Thanh Tùng (danlambao) - Sợ
hãi là một loại cảm xúc, nó cũng giống nhiều cảm xúc khác như yêu ghét,
giận hờn, căm thù... cảm xúc sợ hãi không chỉ đơn giản là thứ cảm xúc
bình thường mà nó là một kiểu bản năng sinh tồn, không chỉ loài người
mới có. Con vật cũng biết sợ hãi... sợ để sinh tồn, phải biết sợ để tự
vệ, và bảo vệ bầy đàn.
Khi bị rượt đuổi, bị tấn công
hay đứng trước những gì bất thường thì phản ứng của con người cũng như
con vật đều tỏ ra sợ hãi. Chỉ có điều giữa con người và con vật sự sợ
hãi cũng có nhiều khác biệt. Sự khác biệt đó là con người biết dùng lý
trí để phân tích, hiểu rõ vấn đề, từ đó kiểm soát sự sợ hãi của mình
còn con vật thì không. Bởi lẽ sợ hãi nó vừa mang lý tính khách quan vừa
mang cảm tính chủ quan. Đứng trước một đối thủ nặng ký hơn, hay một kẻ
thù tàn bạo có thể đe dọa đến an ninh, tính mệnh của mình, con người
đương nhiên vấp phải sự sợ hãi. Ban đầu là cảm giác sợ (cảm tính chủ
quan), sau đó lý trí sẽ thay thế cảm xúc, để phân tích xem tương quan
lực lượng đôi bên ra sao ? Đối thủ có những gì và mình có những gì ? Họ
có thể làm gì được mình và làm đến mức nào ? Một loạt những sự kiện giả
định được đặt ra nhằm lường đoán kết quả sẽ xảy ra... khi đã phỏng đoán
một cách sơ lược về kết quả của vấn đề thì họ tự khắc kiềm chế được sự
sợ hãi của mình. Hay nói cách khác là con người biết dùng lý trí để tự
kiểm soát sự sợ hãi. Lúc đó sợ hãi đi từ cảm xúc chủ quan sang cảm xúc
khách quan.
Cũng có những thứ sợ hãi đơn
thuần chỉ là cảm tính chủ quan như nhìn từ trên cao xuống, mặc dù bạn
đang ở một vị trí rất an toàn nhưng vẫn thấy sợ. Hay đang ở trong bóng
tối, mặc dù sẽ không có ai đó tấn công bạn nhưng bạn vẫn sợ bóng tối.
Hay một ví dụ khác, khi bạn bị một đối tượng nào đó tấn công và gây tổn
thương, thì lần sau khi gặp lại đối tượng kia hay chỉ là một thứ gần
giống như vậy sẽ làm bạn sợ mặc dù thời điểm hiện tại và trong quá khứ
vốn đã có nhiều khác biệt. Có những thứ trước đây sẽ xảy ra như vậy,
nhưng hiện tại điều đó là bất khả... tất cả những thứ sợ hãi xuất phát
từ cảm tính đều là sợ hãi chủ quan.
Chủ nghĩa cộng sản quốc tế được
đánh dấu kể từ sau cuộc ‘cách mạng’ tháng 10 Nga và sau đó lan sang
các nước như TQ, VN, Bắc Hàn, Cuba... và tất cả các chế độ độc tài khác
trên Thế giới đều có một điểm chung là biết cách khai dụng sự sợ hãi để
cai trị dân chúng. Khi nắm được quyền lực, việc đầu tiên mà các vị lãnh
tụ làm là sử dụng võ lực để bắt bớ tra tấn hay trấn áp dân chúng và các
lực lượng đối lập. Ai cũng sợ vũ lực... và nhờ đó các chế độ độc tài đã
ung dung nắm quyền, tướt đoạt mọi giá trị căn bản của người khác một
cách thô thiễn nhất.
Đảng CSVN sau khi nắm quyền ở
miền Bắc đã thực hiện chính sách đàn áp, sử dụng bạo lực với dân chúng
một cách có hệ thống, họ gieo rắc sự sợ hãi lên cả miền Bắc để nắm
quyền độc tôn cai trị. Sau năm 1975, CS cưỡng chiếm miền Nam và sau đó
cũng thực hiện chính sách cai trị bằng bạo lực trên cả nước. Những vụ
bắn giết không được xét xử, những vụ đánh đập tra tấn dã man, những hố
chôn người tập thể, những nhà tù khổ sai là phương tiện để duy trì
quyền lực trong gần sáu thập niên cầm quyền.
Thế giới ngày hôm nay với những
định chế về Tự do Dân chủ, các cuộc cách mạng đòi nhân quyền đang diễn
ra rầm rộ ở nhiều khu vực trên thế giới. Các nhà độc tài liên tiếp bị
Tòa án quốc tế truy nã. Thế giới văn minh không còn chấp nhận những
biện pháp trấn áp bằng võ lực khiến cho những nhà độc tài không dễ dàng
đàn áp dân chúng mà không bị trừng phạt hay trả giá. Trước khi đưa ra
bất kỳ quyết định nào, họ cần suy nghĩ lại về thân phận của mình trước
sự chế tài của quốc tế và từ đó các vụ giết chóc, thảm sát cũng dần
giảm thiểu.
Cổ nhân có câu: "Một lần bị rắn
cắn, cả đời sợ dây thừng". Người dân VN cũng giống như nhiều nạn nhân
của các chế độ độc tài khác cũng đang ở trong tâm trạng như vậy. Họ
trải qua một thời gian sống trong sợ hãi quá lâu khiến cho cảm giác sợ
hãi trở thành quán tính không thể dễ dàng một sớm một chiều có thể vứt
bỏ được. Để có thể vứt bỏ sự sợ hãi cố hữu đang lưu cửu trong mỗi người
dân Việt chúng ta xưa nay cần có một chất xúc tác thật mạnh. Chất xúc
tác đó phải là một lý do, một động lực để người dân VN nhận thức rằng:
Sự sợ hãi không còn là bản năng SINH TỒN nữa mà ngược lại sợ hãi đồng
nghĩa với DIỆT VONG. Có như thế, người dân VN sẽ từ bỏ bản năng sinh
tồn - một thứ cảm tính chủ quan của mình để thay thế vào đó là lý tính
khách quan.
Trung Quốc đang là mối hiểm họa
cho toàn thể dân tộc Việt Nam. Chính quyền Bắc Kinh đang âm mưu chiếm
đoạt của cải, tài nguyên và tiến đến nô lệ hóa người dân VN. Còn chính
quyền Hà Nội thì nhu nhược đối với kẻ thù. Không những thế, vì sự tồn
vong của tập đoàn lãnh đạo, Đảng CS đã có những sự "đồng thuận" ngầm
giữa hai nhà nước. CSVN thỏa thuận nhượng đất nhượng biển cho Bắc Kinh
để đổi lấy sự bảo vệ về mặt an ninh cho chế độ. Họ sẵn sàng biến dân
tộc VN trở thành nô lệ cho Bắc triều trong tương lai miễn sao trước
mắt, chiếc ghế quyền lực được giữ vững, tiền bạc, đất đai của họ không
bị tổn hại là được. Họ đã bộc lộ bản chất nhơ bẩn của những kẻ chỉ biết
vì quyền lợi bản thân, đảng phái khi gạt bỏ lợi ích quốc gia qua những
hành vi bán nước trắng trợn. Hành động ngang ngược của Tàu cộng và hành
vi phản quốc của Việt cộng là động lực, là chất xúc tác hữu hiệu khiến
người dân VN vượt qua sợ hãi để cùng đứng lên thực hiện ý chí và trách
nhiệm của mình và đi đến những quyết định chung. Nếu nhân dân VN còn sợ
hãi bạo lực không dám đấu tranh vì sự tồn vong của quốc gia, thì điều
này đồng nghĩa với họa diệt vong cho toàn dân tộc. Sự sợ hãi đã không
còn là để TỰ VỆ mà trở thành TỰ SÁT.
Khi sự sợ hãi bị đẩy lùi, người
dân dám đứng lên thể hiện ý chí của mình thì đó là thời điểm chấm hết
đối với chế độ CS. Từ những cuộc biểu tình chống Tàu cộng xâm lược, sẽ
biến thành cuộc biểu tình đòi Công bằng Xã hội, đòi Tự do Dân chủ, vì
Công bằng Xã hội và Tự do Dân chủ là khát vọng luôn đồng hành với lòng
yêu nước. Từ cuộc tuần hành nhỏ trên đường phố sẽ chuyển sang những
cuộc đấu tranh với qui mô lớn làm rúng động guồng máy cai trị của chế
độ CS. Các cuộc biểu tình sẽ làm người dân bớt sợ hãi và tập làm quen
với sự phản kháng (như một biểu hiện của quyền công dân). Không thể
cai trị dân chúng bằng sự sợ hãi được nữa thì tương lai tập đoàn CS sẽ
đi về đâu khi từ trước đến nay, phương pháp duy nhất để duy trì quyền
lực của CS là "nhân giống" sự sợ hãi ?
Có thể nói, những cuộc biểu
tình chống Trung Cộng và cuộc cách mạng đòi Dân chủ khác nhau về hình
thức nhưng có cùng bản chất. Hình thức là chống Trung Quốc hay đòi Dân
chủ mà thôi. Xét về bản chất, cuộc biểu tình chống Trung Cộng là nhát
dao cắt đứt sợi dây sợ hãi trường cửu bấy lâu nay để từ đó ươm mầm cho
sự phản kháng của dân chúng. Có ai muốn sống đời sống của kẻ nô lệ, có
ai không muốn được tự do-hạnh phúc (đích thực), có người dân nào không
muốn làm chủ vận mệnh đất nước mình ?. Nhân dân VN sẽ cùng nhau xuống
đường và đi đến quyết định giải thể chế độ CS vì họ nhận thấy điều đó
là cần thiết để mở ra một sinh lộ cho dân tộc. Chống Trung Cộng và sau
đó chống CS là hai sự việc có mối quan hệ nhân quả, đã có nhân chắc
chắn sẽ có quả, không thể nào sai khác được. Bản thân giới lãnh đạo CS
cũng hiểu rõ điều đó, nhưng họ không thể yêu cầu đàn anh TC không cướp
dầu, không bắn giết ngư dân, không xâm phạm hải phận của VN được ! Họ
cũng không thể bảo người dân VN đừng chống TC được ! Cách duy nhất mà
những người CS muốn làm là đàn áp, nhưng chắc chắn một điều, đàn áp
chưa chắc khuất phục được lòng yêu nước trong mỗi người dân VN, ngược
lại càng lộ rõ bộ mặt phản quốc của Đảng CS. Kết quả sẽ như "tưới thêm
dầu vô lửa". Chế độ CS càng mau chóng suy tàn. Thời điểm hiện nay, thật
không có gì là chủ quan khi nói rằng: Mùa xuân Ả rập đang đến VN hay
Cách mạng Hoa Lài sẽ nổ ra tại VN.
