* Bức thư của Vẹm cái Mai Vy có tựa đề: “Cuộc sống ở nước ngoài thua xa Việt Nam”.
Việt cộng sau 30 năm cưỡng chiếm miền Nam, thi hành một chính sách
cai trị tàn bạo, bất nhân với cung cách của những kẻ xâm lăng kiêu
căng, tham tàn cướp bóc vô độ, đã tạo nên một cuộc phân ly đẫm máu cho
nhiều triệu gia đình người miền Nam và làm cho đất nước trở nên điêu
tàn kiệt quệ, nghèo đói, suy thoái, lạc hậu, thụt lùi trở lại thời đồ
đá man di mọi rợ.
Bởi sự ngu dốt và tâm lý tự mãn của kẻ chiến thắng ấy, Bộ Chính trị
đảng Cộng sản Việt Nam bị lâm vào căn bệnh “suy dinh dưỡng” mãn tính có
cơ làm cho chế độ sụp đổ rất hiểm nghèo hết phương cứu chữa nên phải
vội vã đẻ ra cái Nghị Quyết có tên là “Thuốc Dưỡng thai hiệu Nhành Mai”
số 36/NQ-TW về “Công tác đối với người Việt ở nước ngoài”, để cầu cứu
“thuốc bổ dưỡng thai” của người Việt tị nạn hải ngoại gửi về cứu trợ.
Ngày 26 tháng ba năm 2004, Nghị quyết 36 ra đời. Tính đến nay, 2009, đã sáu năm.
Trong vòng 6 năm đảng ta đã chi ra một kinh phí khổng lồ cùng với một
đạo quân tuyên vận hùng hậu xâm nhập khắp nơi để thi hành sách lược,
thủ đoạn dưới ‘mật ngữ’ là “công tác”.
“Công tác” đó là công tác gì?
Tóm tắt, đó là những cái mánh chiêu dụ người Việt năm 1975, bỏ của chạy
lấy người, sang các nước tự do để lánh nạn diệt chủng của cộng sản Bắc
Việt, bằng những lời đường mật, tiền bạc và quyền lợi để dụ dỗ và cả sự
hăm dọa khủng bố để lôi kéo họ mang chất xanh và chất xám về dâng nộp
cho chúng.
Cái mánh này chẳng phải mới mẻ gì, vốn vẫn là bổn cũ soạn lại, chỉ là
con tắc kè đổi màu da. Nguyên cốt của nó vẫn y nguyên kịch bản thời
“Cải cách ruộng đất” năm 1954, thời “Đánh tư sản, Cải tạo công thương
nghiệp” năm1975.
Kịch bản “Viên thuốc độc bọc đường” chuốc mời đối tượng bằng bàn tay sắt máu bọc nhung.
Trích lược vài dòng trong Nghị quyết Dưỡng thai hiệu Nhành Mai số 36 để coi chơi cho biết:
Đường mật chiêu dụ:
“Hiện nay có khoảng 2,7 triệu người Việt Nam đang sinh sống ở gần 90
nước và vùng lãnh thổ, trong đó có hơn 80% ở các nước công nghiệp phát
triển, phần đông bà con ngày càng ổn định cuộc sống. Cộng đồng người
Việt Nam ở nước ngoài có tiềm năng kinh tế nhất định, có mối quan hệ
với nhiều doanh nghiệp, tổ chức nước ngoài và quốc tế, có khả năng tìm
đối tác và làm cầu nối với các doanh nghiệp, tổ chức trong nước. Nhiều
trí thức có trình độ học vấn và chuyên môn cao, một số người giữ vị trí
quan trọng trong các cơ quan, cơ sở nghiên cứu, đào tạo, các công ty và
tổ chức quốc tế, có khả năng tạo dựng quan hệ với các cơ sở kinh tế,
khoa học ở nước sở tại.
Hăm dọa khủng bố:
“Có biện pháp đấu tranh phù hợp với những biểu hiện cố tình đi ngược
lại lợi ích dân tộc, phá hoại quan hệ giữa các nước có cộng đồng người
Việt đang sống hoặc gây chia rẽ trong cộng đồng người Việt Nam ở nước
ngoài”.
Thử coi trong 6 năm thi hành mưu lược và thủ đoạn chiêu dụ người Việt
hải ngoại, đảng ta đã giở ngón nghề thò lò sáu mặt gồm những món gì:
- “Tổ chức các đoàn nghệ thuật dân tộc ra nước ngoài biểu diễn phục vụ
đồng bào…Tạo điều kiện cho các vận động viên là người Việt Nam ở nước
ngoài về nước biểu diễn, thi đấu… Thường xuyên tổ chức các chương trình
giao lưu văn hoá…du lịch về cội nguồn.
- Đổi mới mạnh mẽ và toàn diện công tác thông tin tuyên truyền…Đầu tư
hỗ trợ kinh phí các chương trình dành cho người Việt Nam ở nước ngoài
của đài phát thanh, truyền hình và internet…
- Tổ chức trại hè nói tiếng Việt cho thanh thiếu niên người Việt Nam ở nước ngoài.
- Tích cực đầu tư cho chương trình dạy tiếng việt Nam ở nước ngoài…
Nhưng thực tế đã chứng tỏ những mưu lược trường kỳ và đoản kỳ của chúng
đã thất bại thê thảm. Những đoàn múa may, ỏng ẹo biểu diễn áo dài có
tên là “Duyên dáng Việt Nam” mấy lần mang chuông qua Úc để đấm (tưởng
đất Úc dễ ăn) đều bị cộng đồng người Việt tại đây nhất loạt tẩy chay và
hàng ngàn người đã xuống đường biểu tình, mang biểu ngữ, phát truyền
đơn tố cáo, vạch rõ âm mưu thâm độc của chúng cho người bản xứ thấy và
hiểu rõ.
Lần nào bầu đoàn thê tử “Duyên dáng Việt Nam” cả trăm người kéo nhau
qua Úc cũng đều lãnh thẹo. “Duyên dáng Việt Nam” biến thành “Dơ dáng
Việt Cộng” chuyên chui cửa hậu.
Cả sự nỗ lực lẫn tiền bạc như nước đổ vào chính quyền Úc để xin được
phát sóng truyền hình đài VTV4 gì đó… cũng bị cộng đồng người Úc gốc
Việt bẻ gãy tan tành.
Đến xứ Cờ Hoa, trò thò lò sáu mặt của đảng ta lại càng thua đau, bại thảm, chuyển bại thành xụi luôn, nếm mùi chua cay, đau đớn.
Nhiều phái đoàn Cái bang từ Nguyễn Minh Triết, Chủ tịch nước đến Thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng…, kéo nhau cả lô cả lốc, mang vác bị gậy sang Mỹ
gãi đầu, gãi tai, từ thủ đô Hoa Thịnh Đốn (Washington D.C) đến Cao
nguyên Rừng xanh (Seattle) ca bài con cá “lạy ông đi qua, lạy bà đi
lại” để xin chút đô la còm, đều phải đi cửa hậu để né tránh màn “dàn
chào” ngoạn mục của người Mỹ gốc Việt với rừng cờ vàng ba sọc đỏ cùng
hàng trăm tấm pa nô có hình “đẹp mặt chế độ CS” như cảnh công an bịt
miệng Cha Lý, hình Hòa thượng Thích quảng Độ, Luật sư Lê thị Công Nhân,
Luật sư Nguyễn văn Đài …bị cầm tù.
Tuy nhiên, bên cạnh những thất bại đầy đắng cay, nhục nhã ấy, đảng ta
cũng vớt vát được đôi chút thành quả để lấy lại được chút vốn an ủi như
ông Tú Xương đã ví von:
Vớ vẩn đi xia may vớ được,
Phen này chắc hẵn kiếm ăn to!
Thành phần cá cắn mồi thơm lưỡi câu Nghị quyết thuốc Dưỡng thai số 36
của Việt cộng để về “ăn khế ngọt và hưởng gái đẹp mà rẻ”, không cần
phải là thầy bói Lốc Cốc tử rờ mu rùa, xủ quẻ, người ta cũng biết rõ
mười mươi đó là hạng người nào rồi.
Họ chẳng phải là hạng ngu si, mê muội gì để dễ bị Việt cộng dụ dỗ gạt
gẫm hết lần này đến lần khác như trong quá khứ. Dẫu biết tỏng là vậy,
nhưng họ vẫn cứ bịt tai, nhắm mắt trước sự khuyên nhủ của người đồng
cảnh ngộ, vẫn cứ rứt áo ra đi, là loại hám danh, hám lợi, tuy tuổi đời
cũng sắp kề miệng lỗ, nên lương tri bị mờ tối với những lời ngọt mật mà
thôi.
Con gà trống khôn ngoan của Lã Phụng Tiên rốt cục bị con cáo già tinh ma nhảy lên ngoạm cổ cũng bởi lời ngọt mật đấy thôi
Trừ cái đám ca sĩ hết thời về quê mở quán nhậu kiếm bạc lẻ, mấy anh nhà
văn bình vôi ế độ, về nước khom lưng, quì gối xin Việt cộng cho phép in
sách với giá rẻ, hy vọng rằng trong 83 triệu người ít ra cũng có một
ngàn người đọc sách của mình, có ba nhân vật được coi là “nổi đình nổi
đám” xuất hiện trên sân khấu Bolsa, diễn xuất rất nhố nhăng với vỡ
tuồng “ Ngàn năm bia miệng” trước khi vẫy tay chào nhau.
Đó là:
- Anh (k)hùng Trần Trường bị thất tâm phong, nổi điên, giở chứng treo cờ máu và hình Hồ cáo trong tiệm buôn bán của mình.
- Hèn tướng cao bồi Nguyễn cao Kỳ về nước với khổ nhục kế và “Mít Xông – Im pô xíp”.
- Nhạc sĩ nhiều tài lắm tật chuyên làm nhạc trong nhà xí và chỉ chống gậy chứ không chống cộng Phạm Duy.
Hậu quả cái sự “về quê hương ăn khế ngọt” và “hưởng gái đẹp ngon và rẻ”
bị đảng ta ‘dập liễu vùi huê’ như thế nào thì nay ai ai cũng đã tỏ
tường.
***
Mới đây một «vẹm cái» có tên là Mai Vy tự xưng là « từng du học ở châu
Âu » viết một bức thư gởi cho « Ban Thế Giới » của tờ báo điện tử
VnExpress ở trong nước có tựa đề : « Cuộc sống ở nước ngoài thua xa ở
Việt Nam ».
Chưa nói đến nội dung bức thư ra sao, chỉ với cái tựa trên, một đứa trẻ
cũng biết tỏng rằng ả Mai Vy không phải cán bộ tuyên vận thì cũng là
«cán cuốc hay cán rựa » của đảng ta đang thi hành cái Nghị quyết thổ tả
cấp tính số 36 kia chứ chẳng là du sinh hay du hí, du dương gì cả.
Hãy nghe Mai Vy giới thiệu về mình : « Tôi từng du học ở châu Âu, đã đi
qua nhiều nước, chứng kiến cuộc sống của người mình bên đó. Và tôi đi
đến kết luận: cuộc sống của người mình ở nước ngoài nói chung thua xa
cuộc sống trong nước, cả về vật chất lẫn tinh thần. »
Cán rựa Mai Vy chứng minh cái sự đi xa biết rộng của mình : « Về vật
chất, thì đúng là Việt Nam còn rất nghèo so với các nước Âu Mỹ, nhưng
không có nghĩa là người sống ở Việt Nam được hưởng thụ kém hơn. Trái
lại là đàng khác. Đó là nhờ mọi thứ hàng hóa, dịch vụ ở Việt Nam đều
rất rẻ. »
Cán Mai Vy dẫn chứng : « Một người đi làm bình thường ở Việt Nam với
lương 3 triệu tiền Hồ,( gần 200 USD)/tháng, thì lúc nào cũng có thể mời
bạn bè đi ăn nhà hàng, xem phim, mát xa, tắm trắng, làm móng tay, gội
đầu mà không cần đắn đo. Hứng lên thì cuối tuần đi biển chơi. Cần gì
chỉ gọi một tiếng là có người mang đến tận nhà, phục vụ đâu ra đấy.
Sống ở nước ngoài làm sao có được những cái đó ! Nhà cửa ở Việt Nam
cũng không chật chội hơn, vật dụng chẳng thua kém : thì cũng tivi, tủ
lạnh máy giặt, điện thoại thôi chứ gì ! »
Cán Mai Vy còn dẫn chứng thêm về đời sống của người dân đô thị Việt
Nam: « Tôi hay quan sát cuộc sống của người dân thành phố và thấy ít
người có vẻ lo âu, căng thẳng với cuộc sống. Họ cũng không thực sự vất
vả nếu so với cuộc sống của người sống ở nước ngoài. Này nhé, bà bán
cháo huyết đầu hẻm chỉ bán độ hai tiếng buổi sáng, sau đó là đi chơi,
hay ngả người đọc báo Phụ Nữ, trong khi cô bé làm móng chân phục vụ cho
bà. Cô bé làm móng chân đó cũng chẳng có vẻ gì lo âu, mỗi ngày cô phục
vụ vài người là đủ tiền ăn, tiền nhà,tiền đi làm đầu, shopping đồ sida.
Anh thợ hớt tóc bên kia đường vừa cắt tóc cho anh xe ôm vừa bình luận
về trận đấu giữa AC Milan và Lyon ở cup C1… Anh ngoắc tay một cái, 2
phút sau cô bé ở quán cà phê bên cạnh mang tới cho anh ly cà phê đúng
điệu…Xóm Gà ! Mọi người cứ loanh quanh phục vụ lẫn nhau, với giá rất
rẻ, và tất cả đều sống một cách lương thiện, chẳng mấy lo lắng về khả
năng mất việc làm, phải sống nhờ trợ cấp xã hội hay bị cảnh sát bắt
trục xuất về nước.
Với những người có thu nhập cao, độ 5 triệu đồng/tháng trở lên chưa nói
những người có thu nhập mười mấy, mấy chục triệu, thì cuộc sống còn
sung túc hơn nữa, mà ngay cả những người có công ăn việc làm đàng hoàng
bên Âu Mỹ, lương cả chục ngàn đô la, cũng chưa chắc bằng. Ví dụ đơn
giản nhất : có bao nhiêu Việt kiều có được người giúp việc ?
Sang lĩnh vực văn hóa, chính trị, cán Mai Vy còn biết rõ một cách tường
tận hai nơi để so sánh « cọ xát » : « Về vật chất đã thế, về tinh thần
lại càng khác biệt. Người Việt ở nước ngoài là công dân hạng 2,3, 4 gì
đó vì chỉ biết hùng hục kiếm sống, ngoài ra chẳng còn mối quan tâm gì
lớn về chính trị, văn hóa xã hội. Những người sống bất hợp pháp lại
càng khổ.
Trong khi đó ở Việt Nam kể cả người dân bình thường nhất cũng có quyền
lên tiếng trên báo chí về vấn đề này, vấn đề khác của cuộc sống, của
chính quyền, coi như một cách tham gia điều hành xã hội.
Thử hỏi người Việt ở nước ngoài có thể làm được điều đó không ? Ở bên
kia ai thèm nghe họ nói, và họ biết gì mà nói, mà đòi góp ý với chính
quyền sở tại ? Bất quá họ chỉ có thể lên những tờ báo điện tử như
VnExpress để tham gia ý kiến về những vấn đề ở… Việt Nam mà thôi.
Về đời sống nông thôn, cán Mai Vy còn vẽ ra cảnh thần tiênhơn nữa : «
Tóm lại, tuy nhiều người ở Việt Nam vẫn còn khá cực khổ, thu nhập thấp,
nhất là ở vùng nông thôn, nhưng vẫn có cuộc sống phong phú, ý nghĩa hơn
nhiều so với cuộc sống của đại đa số người mình ở nước ngoài, nhất là ở
những nước Đông Ấu. Với đà phát triển của đất nước thì sự khác biệt đó
sẽ càng lớn hơn nữa. »
Và cuối cùng cái búa và cái liềm đỏ loét của Nghị quyết 36 được cán Mai
Vy giấu sau lưng nãy giờ, đột ngột thò ra, giáng xuống một cách mạnh mẽ
rất ầu ơ ví dầu, kiểu trời kêu ai nấy dạ, hy vọng trúng nhằm những kẻ
khờ khạo, cả tin lời dụ dỗ láo khoét: « Có lẽ những người đang vất vả
mưu sinh ở nước ngoài nên nghĩ đến việc hồi hương đi là vừa ! » để bỏ
bụng mừng thầm rằng thế nào cũng có đứa mắc bẫy cò ke.
Có người đọc xong lá thư của vẹm cái Mai Vy bèn bật cười nói rằng : «
Đối với loại người lưỡi gỗ, óc đất sét, ăn ốc nói mò, suy bụng ta ra
bụng người, tuyên truyền một cách thô thiển, ấu trĩ như thời kỳ 1945 –
1954, kiểu của hai anh văn nô Lê Lựu và Ngụy Ngữ thì thà nói với cái
đầu gối còn sướng hơn! »
Kẻ viết bài này không những đồng ý ‘chăm phần chăm em ơi!’ với quí bô
lão mà còn có thêm những « trăn trở, bức xúc » hơn nữa kia.
Bởi-rằng-thì-là thằng tui thấy bức thư của vẹm cái Mai Vy này quen
quen. Nó giống y chang mấy cái mẫu tin trên báo Nhân Dân ca tụng thời
bao cấp với công thức « Đời sống xã hội chủ nghĩa ngày nay là thiên
đàng trên mặt đất. Mọi người đều được quyền làm tùy sức, ăn tiêu tùy
cầu. Nhân dân đừng có ‘no’, tất cả để Nhà nước ‘no’. Tháng tháng, nhân
dân cứ mang tem, phiếu đến cửa hàng Hợp tác xã mà lãnh mì sợi, bo bo…
và mì chính về tha hồ mà dùng »…
Bức thư của vẹm cái Mai Vy chỉ cần sửa lại ngày tháng, địa điểm và nội
dung của những mẫu tin trên chút đỉnh để ‘ấp đét’ theo thời ‘kinh tế
thị trường có định hướng xã hội chủ nghĩa’ mà thôi. Nội dung vẫn ‘u như
kỹ’ tức y như cũ. Chỉ tiếc, hồi còn mồ ma thi nô Tố Hữu chẳng biết ‘xái
bò’ gì về kinh tế rồi cũng kiểu chó nhảy bàn độc, đưa ra chính sách:
tiền, lương, giá + bao cấp = cả nước đi ăn mày, nhá bo bo như ngựa bá
thở. Nếu chưa chuyển qua từ trần, thi nô này sẽ còn rặn ra nhiều bài
thơ khác để ca cái ‘vinh phồn tạo giả’ (cách nói ngược ‘phồn vinh giả
tạo’ của VC ) này còn ác liệt hơn ả Mai Vy nhiều.
Tuy nhiên, thằng tui phải công nhận những điều Vẹm cái Mai Vy kể ra cũng không phải là trật hết, chỉ có điều hơi thiếu mà thôi.
Để giúp cho bức thư thêm hoàn mỹ và ‘hoành tráng’, xin bổ túc thêm mấy điều:
- Trên thế giới không có nước nào giàu có cho bằng Việt Nam. 83 triệu
dân ai nấy đều là triệu phú. Đời sống vật chất rất sung sướng, ung dung
nhàn nhã. Sáu giờ sáng cả nước đi uống cà phê. Sáu giờ chiều cả nước đi
nhậu. Nhân dân ta đa phần chẳng cần phải làm lụng gì cả, ngày tháng cứ
rong chơi, ăn nhậu. Tuy ở Việt Nam mà lại được lãnh đôla ở Mỹ. Rõ là
sướng đến nỗi mọc lông cổ.
- Trên thế giới không một nước nào có tự do cho bằng Việt Nam. Ở Việt
Nam được tự do xã rác ngoài đường. Ngồi trên xe đò, ăn bắp, ăn cam…
được ‘vô tư’ vứt vỏ xuống đường. Phóng uế, đái bậy thoải mái bất cứ chổ
nào mình muốn. Lái xe khỏi cần luật lệ, bất chấp đèn xanh đèn đỏ. Lạng
lách qua mặt, lấn đường, leo lề, bóp còi thoải mái. Tại nạn va quẹt,
chết người cũng ‘vô tư’. Bệnh viện, trường học cần yên tĩnh, kệ thây bố
nó…
- Tha hồ chữi hay viết báo kể tội đế quốc Mỹ mà không bị công an cấm cản.
- Người dân được đảng và nhà nước bắt giam tự do khỏi cần có hay không có tội.
Vân vân và vân. Việt Nam dưới thời cộng sản cai trị có nhiều tự do lắm,
ngàn lần hơn đế quốc tư bản, không sao kể hết một lúc được. Bởi người
dân sống trong một nước mệnh danh là Xã hội Chủ Nghĩa giống như con vật
sống trong rừng hoang dã, ở đó có luật rừng xanh cai trị bởi Chúa tể
sơn lâm.
Còn riêng cái vụ chị em ta có ý kiến ý cò được đưa lên báo đăng dễ dàng
để ‘tham gia điều hành xã hội’ thì coi bộ hơi láo toét, ba hoa chích
choè một tị.
Cán Mai Vy lúc nào rỗi, hỏi lại xem ba bức thư của tướng Giáp với một
lô thư góp ý của anh Sáu Dân tự Kiệt gởi tới ‘tham gia với nhà nước’
mấy năm nay (đến lúc chết) đã có báo nào đăng chưa ? Huống hồ, ý kiến
của chị em ta ở xóm Gà thuộc loại ‘miệng chó đâu thể mọc ngà voi’ thì
đến chừng nào mới được báo VnExpress đăng để cán Mai Vy với chị em ta ở
xóm Gà làm một cuộc Big Bang?
Nói đi thì phải có nói lại. Hỏi nhỏ cán Mai Vy có thường đọc báo trong
nước không? Thằng tui tuy ‘ở xa tổ quốc’ nhưng ngày nào cũng lên báo
mạng như: Tuổi Trẻ, Lao Động, Thanh Niên, Việt NamNet lướt…để coi chơi
cho biết sự tình, thấy có rất nhiều thiên phóng sự về đời sống ‘nhân
dân ta’ trong ‘thiên đường Xã Nghĩa’ hiện nay ra sao. Hóa ra hãy còn
nhiều khó khăn, đói khổ lắm lắm. Có số liệu đàng hoàng à nhe. Nào là
trẻ em bỏ học năm nay thêm mấy chục ngàn, nào là vùng sâu vùng xa thiếu
đói mấy ngàn hộ, trẻ em đi mò cua bắt ốc từ Bắc vô Nam bị chết đuối bao
nhiêu đứa, sinh viên tốt nghiệp ra trường mỗi năm cả vạn em không tìm
được việc làm, bão lụt hàng năm mấy vạn hộ mất nhà, mất ruộng, sống
cảnh màn trời chiếu đất v.v…
Ví dụ dễ ‘nắm’ nhất là truyện ‘Cánh đồng bất tận’ của Nguyễn Ngọc Tư, chắc cán rựa Mai Vy chưa đọc?
Túm lại, nói gần nói xa chẳng qua nói thiệt. Có phải Mai Vy từ vùng
nông thôn lén lên thành phố được một anh Tàu bựa hay Đài Loan, Hàn
Quốc…đui, què, mẻ sứt bỏ ra vài ngàn Nhân dân tệ cưới về, rồi cả bố lẫn
con chồng thay nhau bề hội đồng cho nát nước ra, may trốn thoát được về
lại Việt Nam, hận đời, bèn chịu đứng tên cho bức thư do anh văn nô cha
căng chú kiết nào đó trong báo VnExpress viết mà không dám trưng tên
mình ra, để kiếm chút tiền còm không ? Thú thiệt đi! Thằng tui tuy
nghèo những cũng có thể gửi về cho trăm đô US để đi shopping sida thoải
mái.
Chứ xưng là mình du học từ Châu Âu sang Đông Âu, đi khắp thế giới mà
tầm hiểu biết nông cạn đầy tính chất hư cấu như thế thì e chừng cái
bằng đại học chắc cần phải tra xét lại. Mua hay ai đó thi dùm chăng?
Chỉ cần mấy chi tiết nhỏ sau đây cũng đủ bẻ gãy cả bức thư dài dòng
toàn những chuyện bịa đặt sai thực tế mà độc giả trong nước đọc lên
người ta cũng phải nhăn mặt kêu lên: - Láo toét!
- Nếu « cuộc sống ở nước ngoài thua xa ở Việt Nam » như cán Mai Vy nói
thì các tờ báo làm phóng sự nói trên « đã đi lề trái » phản ảnh cái đói
nghèo, ngu dốt, đạo đức sa đọa của xã hội… chắc phải bị đóng cửa ráo
trọi để trừng phạt?.
- Người Việt ở nước ngoài mà khổ sở, mất tự do như bức thư tố khổ thì
tiền ở đâu mỗi năm họ gửi về đến 8 tỉ đôla bằng 1/3 thu nhập của cả
nước, để nuôi đảng cá mập? Và hàng năm có hơn 300.000 Việt kiều xênh
xang áo gấm về làng ăn tiêu rủng rỉnh? Đi cướp nhà băng chắc? Ngược lại
chưa hề nghe nói người trong nước gửi tiền ra hải ngoại để giúp đỡ thân
nhân của mình đang tị nạn đói khổ. Hơn 30 năm nay chỉ thấy, từ trong
nước, từ đám cầm quyền chóp bu cho đến các cơ quan Từ thiện, tôn giáo
đủ loại, lũ lượt kéo nhau ra hải ngoại… để xin tiền.
- Đã 34 năm ‘giải phóng’ đất nước, sao trước cửa Sở Ngoại Vụ lúc nào
cũng đông nghẹt ‘nhân dân ta’ kẻ đứng, người ngồi, chực chờ để xin xuất
ngoại, bỏ nước ra đi ? Mỗi năm có hàng vạn đứa con gái khắp miền đất
nước nhắm mắt lấy chồng ngoại để mong được thoát ra khỏi cái thiên đàng
xã nghĩa này! Và hằng chục vạn thanh niên phải bán vợ đợ con, cầm cố
nhà đất, ruộng vườn để có đủ tiền nộp cho bọn đầu nậu buôn người có tên
là Công Ty Xuất khẩu lao động, thực chất là đi lao nô xứ người, để mong
có được một tương lai sáng sủa hơn?
Định dánh dấu chấm hết ở đây nhưng bất chợt trong lòng lại nổi lên mối
lo. Lo là, bà con ở xóm Gà, sau khi đọc được bức thư của ‘Du học sinh
Mai Vy’ trên báo điện VnExpress, nhất là bà bán cháo huyết, anh thợ hớt
tóc, cô làm móng chân, nói đến trong thư, sẽ tay đòn gánh, tay chổi
chà, tìm tới nhà cán vẹm Mai Vy, vừa tẩn cho ả một trận nhừ đòn, vừa
mắng sa sả vào mặt:
- Này con mặt dầy thối thây kia! Mày ăn phải cái giống gì mà viết báo
láo lếu thế, không biết mắc cỡ à? Con cháu chúng tao đành phải thất học
vì không có đủ tiền mua sách vở và đóng học phí. Chúng phải đi bươi
rác, moi bọc nylon, lượm giấy suốt ngày ngoài đường để kiếm cơm, bữa
đói bữa no còn chưa có. Chúng tao lo chạy gạo từng bữa tháo mồ hôi đây,
ở đó mà shopping với dũa móng tay, đọc báo, mát xa… ! Còn mày? Mày chỉ
lo cho mỗi cái thây của mày cho mập, cho béo? Chồng con mày thì sao ?
Cơm đâu chúng nó ăn? Chúng nó đi ăn chực xương của chó ngoài đường chắc?
Mai Vy! Với Mốt Vy ! Hừ! Chúng tao tẩn cho một hồi thành Mai Táng, Mai
Dịch, Mai Dú (cấm nói lái) cho hết cái thói điêu ngoa! Chúng tao hả? Cả
mày nữa! Nếu không nhờ có thân nhân ở nước ngoài thương tình gửi tiền,
quà về trợ giúp hàng tháng, hàng năm thì cũng đã rục xương từ kiếp nào
rồi, ở đó mà khua môi múa mỏ như con vẹm cái!
Bức thư của Vẹm cái Mai Vy đã diễn tả trọn vẹn câu nói của Các Mác:
‘Chỉ có loài súc vật mới quay lưng lại với đồng loại để chăm sóc cho bộ
da của mình’.
Nguyễn Thanh Ty
|