Gửi vào ngày Chủ Nhật, 28 Tháng 6, 2009.
Mọi người hãy sám hối! Ls Lê Trần Luật
Sám
hối là việc thực hành mà mọi người thuộc mọi tôn giáo vẫn hay làm như
một lời mời gọi. Người Công Giáo thường thực hiện nghi thức sám hối
trước khi bước vào những buổi phụng vụ quan trọng. Theo đó, người Công
giáo được mời gọi nhìn lại chính mình trong tư tưởng, lời nói, việc làm
và những điều thiếu sót. Người Công Giáo đặt mình trước Chúa, cầu xin
Chúa thanh tẩy, để được xứng đáng đến với Chúa (trích từ Radio
Vatican). Lời mời gọi ấy đã trở nên rõ ràng và khẩn thiết không riêng
gì đối với người Công Giáo mà còn đối với tất cả chúng ta trong lúc
này. Một trong những thiếu sót lớn là từ bao năm nay đa số chúng ta đã
bàng quan, thờ ơ với bất công và nỗi đau của dân tộc. Hoặc có quan tâm
thì cũng dừng lại ở mức độ tìm hiểu.
Hằng năm chúng ta hay chứng
kiến sự bất thường của dòng chảy sông Mê Kông. Đến hẹn lại lên, lũ tràn
về Miền Tây. Lũ cướp đi sinh mạng của hàng chục người, thậm chí hàng
trăm người. Lũ rút, bỏ lại nhiều mảnh đời bơ vơ không nơi nương tựa.
Trẻ em bỏ học, càng lúc càng nhiều, trẻ em bán vé số càng lúc càng gia
tăng. Phụ nữ bán mình nơi đất khách để tìm kế sinh nhai. Người ta bảo:
đó là do thiên tai và hậu quả của nó để lại.
Hằng năm, sau đợt
khô hạn, bão tố lại kéo về cày nát Miền Trung. Bão tàn phá nhiều làng
mạc, rồi lại cướp đi nhiều sinh linh. Có khi thật oái ăm vì người ta dự
báo bão về phía Bắc, ngư dân lánh bão vào phía Nam và tất cả làm mồi
cho cá. Người ta bảo do dự báo thời tiết không được chính xác.
Tôi thì không nghĩ vậy! Tôi thì nghĩ người ta vô trách nhiệm!
Hằng
ngày hằng giờ, người ta vẫn thường lạnh lùng thông báo trên phương tiện
truyền thông: “tháng này có khoảng hơn 4000 người chết vì tai nạn giao
thông”.
Sinh mạng con người Việt Nam rẻ rúm quá phải không. Tại
sao đều là con cái của Chúa mà sinh mạng con người Việt Nam lại bị xem
như rác rưới vậy?
Không những bàng quan với sinh mạng của người Việt mà chúng ta còn bàng quan với nổi nhục của dân tộc.
Chúng
ta từng tự hào có lịch sử 1000 năm chống giặc phương Bắc. Nhiều binh
hùng tướng mạnh của Trung Quốc đã phải bỏ mạng tại đất nước này, nhưng
giờ đây họ lại ngang nhiên xem mảnh đất này như quê cha đất tổ của họ.
Họ cho xây dựng thành phố trên đảo của chúng ta, đưa dân của họ đến
sinh sống. Họ cấm người dân Việt Nam không được đánh bắt cá ở vùng biển
của người Việt. Trên Tây Nguyên, họ vô tư đưa công nhân Trung Quốc sang
làm việc. Cao hứng, họ còn đánh những người dân của Việt Nam mà bây giờ
chúng ta mới dám mở miệng. Họ mạnh dạn tuyên bố việc bổ nhiệm huyện
trưởng huyện đảo của Việt Nam là phạm pháp. Nhục ơi là nhục! Thế mà
trong nước, những người lên tiếng để bảo vệ Hoàng Sa Trường Sa thì bị
cầm tù. Những người yêu cầu bãi bỏ dự án Bauxite được xem là chống đối
lại chủ trương lớn của Đảng.
Không những bàng quan với sinh mạng
người Việt, nỗi nhục của dân tộc mà chúng ta cũng bàng quan với nhiều
nỗi thống khổ của người Việt Nam.
Đi tới đâu trên đất nước này
cũng tìm thấy người dân khiếu nại, khiếu kiện vì mất đất. Nhiều người
cả đời chỉ làm mỗi một việc là đòi lại đất. Họ khiếu kiện, chán chê mê
mãi ở địa phương không ai giải quyết, họ bồng bế, dắt dìu nhau đến
những thành phố lớn để hy vọng tìm thấy ánh sáng, công lý từ Trung
Ương. Lúc đầu thì họ là những người xa lạ. Lâu dần, để chống lại sự sợ
hãi, họ tập trung thành “bầy đàn”. Họ ngủ lang thang trên các đường
phố, đêm đêm họ chấp tay lạy tám phương bốn hướng với chút hy vọng tìm
lại sự thật. Mà nào có được yên thân, họ luôn luôn trong trạng thái
thấp thỏm, đề phòng chiến dịch truy quét, vì “người ta” không thích tập
trung đông người. Đói rách, họ tìm đến các Nhà Thờ, Nhà Chùa đề xin
nương tựa rồi lại tiếp tục tìm công lý... trong vô vọng.
Còn biết bao nhiêu oan trái trên đất nước này mà chúng ta đã thờ ơ... im lặng.
Một xã hội im lặng đến khó hiểu, ngột ngạt khó thở, chúng ta như người bị bóp mồm bóp miệng không nói được!
Với
toàn bộ ý nghĩa, sám hối là hành động trong sáng và cao cả. Chúng ta
sám hối để có dịp tự nhận thấy những thiếu sót của mình. Chúng ta dũng
cảm nhận thấy mình đã bàng quan với bất công và nỗi đau của dân tộc.
Trong sám hối, tôi tin rằng mỗi người chúng ta sẽ tự tìm thấy hướng đi
đồng hành cùng với khát khao của dân tộc...
Sài Gòn, ngày 28-06-2009 Luật sư Lê Trần Luật
|