 |
Nợ đến nỗi phải bán cả một hay nhiều phần đất của tổ quốc đi để trả nợ thì đấy là cái họa khôn cùng. |
Mấy
ngày trước, VTV1 đưa tin hai đứa trẻ Hy Lạp đã lấy những đồng tiền tiết
kiệm trong lợn nhựa của chúng để đóng góp cho đất nước trả nợ chứ đừng
mang một số hòn đảo, đất đai của tổ tiên chúng, gán nợ cho nước ngoài.
Rất nhiều người lớn nghe tin đó đã cúi đầu…
Họ
cúi đầu kính trọng và xấu hổ. Và như một sự vô tình, hành động của
những đứa trẻ đã thổi vào lòng những người lớn trên nhiều quốc gia lòng
tự trọng dân tộc và tình yêu tổ quốc.
Nợ
là chuyện bình thường của mọi quốc gia. Ngay như nước Mỹ, nước Nhật còn
là con nợ lớn của thế giới cơ mà. Vay là chuyện mà có lẽ người nào
trong đời cũng phải vay ít nhất một lần và các quốc gia cũng như vậy.
Nhưng vay để làm việc gì và trả nợ như thế nào mới là điều đáng nói?
Tôi không biết vì lý do nào mà Hy Lạp nợ nước ngoài và vì lý do gì mà
Hy Lạp không có cách nào trả nợ nước ngoài.
Nợ
nước ngoài có nhiều cách. Nợ vì vay để đầu tư hồi phục nền kinh tế hoặc
xây dựng những công trình chiến lược của đất nước. Không trả nợ được có
thể vì những người lãnh đạo không biết điều hành đất nước mà cụ thể
không biết xử dụng một cách hiệu quả nhất tiền vay. Không trả nợ được
có thể vì nạn tham những ăn vào quá lớn những đồng tiền đi vay ấy.

Nợ đến nỗi phải bán cả một hay nhiều phần đất của tổ quốc đi để trả nợ thì đấy là cái họa khôn cùng.
|
Nhưng nợ đến mức làm cho các thế hệ sau nối nhau còng lưng trả nợ cho
những người đi trước quả là họa lớn cho đất nước. Còn nợ đến nỗi phải
bán cả một hay nhiều phần đất của tổ quốc đi để trả nợ thì đấy là cái
họa khôn cùng cho đất nước.
Việc
cắt đất cho nước ngoài không phải chuyện hi hữu. Lịch sử nhiều quốc gia
trên thế giới do nhiều nguyên nhân đã bán đất cho nước ngoài. Bán có
thời hạn hoặc bán vĩnh viễn. Cắt đất cho nước ngoài cũng có nhiều
nguyên nhân. Có nguyên nhân là vì bại trận trong một cuộc chiến tranh,
có nguyên nhân cắt đất để có được những lợi ích khác và cũng có nguyên
nhân do hèn nhát trước những đe dọa của nước ngoài mà dâng đất. Và với
nhiều trường hợp, cho mượn đất với những lý do nào đó đôi khi cũng là
một cách dâng đất của tổ quốc cho người ngoài.
Nhưng
sớm hay muộn thì những dân tộc đã bị cắt đất bán hoặc dâng đất cho nước
ngoài sẽ đều tìm cách đòi lại lãnh thổ của mình cho dù lãnh thổ đã mất
chỉ nhỏ bằng một thửa ruộng của một người nông dân. Lịch sử cũng cho
chúng ta thấy nhiều vì dụ về chuyện đòi lại đất như thế.
Trước
tòa nhà Quốc hội Úc có một ngôi nhà dựng lên gọi là "Đại sứ Thổ dân
Úc". Tôi đã trò chuyện với Đại sứ thổ dân trong ngôi nhà này trong
chuyến đến Úc năm 1999. Những người thổ dân Úc dựng "tòa đại sứ" này để
đòi lại đất của tổ tiên, ông cha họ đã bị những người da trắng cướp cho
dù những người thổ dân Úc còn lại không nhiều và họ không có một quân
đội nào. Nhưng họ đã chiến đấu cho lẽ phải bằng chính lẽ phải hết đời
này đến đời khác buộc chính quyền Úc phải thừa nhận chủ quyền của họ.
Cuối cùng, chính quyền Úc đã phải công khai xin lỗi những người thổ dân.
Bây
giờ, chính quyền Hy Lạp cắt một số hòn đảo để trả nợ nước ngoài. Có thể
sau đó, họ đã xóa được món nợ tiền, nợ vàng nước ngoài thì họ lại mang
một món nợ khác. Món nợ này lớn hơn và đau đớn hơn bất kỳ món nợ nào
khác. Đó là món nợ với tổ quốc và nhân dân họ.
Chính
vì thế mà cả những đứa trẻ như hai đứa trẻ Hy Lạp cũng phải đứng lên
bảo vệ lãnh thổ của tổ quốc chúng bằng cách của những đứa trẻ nhưng ý
nghĩa của hành động ấy thật sâu sắc, thật lớn lao và thật xúc động.
Qua
hành động của hai đứa trẻ Hy Lạp ấy, tôi nghĩ, những người có lương tâm
ở tất cả các quốc gia đã từng bán đất hay dâng đất cho nước ngoài cho
với bất kỳ lý do nào và cho dù mảnh đất ấy chỉ đủ trồng một khóm hoa
hay một gốc tre cũng đều cảm thấy hổ nhục.
Nguyễn Quang Thiều
Theo Tuanvietnam
|