Gửi vào ngày Chủ Nhật, 23 Tháng 8, 2009.
Chế độ độc tài Cộng Sản Việt Nam
Bạo lực-phi nhân-dối trá
Ðơn xin thú tội
Kính gởi đồng bào cả nước đang đau khổ dưới ách đô hộ Cộng Sản.
Tôi tên là Lê Trung Thành
Thời gian vừa qua tôi có theo dõi những đoạn phim thú tội của những
chiến sĩ dân chủ và cũng theo dõi luôn cả những dư luận xì xào xung
quanh. Còn riêng về phần mình, tôi không dám xét đoán bất kỳ ai, hay
tôi thấy mình chưa có đủ tư cách để đánh giá về một người khác khi mà
những việc họ làm thì tôi chưa làm được.
Khi xem đoạn băng hình thú tội của Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Duy
Thức, Trần Anh Kim, Lê Công Ðịnh, lòng tôi nóng như lửa đốt, nhưng ngay
sau đó là cảm giác ăn năn day dứt vì thấy chính mình mới là kẻ có tội:
Tội thứ nhất là: khi thấy người dân trăm họ lâm vào cảnh lầm than, tự
do bị bóp nghẹt, công lý bị tước đoạt, đời sống bị bần cùng khó khăn,
dối trá lên ngôi, đạo đức suy đồi, con người cư xử với nhau như một con
thú thì tôi đã không dám mở mồm nói lên tiếng nói sự thật, tôi không
dám đứng thẳng người giơ cánh tay của mình ra che chở cho những anh em
bị bức hại, tôi đã hèn nhát không dám hy sinh mạng sống của mình cho
người khác được sống.
Tội thứ hai là: khi thấy đất nước đang bị đè đầu cưỡi cổ của đám giặc
nội xâm Cộng Sản, đất đai biển đảo bị mất dần vào tay Tàu Cộng thì tôi
đã một lẫn nữa chọn giải pháp “thằng hèn” là im lặng luẩn quẩn đầu
đường xó chợ kiếm ngày 2 bữa cơm sống qua ngày đoạn tháng mặc kệ nước
mất nhà tan. Tôi đã hèn nhát không dám hy sinh mạng sống của mình cho
đất nước được sống.
Tội thứ ba là: khi thấy người anh em của mình lao vào chốn lao tù để
đấu tranh giành tự do dân chủ, đáng lý ra với tình nghĩa giữa người với
người thì tôi phải xuống đường giương cao biểu ngữ “đòi trả tự do cho
người anh em”, “trả tự do cho dân tộc”, thì tôi lại hèn nhát đóng cửa
ngồi trong nhà chửi đổng cho bốn bức tường nghe. Khi xem họ thú tội
trên truyền hình chưa rõ đầu đuôi nội tình câu chuyện ra sao mà tôi đã
dám chê họ là hèn nhát trong khi mình thì chẳng làm được gì, tôi đã mất
hết tính người khi đồng loại mình bị đem ra làm trò hề còn mình cười
khẩy chê bai, tôi đã tự cho mình cái thẩm quyền yêu cầu người này phải
nên nói như thế này, người kia phải nên nói như thế kia trong khi chính
mình còn chưa sống cho ra con người... Tôi đã hèn nhát không dám hy
sinh mạng sống của mình cho lương tâm mình được sống.
Ðó là 3 trọng tội mà tôi khó có thể tự tha thứ cho mình, nay tôi đã
nhận thấy hành vi sai trái của mình là vô cùng nghiêm trọng, gây tổn
hại đến tính mệnh của dân tộc, gây nguy hại đến sự tồn vong của giống
nòi, và đi ngược lại truyền thống nghĩa tình tốt đẹp ngàn đời của người
Việt.
Nay tôi đã biết tội của mình, tôi kính xin đồng bào cả nước hãy tha thứ
cho tôi để từ nay tôi có thể làm một con người mới, người biết sống
biết chết cho anh em của mình, có như thế mới mong có một bình minh ấm
áp tình người sẽ đến trên quê hương Việt Nam.
20 Tháng Tám, năm 2009
Lê Trung Thành
|