VietCatholic News (06 Aug 2009 18:09)
Quần chúng tự phát - Ra từ đây chăng?
Cách
nay mấy hôm tình cờ tôi được nghe kể rằng mỗi khi DCCT Sàigòn tổ chức
các buổi hiệp thông, thì luôn có khoảng hơn một chục thanh niên được
huy động từ các tổ dân phố chung quanh Phường 9, Quận 3 để đi tuần tra
bên ngoài khu vực nhà dòng phía đường Kỳ Đồng.
Mặc dù người kể
không đả động gì đến mấy chữ “quần chúng tự phát” nhưng qua cách mô tả
về nhiệm vụ “tuần tra bảo vệ khu phố” với chi tiết ‘có khi không cần
mặc đồng phục’ rất có thể đây chính là là cái lò sản sinh ra ‘quần
chúng tự phát’?
Tên gọi chính thức của lực lượng này là “dân
quân tự vệ’. Một tổ chức hiện có ở tất cả các phường quận Sàigòn mà
chúng ta thường thấy họ là những thanh niên trong trang phục xanh két,
tay đeo viền đỏ mang có mấy chữ “Tuần tra – Bảo vệ’ được phường trả
lương khoảng 1,2 triệu đồng/tháng, tức tương đương mức lương tối thiểu
công nhân trong các khu công nghiệp.
Công việc chính là ‘bảo vệ
an ninh’ khu phố và mặc dù là mang danh ‘công chức’ có biên chế và bảo
hiểm y tế đầy đủ nhưng thực tế họ chỉ là loại nhân viên cho công an và
UBND sai vặt mỗi khi có chiến dịch truy quét tệ nạn xã hội, dọp dẹp lấn
chiếm lòng lề đường hoặc vào giờ cao điểm kẹt xe thì ra giữa đường đứng
‘múa may quay cuồng’.
Do tính chất công việc chỉ cần trình độ
‘cực thấp’ để dễ sai bảo, ‘dân quân tự vệ’ đã gây ra không ít tai tiếng
trong xã hội, cũng do đánh đập, thượng cẳng chân hạ cẳng tay ai đó làm
họ ‘thấy ngứa mắt’ tương tự như ‘quần chúng tự phát’.
Điển
hình là vụ đánh bốn em học sinh lớp 9 trường THCS Trần Phú, trong đó có
một em là người nước ngoài Mohamad Zamath xảy ra tại P.15, Q.10 Tp.HCM
trong suốt 3 giờ liền hồi tháng 11/2007 từng bị báo Tuổi Trẻ đặt câu
hỏi Dân quân hay xã hội đen? v.v..
(http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=229540&ChannelID=3)
nên không có bậc cha mẹ bình thường nào muốn cho con em họ tham gia.
Thành
phần nòng cốt của ‘dân quân tự vệ’ tại các phường hiện nay hầu hết là
con em các gia đình nghèo, ít học thậm chí là tội phạm xì ke ma túy sau
‘cải tạo’ được địa phương ‘nâng đỡ’ giúp xóa đói giảm nghèo, vượt khó.
Ngoài ra còn có cả một số em gia đình khá giả nhưng do chơi bời lêu
lổng học hành không tới nơi tới chốn, sợ đi nghĩa vụ quân sự nên cha mẹ
các em này chạy chọt để xin vào nơi này nương náu để được gần gia đình.
Ở vào những hoàn cảnh như vậy, thử hỏi các em (và thậm chí có
khi là cả cha mẹ các em) làm sao thoát khỏi tâm lý chịu ơn chính quyền?
Thêm vào đó vì ít học, suy nghĩ nông cạn nay sau lưng lại có chính
quyền nên các em rất dễ có những hành vi bạo ngược khó lường, “công an với Ủy ban sai bảo thì còn sợ gì ai nữa mà không làm?” là lời của em đã nói với tôi như vậy. Thật đáng sợ!
Về
tư cách pháp nhân của lực lượng này gần đây cũng đã gây ra nhiều tranh
cãi sau khi quốc hội ban hành Pháp Lệnh Dân Quân Tự Vệ số
19/2004/PL-UBTVQH11 có hiệu lực thi hành từ ngày 1/1/2005 (thay thế
Pháp lệnh về dân quân tự vệ ban hành năm 1996), buộc tất cả các cơ quan
công ty xí nghiệp phải tăng thêm gánh nặng lương nên đã bị nhiều nơi
phản đối kịch liệt.
Do vậy, trên thực người ta chỉ còn thấy
UBND các phường là có tổ chức này (xài tiền ngân sách mà) đúng như qui
định của Điều I của bản pháp lệnh này:
“Dân quân tự vệ là
lực lượng vũ trang quần chúng không thoát ly sản xuất, công tác, là một
bộ phận của lực lượng vũ trang nhân dân của nước Cộng hoà xã hội chủ
nghĩa Việt Nam, đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, sự quản lý, điều hành của Chính phủ và của Uỷ ban nhân dân các cấp, sự chỉ đạo, chỉ huy thống nhất của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng và sự chỉ đạo, chỉ huy trực tiếp của cơ quan quân sự địa phương.
Lực lượng này được tổ chức ở xã, phường, thị trấn gọi là dân quân;
được tổ chức ở cơ quan nhà nước, đơn vị sự nghiệp, tổ chức kinh tế, tổ
chức chính trị, tổ chức chính trị - xã hội (sau đây gọi chung là cơ
quan, tổ chức) gọi là tự vệ.”
Việc ban hành một pháp lệnh
tăng cường kiểm tra dân chúng mượn cớ an ninh giữa thời bình, rõ ràng
là việc làm không bình thường chút nào trong khi người dân đã đang phải
nuôi một lực lượng khổng lồ hàng trăm ngàn công an, rồi còn quân đội
v.v…
Trong phiên họp quốc hội ngày 24/3/2009 khi Dự án Luật Dân
Quân Tự Vệ được đem ra thảo luận để thành lập quỹ quốc phòng an ninh.
Chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật Nguyễn Văn Thuận cũng đã nêu lên thắc mắc
tương tự “Cảm giác dự án luật có xu hướng chính quy hóa lực lượng
dân quân tự vệ, nghĩa vụ hóa dân quân tự vệ trong khi Hiến pháp quy
định công dân chỉ có nghĩa vụ quân sự” .
Vấn nạn ‘quần chúng tự phát’ đã đến lúc phải chấm dứt!
Gia
đình cụ Hoàng Minh Chính ở Hà Nội có lẽ là một trong số nạn nhân sớm
sủa của nạn ‘quần chúng tự phát’ khi thường xuyên có những nhóm người
tự xưng là nhân dân, thương binh kéo đến trước nhà khi thì chửi bới là
“lũ phản động” dọa đòi thanh toán cả nhà cụ, lúc khác chúng lặng lẽ ném
đồ dơ bẩn phân người vào nhà v.v… khi cụ từ Mỹ về tá túc tạm tại nhà
người bà con ở Q1 Sàigòn người thân của cụ cũng bị hăm dọa y hệt vậy.
Chính
quyền địa phương mặc dù biết rất rõ mọi chuyện nhưng họ đều làm ngơ như
không hay biết gì nhưng lạ một điều là hễ có bóng dáng nhà ngoại giao
nước ngoài nào đó dừng xe trước ngõ để vào thăm cụ, thì ngay lập tức có
hàng chục công an chìm nổi kéo đến ngăn chận.
Những chuyện
khủng bố tinh thần tương tự cũng đã xảy ra với các nhà văn Trần Khải
Thanh Thủy, Nguyễn Văn Nghĩa, Ls.Bùi Kim Thành, blogger Điếu Cày, Ls.Lê
Trần Luật và nhà báo tự do cùng nhiều người khác. Thậm chí có người còn
bị dàn cảnh để trở thành nạn nhân của các vụ tai nạn tai nạn giao thông
hết sức nguy hiểm cho tính mạng như trường hợp anh Đỗ Nam Hải ở Sàigòn
mấy năm trước.
Nhưng do chỉ là các cá nhân nên chưa ai trong
họ được ‘hân hạnh’ nếm mùi roi điện, khói cay như các giáo dân trong vụ
Tòa Khâm Sứ - Thái Hà trong vụ ‘quần chúng tự phát’ cách nay gần tròn
một năm 19/8/2008. Và phải đến khi xảy ra vụ Tam Tòa lần này mọi người
mới có dịp nhận ra hết bản chất tội ác của nó qua ảnh chụp các cha
Phêrô Ngô Thế Bính, Phaolô Nguyễn Đình Phú, anh giáo dân Trường v.v… bị
“quần chúng tự phát” làm cho gãy tay, môi mồm bị sứt răng rụng, trán bị
toạc, mặt mày bê bết máu…
Những tấm hình mà bất cứ ai xem cũng
không khỏi bàng hoàng, tự hỏi: Vậy thì thực chất của cái gọi là ‘chính
quyền nhân dân tỉnh Quảng Bình’ hiện nay họ gồm những ai? ở đâu và làm
gì trong những ngày qua mà lại để cho một băng đảng xã hội đen lộng
hành gây thương tích cho các linh mục giáo dân trọng thương dã man đến
như vậy? đất nước VN hiện là có còn do Csvn cai trị không hay vô chính
phủ?
Trước những sự nhập nhằng về vấn nạn ‘tự phát’, bằng những lời lẽ trong bản Thông Cáo Số 3 “…khi lớp "côn đồ" đánh Cha Phaolô Nguyễn Đình Phú và 3 giáo dân bị trọng thương thì nhóm công an mới tiến lại mang loa bảo mọi người giải tán” và đặc biệt là những tấm biểu ngữ căng khắp nơi mang hàng chữ “cầu nguyện cho các giáo dân Tam Tòa bị công an đánh đập” có thể nói giáo phận Vinh đã trở thành nơi đầu tiên nêu đích danh công an là thủ phạm của “quần chúng tự phát”.
Không
phải ngẫu nhiên mà những ngày qua bộ công an phải cử người vào đề nghị
Tòa TGM Xã Đoài gỡ bỏ các khẩu hiệu tố cáo họ như thế. Rõ ràng tu sĩ và
giáo dân nơi này đã bắn trúng tim đen Csvn và vì thế họ đâm ra sợ!
Chứ
nếu nói không đúng thì chắc chắn là Cha tổng đại diện Phạm Đình Phùng
đã gặp ‘rắc rối’ lớn với công an rồi, chứ làm gì có chuyện công an mà
lại chịu thua mấy linh mục hiền lành để cho những hàng chữ kia cứ ‘bêu
rếu’ họ giữa thanh thiên bạch nhật như vậy?
Trước sự phẫn nộ của
dư luận cả trong lẫn ngoài nước mấy ngày qua, đặc biệt là của chính
giáo dân giáo phận Vinh, chúng tôi cũng rất mong Tòa Giám Mục Vinh sẽ
đưa vấn đề này ra trước ánh sáng công lý sau khi các nạn nhân của Tam
Tòa bình phục..
Thiết tưởng nhân vụ Tam tòa Giáo hội cần “làm
chứng cho sự thật” giúp xã hội giải quyết dứt điểm vấn nạn ‘quần chúng
tự phát’ mà hiện nay ai cũng biết, thực chất nó chính là thứ ‘thông
điệp’ âm thầm lặng lẽ nhưng rất đáng sợ của Csvn gởi đến tất cả những
lai quan tâm đến vận mạng đất nước và dân tộc, rằng: “Cái gọi là ‘chính quyền nhân dân’ nay đã được “đổi mới” thành băng đảng mafia chính hiệu.
Với người dân sự thay đổi này ra sẽ sao là tùy vào nhận thức, cách nhìn
của từng người. Ai xem họ là ‘chính quyền nhân dân’ thì sẽ được đối xử
bằng bản hiến pháp 1992 (tất nhiên là với đầy rẫy lạc hậu, bất công và
dối trá), còn nếu ai không xem họ là nhà nước hợp pháp nữa thì họ cũng
đã có luật giang hồ để đối phó lại” .
Thế thôi, chứ chẳng hề có cái quần chúng hay dân chúng nào dám tự phát trong một xã hội công an trị như VN hiện nay.
(Saigòn ngày 6/8/2009)
Alfonso Hoàng Gia Bảo
|