anh đó. Trong đấu tranh cho công lý, đức tổng chắc chắn sẽ
gặp nhiều thiệt thòi, nhưng uy tín và danh tiếng của ngài sẽ được cả
dân tộc Việt Nam sẽ muôn đời ghi nhớ. Ngài đã mất một số cái lợi trước
mắt, nhưng ngài đã được tất cả, mà người công giáo chúng con rất hãnh
diện về đức tổng.
Hoà thượng Thích Quảng Độ vì yêu thương người dân, yêu thương dân
tộc, đã lặn lội đi cứu nạn lụt ở miền Trung, miền Nam thì bị cộng sản
cấm đoán, cứu tế lương thực cho những người dân oan đi khiếu kiện thì
bị cho là tiếp tay với tụi phản động. Đi thăm đại lão hòa thượng Thích
Huyền Quang trước đây khi còn sống ở Bình Định thì không cho. Đất nước
đang bị mất đất, mất biển ngài không ngại lên tiếng kêu gọi toàn dân
đứng lên đấu tranh để lấy lại. Nay cộng sản Việt Nam lại đưa Trung Cộng
vào khai thác Bauxite ở Tây Nguyên, hòa thượng đã đứng lên kêu gọi
tháng 5 bất tuân dân sự và biểu tình tại gia, để như một hình thức
chống đối đảng cộng sản Việt Nam nhu nhược, hèn yếu hiện nay.
Một câu hỏi đặt ra có phải Giáo Hội Công Giáo Việt Nam đứng lên đấu
tranh cho công lý, cho sự thật, cho dân tộc. Còn các Giáo Hội Công Giáo
ở các nước khác thì sao? Thưa là các tôn giáo ở những nước khác cũng
như vậy.
Cụ thể là đức giáo hoàng Gioan Phaolồ đệ II, theo lời trần thuật của
ông Wojciech Adamiecki chủ bút và là điều hành tờ báo bí mật của công
đoàn Đoàn Kết Ba Lan năm 1992, là cố vấn cho toà đại sứ Ba Lan tại
Washington phát biểu:” Chính thức ra chúng tôi không biết đức giáo
hoàng đang hợp tác với Hoa Kỳ. chúng tôi nghe nói: Đức giáo hoàng cảnh
báo Sô Viết rằng nếu họ tiến vào Ba Lan, thì ngài sẽ bay về Ba Lan ở
với dân chúng để đấu tranh…”
Cố đức tổng giám mục Oscar Romeo( 1917-1980) một vị tử đạo của châu
Mỹ La Tinh, ngài đã từng nói:” Ngày nay là một Kitô hữu, có nghĩa là
phải can đảm rao giảng, loan báo giáo huấn đích thực của Chúa Giêsu và
không sợ hãi rao giảng”. Và trong một bài giảng ngài đã khẳng khái
nói:” Thần khí sự thật ban cho giáo hội sức mạnh rao giảng, viết bài,
nói trên phát thanh, để nói lên sức mạnh chân lý đối diện với những lời
dối trá, để không né tránh những chuyện phải làm. Bách hại là chuyện
cần thiết cho giáo hội. Tại sao thế? Chỉ vì chân lý thường luôn bị bách
hại”. Vì ngài đã tìm thấy nơi những người nghèo khổ tiếng nói ngôn sứ,
ngài đã khám phá ra tiếng nói của dân tộc, và những đòi hỏi của lịch sử
muốn ngài phải hành động trong thánh thiện của một vị chủ chăn. Chính
vì sự đấu tranh của ngài như vậy, cho nên đức tổng giám mục Oscar
Romero đã ngã dưới lằn đạn của chính phủ quân phiệt El Salvador, đang
khi ngài cử hành thánh lễ tại ngôi nguyện đường bệnh viện Chúa Quan
Phòng.
Cũng như đức hồng y F. Tomasek là tổng giám mục Praha, Tiệp Khắc
viết:” Đồng bào thân mến, tôi ngõ lời với anh chị em vài giờ sau khi
tôi trở về từ Rôma, nơi tôi tham dự lễ tôn phong hiển thánh cho chân
phước Anê miền Bohêmia. Thánh nữ là công chúa, mặc dù tu trong đan
viện, vì lòng mến Chúa yêu người, nhưng ngài không ngừng ở cạnh dân
mình trong những giờ phút vinh quang cũng như trong những lúc tủi nhục.
Về phần tôi, tôi cũng không thể nào tỏ ra xa lạ với định mệnh quốc gia
của tôi và toàn thể đồng bào đất nước tôi. Tôi không thể im lặng trong
lúc tất cả anh chị em đang hiệp lực với nhau để phản đối những bất công
mà anh chị em phải chịu từ 40 năm nay…
Người ta không thể duy trì lòng tín nhiệm đối với giới lãnh đạo quốc
gia. Không muốn nói sự thật và chối bỏ các quyền lợi và các quyền tự do
của nhân dân. Với truyền thống có từ hàng ngàn năm nay, những quyền này
vẫn được coi là những quyền bình thường trong những quốc gia, trẻ trung
hơn đất nước chúng ta. Tôi muốn soi sáng tình trạng xã hội của chúng ta
qua những kinh nghiệm của giáo hội công giáo của đất nước này. Đã bao
nhiêu lần giáo hội gửi đến nhà nước những lời khiếu nại và thỉnh cầu,
nhưng nhà nước đều không thèm đếm xỉa gì đến….”
Đức hồng y F. Tomasek kiêm giáo chủ công giáo miền Bohêmia, Tiệp
Khắc đã viết tiếp:” …Về phần chúng ta, chúng ta không thể nào chờ đợi
được nữa. Bây giờ cần phải ra tay hành động. Chúng ta cần có một chính
phủ dân chủ, nếu không thì chúng ta không thể nào thành công trong việc
chận đứng những tai họa về môi sinh và những tai ương khác. Tất cả
những người có điều kiện muốn nói với chúng ta, họ phải có điều kiện,
muốn nói với chúng ta, họ phải được phát biểu tự do, để chúng ta chọn
lựa từ nơi họ một chính phủ cùng tiến bước với chúng ta, chứ không phải
chống lại chúng ta.
Các bạn thân mến,
Chúng tôi hợp sức với các bạn, các bạn là những người đang kêu gào
công bằng cho tất cả mọi người. với lòng biết ơn và kính trọng, tôi
hướng lòng về các nạn nhân của bạo lực tàn ác, lời Chúa Kitô được áp
dụng cho các bạn:” Phúc cho những người đói khát vì sự công chính, vì
họ sẽ được no thỏa”.
Lời kêu gọi trừng trị những kẻ phạm tội ác là điều rất đúng. Tôi chỉ
xin các bạn một điều này: Đó là tiếp tục theo đuổi con đường bất bạo
động. Chúng ta tranh đấu cho sự thiện bằng những phương thế tốt. Qua
kinh nghiệm của những kẻ áp bức chúng ta, chúng ta thấy được rằng những
chiến thắng trong giận dữ, thù oán, tham lam, ham hố quyền lực, hống
hách là những chiến thắng ngắn ngủi.
Hỡi các tín hữu công giáo và các linh mục, tôi cũng muốn ngỏ lời với
tất cả anh chị em trong giờ phút quyết liệt này của lịch sử, chúng ta
không ai trong anh chị em được đứng ngoài lề. Hãy lại lên tiếng, hợp
với tất cả công dân Tiệp Khắc, cả với những người thuộc sắc tộc khác,
dầu họ là tín hữu hay không có tín ngưỡng. Quyền tự do tín ngưỡng không
thể tách rời khỏi những quyền dân chủ khác. Tự do là điều không thể
phân chia được.
Tôi xin chấm dứt nơi đây với những lời đã từng vang dội đã lâu trong
lịch sử của chúng ta:” Với sự trợ giúp của Thiên Chúa, số phận của
chúng ta ở trong tay chúng ta.”. ( Praha ngày 21-11-1989).
Vâng đúng như câu nói của hồng y F. Tomasek. Người Việt Nam chúng ta
đã chờ đợi quá lâu trong sự đối thoại để mưu tìm công lý, công bằng, và
hạnh phúc cho mọi người dân Việt Nam. Và nay ngay cả tiền đồ của tổ
quốc, giang sơn Đại Việt đang đứng trước lâm nguy dưới sự lãnh đạo của
bọn cộng sản việt Nam hèn nhát, nhu nhược, đã và đang làm tay sai cho
bọn Bắc triều, thì dân tộc Việt Nam sẽ phải làm gì???
III- NHẬN THỨC CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM TRONG GIAI ĐOẠN HIỆN NAY:
Muốn đấu tranh với cộng sản Việt Nam thành công, để có thể buộc chế
độ cộng sản phải nhượng bộ chấp nhận sự đòi hỏi dân ý, tức chấp nhận
công lý, công bằng, lẽ phải, sự thật… trong một xã hội dân chủ đa
nguyên của dân tộc, và phải cùng toàn dân lấy lại đất, biển đã bị mất
vào tay Trung Quốc. Phải đấu tranh quyết liệt để ngư dân Việt Nam được
bắt cá ngoài biển Đông trong hải phận Việt Nam. Và không thể để cho
Trung Cộng khai thác Bauxite ở Tây Nguyên, vì nó ảnh hưởng đến môi
trường, đến sự sống của người dân. Nhưng quan trọng hơn là vì an ninh
và vận mệnh dân tộc Việt Nam, nếu không muốn đất nước này rơi vào tay
Hán Tộc. Thì toàn dân phải đứng lên đấu tranh cùng một lúc, đồng bộ và
quyết liệt vào ngày giờ nhất định, chứ không đấu tranh rải rác, tản mác
sẽ bị cộng sản tiêu diệt và khống chế.
Nếu dân tộc được độc lập, để có thể đương đầu với các nước ngoại
bang muốn xâm lăng Việt Nam, thì phải tạo cho mọi thế hệ bây giờ và mai
sau niềm kiêu hãnh tinh thần bất khuất của tổ tiên, của cha anh ngày
trước, và dân tộc Việt nam là một dân tộc thuộc giòng giống hào hùng
Con Rồng Cháu Tiên và phải tạo cho toàn dân một ý chí quật cường, tức
là làm sao cho người dân ý thức được tinh thần quốc gia, và ý chí dân
tộc vững mạnh và những ý chí đó phải ăn sâu vào tâm não, tâm trí, tâm
thức, tâm khảm của mỗi một con người Việt Nam và đề cao vai trò đấu
tranh cho sự độc lập, tự do của tổ quốc của dân tộc, thì cho dù quân
xâm lăng có đánh tan được quân đội chính qui của dân tộc, hay thắng
chúng ta cả trên đường lối ngoại giao, thì cũng không thể tiêu diệt
được hết ý chí quật cường và sức mạnh tiềm ẩn của cả một dân tộc với
khí thế hào hùng, bất khuất đang sục sôi trong lòng, trong từng huyết
quản của người dân Việt Nam, để có thể sẵn sàng đứng lên bất cứ lúc
nào, để dành lại độc lập cho dân tộc khi cần. Dân tộc Việt Nam phải tạo
khí thế Hội Nghị Diên Hồng, tức toàn dân đánh giặc với cả mọi người có
khả năng. Giặc đến nhà đàn bà cũng phải đánh. Khi đất nước lâm nguy,
thất phu hữu trách. Sơn hà nguy biến thì mọi thành phần dân tộc phải
tham gia đấu tranh, tùy thuộc vào khả năng và sức lực của mình. Thì với
tinh thần đoàn kết dân tộc với tinh thần chiến đấu như thế, và với một
quân đội chính qui kiên cường, bất khuất, hết lòng chiến đấu vì tổ
quốc, sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ, thì kẻ thù nào muốn xâm
lăng nước ta cũng phải e dè, nể sợ và sợ hãi…
Lịch sử Việt Nam đã chứng minh rằng quân dân nước Nam đã 6 lần đẩy
lui được đoàn quân hung hãn, có sức mạnh, đông người vô kể từ phương
Bắc xâm lăng( Hai lần do nhà Tống chủ trương, ba lần do nhà Minh, và
một lần do nhà Thanh). Cha ông chúng ta đánh Tống bình Chiêm, để giữ
vững non sông và mở mang bờ cõi, thì lẽ nào chúng ta lại để cho bọn
cộng sản Việt Nam bán đứng cả giang sơn Đại Việt này cho bọn cộng sản
Trung Quốc hay sao???
Sáu lần xâm lăng muốn thôn tính Việt Nam từ năm 900 đến năm 1840,
điều này chứng tỏ các triều đại vua chúa Trung Hoa từ trước tới nay đều
theo một chính sách chung là muốn thống trị và chiếm trọn giang sơn
Việt Nam để chúng bắt nhân dân Việt Nam phải, buổi sáng xuống bể mò
ngọc trai, chiều lên non săn ngà voi, trầm hương, châu báu…
Không ai thương dân tộc Việt Nam bằng dân tộc Việt Nam, và cũng
không ai thương dân tộc Tây Tạng bằng nhân dân Tây Tạng, đang phải sống
dưới nanh vuốt của bạo tàn cộng sản Trung Hoa.
Đối với Trung Quốc, chúng ta chỉ chống những người lãnh đạo chóp bu
của đảng cộng sản TQ, mà những người lãnh đạo này gian ác ngay cả đến
dân tộc của họ, như qua vụ đàn áp Thiên An Môn ngày 4 tháng 6 năm 1989.
Ngày này chính quyền cộng sản Bắc Kinh đã ra lệnh cho quân đội tàn sát
hàng ngàn sinh viên, học sinh tại quảng trường Thiên An Môn. Trong khi
những người biểu tình đó chỉ đấu tranh ôn hòa chống tham nhũng, đòi dân
chủ và cải cách đất nước. Hành động giết người đó nó biểu lộ sự khát
máu, bất nhân, đã bất chấp tính người khi vị trí độc quyền, độc đảng
của họ bị đe dọa, bởi những cuộc biểu tình dù là ôn hòa bất bạo động.
Với chính dân tộc của mình mà lãnh đạo cộng sản Trung Hoa còn tàn nhẫn
đến như thế, thì mạng sống của những người dân Tây Tạng, hay mạng sống
của nhân dân Việt Nam họ coi ra gì!!!???
Nhân dân Việt Nam cùng với nhân dân Trung Hoa, những người yêu nước
Trung Hoa, những người yêu chuộng hòa bình và tự do, đang đấu tranh cho
dân chủ nước nhà. Chúng ta sẽ là những anh em, những đồng chí thân
thiện, biết tôn trọng lẫn nhau trong quan hệ ngoại giao và chủ quyền
của hai nước.
Vấn đề vận mệnh đất nước hiện nay không phải là vấn đề của cá nhân,
của riêng ai, của đảng phái nào, của tổ chức nào, của tôn giáo nào, mà
là trách nhiệm và bổn phận của tất cả mọi người dân Việt Nam phải đứng
lên đấu tranh cho chính nghĩa, công lý, công bằng, lẽ phải, sự thật của
dân tộc. Và nhất là phải đòi lại những phần đất, biển của quê hương đã
bị mất. Và phải đấu tranh quyết liệt để cho ngư phủ được ra khơi, ra
biển Đông đánh bắt cá trong hải phận của mình. Và phải ngưng ngay việc
khai thác Bauxite Tây Nguyên của Trung Quốc. Đó là vận mạng tối quan
trọng của dân tộc, nếu chúng ta không muốn rơi vào tay đô hộ của Hán
tộc nữa, vì với hơn một ngàn năm đô hộ trước đây trên dân tộc Việt Nam
là đã quá đủ.
Vậy hỡi toàn dân, muôn người như một phải đứng lên đấu tranh buộc
cộng sản Việt Nam phải chấp nhận những đòi hỏi dân ý mà không hề sợ hãi
hay nhu nhược. Và những người cộng sản đã thức tỉnh hãy cùng với toàn
dân, chúng ta lấy lại những đất, biển đã mất, và những đòi hỏi thiết
thực khác nữa. Hãy trở về với dân tộc khi thời gian còn cho phép.
Lê Dân Việt
|