Phạm Trần
Càng
gần ngày Đại hội đảng XI bao nhiêu thì càng có nhiều cán bộ đầu ngành
muốn mọi người biết đảng cương quyết kiên định Chủ nghĩa Cộng sản,
nhưng khi nói đi nói lại nhiều qúa thì hóa ra đảng đã "tự chuyển hóa”
để tự tan trước mức độ "tự diễn biến” của đảng viên.
Tình trạng này được chứng minh trong Bài viết có tựa đề "Nắm vững ngọn cờ độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội trong thời kỳ phát triển mới”
của Lê Hữu Nghĩa, Giáo sư, Tiến sỹ, Ủy viên Trung ương Ðảng, Giám đốc
Học viện Chính trị - Hành chính quốc gia Hồ Chí Minh đăng trong Tạp chí
Xây dựng Đảng ngày 27-9-2010.
Điều đáng chú ý là Bài viết có đến 61 lần nhắc đến cụm từ "Chủ nghĩa xã hội” để gắn chủ nghĩa này với "độc lập dân tộc”.
Nghĩa cho rằng việc "nắm vững ngọn cờ độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội" là
"sự tổng kết sâu sắc về lịch sử và lý luận của quá trình cách mạng nước
ta, là "sợi chỉ đỏ" xuyên suốt trong đường lối cách mạng của Ðảng từ
khi Ðảng ta ra đời cho đến nay.”
Lập luận như thế là cố
tình đem chủ nghĩa xã hội Cộng sản nhét vào mồm nhân dân cho chết nghẹn
lè lưỡi ra chứ khi đấu tranh dành độc lập có mấy ai khờ dại mơ tưởng
đến thứ chủ nghĩa ngọai lai chết người này đâu?
Do đó, khi Nghĩa tự vẽ ra chuyện "nắm
vững mối quan hệ biện chứng giữa độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội,
vận dụng phù hợp trong từng thời kỳ lịch sử là một trong những nguyên
nhân của thành tựu cách mạng nước ta” cũng chỉ là chuyện tự biên
tự diễn để phô trương thành tích cho đảng và chủ nghĩa Cộng sản mà thôi
. Bởi vì điều được gọi là "thành tựu cách mạng” của Việt Minh ngày 19
tháng 8 năm 1945 chẳng qua cũng chỉ do lớp quần chúng khao khát muốn
có độc lập đã a dua theo Việt Minh cướp chính quyền từ tay Chính phủ
non yếu Trần Trọng Kim chứ Việt Minh có đánh đấm ai đâu mà cách mạng
thành công?
Hơn nữa những hình ảnh cũ lưu lại còn ghi dấu đàn
ông Hà Nội lúc bấy giờ mặc Complet , đeo cravate (cà vạt) hay quần áo
đẹp, đầu đội mũ "Phớt”, chân đi giầy Tây "tham gia cách mạng” như đi
coi xiệc thì đủ hiểu Cuộc Cách mạng ấy "gian khổ” như thế nào?
Vì vậy khi Nghĩa rêu rao rằng :
"Tổng kết, bổ sung, phát triển Cương lĩnh 1991 cũng là quá trình tiếp
tục đổi mới tư duy, phát triển nhận thức về chủ nghĩa xã hội và con
đường đi lên chủ nghĩa xã hội ở nước ta” là chuyện nói tiều, nói quàng không thuyết phục được ai.
Do đó các khẩu hiệu kêu như thùng rỗng của Cương lĩnh sẽ được chấp thuận tại Đại hội XI vào tháng 1/2011 như : "Mục
tiêu xây dựng chủ nghĩa xã hội là nhằm xây dựng một xã hội "dân giàu,
nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh; do nhân dân làm chủ; có nền
kinh tế phát triển cao, dựa trên lực lượng sản xuất hiện đại và chế độ
công hữu về các tư liệu sản xuất chủ yếu; có nền văn hóa tiên tiến, đậm
đà bản sắc dân tộc; con người có cuộc sống ấm no, tự do, hạnh phúc, có
điều kiện phát triển toàn diện; các dân tộc trong cộng đồng Việt Nam
bình đẳng, đoàn kết, tôn trọng và giúp đỡ nhau cùng phát triển; có Nhà
nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân, vì nhân
dân do Ðảng Cộng sản lãnh đạo; có quan hệ hữu nghị và hợp tác với nhân
dân các nước trên thế giới" đã được đảng nhồi vào tai dân từ khi
Cương lĩnh này ra đời năm 1991 mà đến 20 năm sau dân vẫn còn phải banh
tai ra mà nghe thì có chán đời không?
Vậy mà Nghĩa vẫn nói oang oang như giữa chợ không người rằng : "Như
vậy, trong thời kỳ mới của cách mạng nước ta, độc lập dân tộc và chủ
nghĩa xã hội vẫn là ngọn cờ, là sự lựa chọn nhất quán của Ðảng Cộng sản
Việt Nam, Chủ tịch Hồ Chí Minh và nhân dân ta. Suốt 80 năm qua, từ khi
Ðảng ra đời đến nay, dù trong hoàn cảnh nào, lúc thuận lợi hay khó
khăn, kể cả khi trong tình thế "hiểm nghèo", Ðảng ta vẫn không xa rời
mục tiêu, lý tưởng độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội. Bởi vì con
đường xã hội chủ nghĩa là con đường đúng đắn phù hợp với quy luật và
xu thế phát triển của thời đại. Chỉ có con đường xã hội chủ nghĩa mới
bảo đảm dân tộc độc lập thật sự, đất nước phát triển phồn vinh, nhân
dân có cuộc sống ấm no, hạnh phúc, mới thực hiện được mục tiêu dân
giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh.”
Nhưng "độc
lập” đã bảo đảm chưa khi ngay trên lãnh thổ Việt Nam đã xuất hiện
những "vùng đất tự trị” của người Trung Hoa tại các khu nhà máy, kỹ
nghệ, hầm mỏ, các khu rừng đầu nguồn thuê dài hạn 50 năm, và quan trọng
hơn họ đã chễm chệ ngồi vào hai vùng đất chiến lược ở Lâm Đồng và Đắk
Nông để khai thác Bauxite.
Ngoài Biển Đông, Tầu vẫn chiếm đóng
Quần đảo Hòang Sa từ tháng 1 năm 1974 và 8 hòn đảo trong Quần đảo
Trường Sa từ năm 1988 trong khi ngư dân Việt Nam vẫn thường xuyên bị
Hải quân Tầu tấn công, đánh đập khi đánh cá trên vùng biển của ông cha
mình để lại thì những lời rêu rao về nền độc lập và sự tòan vẹn lãnh
thổ của CSVN có bảo đảm hơn tờ giấy lộn không?
Sự nhu nhược của
đảng trước đe dọa trắng trợn và hành động ngang ngược của Trung Hoa
trên đất liền và ngòai Biển Đông từ 11 năm, kể từ khi hai nước ký các
Hiệp ước về biên giới trên đất liền (năm 1999) và Hiệp định phân định
Vịnh Bắc Bộ (năm 2000) đã chứng minh đảng không nói thật.
Nhưng sự suy yếu của đảng không chỉ có bằng ấy chuyện. Hãy nghe Lê Hữu Nghĩa tự thú : "Ở
nước ta, bên cạnh những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử mà Ðảng và
nhân dân ta giành được trong gần 25 năm đổi mới thì đất nước ta cũng
đang đứng trước nhiều khó khăn, thách thức không nhỏ. Tình trạng suy
thoái về phẩm chất chính trị, đạo đức lối sống của một bộ phận không
nhỏ cán bộ, đảng viên; tình trạng quan liêu, tham nhũng, lãng phí diễn
ra nghiêm trọng, chưa có giải pháp hữu hiệu để ngăn chặn, đẩy lùi; tình
trạng phai nhạt lý tưởng, giảm sút niềm tin vào chủ nghĩa Mác - Lê-nin,
vào Ðảng, Nhà nước và chế độ xã hội chủ nghĩa... Bên cạnh đó, chủ nghĩa
đế quốc và các thế lực thù địch ráo riết thực hiện âm mưu và hoạt động
"diễn biến hòa bình" kết hợp gây bạo loạn lật đổ nhằm chống phá Ðảng,
Nhà nước và công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội.
Trước tình
hình đó, các thế lực cơ hội chính trị và một số người muốn phủ nhận con
đường xã hội chủ nghĩa, phủ nhận vai trò lãnh đạo của Ðảng Cộng sản -
đại diện cho con đường xã hội chủ nghĩa. Họ cho rằng "chủ nghĩa xã
hội là con đường không có tương lai", "đi vào ngõ cụt", "đã bị lịch sử
phủ định"; "lựa chọn con đường xã hội chủ nghĩa là do ý chí chủ quan
của Ðảng" hoặc "chủ nghĩa nào chế độ nào cũng được, miễn là dân giàu
nước mạnh"... Quan điểm đó là sai lầm, không phù hợp với thực tế lịch
sử Việt Nam.”
Nghĩa còn nói rằng : "Việc chúng ta lựa
chọn con đường xã hội chủ nghĩa không phải là do ý muốn chủ quan của
Ðảng mà đây là tổng hợp điều kiện khách quan và nhân tố chủ quan, kinh
tế và chính trị, trong nước và quốc tế, phản ánh khát vọng của dân tộc.”
Khát
vọng của dân tộc nào trong số 54 sắc dân sống trên lãnh thồ Việt Nam
hay Nghĩa đã bịa ra theo lối đem "khát vọng của đảng” gán cho dân đề
nhập nhằng tuyên truyền?
TỰ DIỄN BIẾN
Nhưng
"thực tế lịch sử Việt Nam” hiện nay là gì? Đó là thực tế của một
nước Việt Nam bị đảng Cộng sản độc quyền và độc tài cai trị. Do đó
người dân không còn là chủ nhân của đất nước nữa mà là kẻ nộ lệ.
Quyền tự do và các quyền căn bản khác của người dân ghi trong Hiến pháp
1992 đã bị tước bỏ. Nền dân chủ mà đảng đã phô trương chỉ dành cho
những ai chịu nghe và làm theo đảng theo chế độ "xin cho” chứ không
phải ai muốn dân chủ cũng được.
Bây giờ, trước ngày Đại hội
đảng XI, đảng lại phô trương, cổ võ thực hiện điều được gọi là "dân chủ
trong đảng” để cho đảng viên trực tiếp bầu các cấp lãnh đạo, kể cả
chức Tổng Bí thư đảng thay vì bầu người đã định sẵn như trước đây. Tuy
nhiên không ai có thể bảo đảm được sự minh bạch của những lá phiếu
trong các cuộc bầu cử này.
Nhưng để bảo vệ cho lập luận cho rằng
dân tộc Việt Nam không có sự lựa chọn nào khác là tiếp tục kiên định
Chủ nghĩa Cộng sản, Lê Hữu Nghĩa tự an ủi trước sau gì Chủ nghĩa Tư bản
cũng sẽ bị lọai bỏ.
Nghĩa viết : "Chủ nghĩa tư bản hiện đại
về bản chất vẫn là một chế độ áp bức, bóc lột và bất công. Chủ nghĩa tư
bản không thể tự giải quyết được những mâu thuẫn nan giải của mình,
muốn giải quyết phải thay thế chủ nghĩa tư bản bằng một chế độ xã hội
tiến bộ hơn, nhân đạo hơn là chủ nghĩa xã hội (đổi mới). Ðúng như Dự
thảo Cương lĩnh bổ sung, phát triển đã khẳng định, chính sự vận động
của những mâu thuẫn nội tại đó và cuộc đấu tranh của nhân dân lao động
các nước sẽ quyết định vận mệnh của chủ nghĩa tư bản.”
Viết đến đây thì Nghĩa dừng lại, không dám vung tay qúa trán để khẳng dịnh vô căn cứ như Cương lĩnh cho rằng : "Đặc
điểm nổi bật trong giai đoạn hiện nay của thời đại là các nước với chế
độ xã hội và trình độ phát triển khác nhau cùng tồn tại, vừa hợp tác
vừa đấu tranh, cạnh tranh gay gắt vì lợi ích quốc gia, dân tộc. Cuộc
đấu tranh của nhân dân các nước vì hoà bình, độc lập dân tộc, dân chủ,
phát triển và tiến bộ xã hội dù gặp nhiều khó khăn, thử thách, nhưng sẽ
có những bước tiến mới. Theo quy luật tiến hoá của lịch sử, loài người
nhất định sẽ tiến tới chủ nghĩa xã hội.”
Nhưng vì đảng đã suy luận hàm hồ như thế, nên Lê Hữu Nghĩa cũng hùa theo khi nói rằng : "Con
đường tư bản chủ nghĩa là con đường đầy rẫy khuyết tật, là con đường
đầy máu và nước mắt nên chúng ta không thể lựa chọn con đường đó. Ðảng
Cộng sản Việt Nam là một Ðảng Mác - Lênin chân chính, do Chủ tịch Hồ
Chí Minh sáng lập và rèn luyện, có bản lĩnh chính trị vững vàng, luôn
gắn bó với nhân dân, dày dạn trong đấu tranh cách mạng, có nhiều kinh
nghiệm lãnh đạo, hoàn toàn có khả năng lãnh đạo nhân dân ta xây dựng
thành công chủ nghĩa xã hội.”
Lập luận chủ quan, tự may áo gấm mặc cho mình còn được Nghĩa rào đón kiểu ba phải :
"Tuy nhiên, xây dựng chủ nghĩa xã hội là một sự nghiệp hoàn toàn mới
mẻ, chưa có tiền lệ trong lịch sử, vô cùng khó khăn, phức tạp và lâu
dài. Trong gần 25 năm đổi mới, nhận thức về chủ nghĩa xã hội và con
đường đi lên chủ nghĩa xã hội ở nước ta ngày càng sáng tỏ hơn. Tuy
nhiên, bên cạnh đó, còn rất nhiều vấn đề chưa được làm sáng tỏ, đòi hỏi
Ðảng ta phải tiếp tục đổi mới tư duy, đẩy mạnh nghiên cứu lý luận, tăng
cường tổng kết thực tiễn, khắc phục sự lạc hậu, sự bất cập của lý luận
để có thể giải đáp được những vấn đề do thực tiễn đổi mới đặt ra, phấn
đấu đến năm 2020 đưa nước ta cơ bản trở thành một nước công nghiệp theo
hướng hiện đại, để đến giữa thế kỷ 21 trở thành nước công nghiệp hiện
đại theo định hướng xã hội chủ nghĩa, làm cho con đường xã hội chủ
nghĩa không chỉ là định hướng mà ngày càng định hình vững chắc trong
đời sống xã hội của đất nước.”
Dân tộc Việt Nam đã bị đảng
và nhà nước cho ăn đủ loại bánh vẽ 80 năm rồi. Nay Nghĩa lại vẽ thêm
đường cho hươu chạy đến giữa Thế kỷ 21 mà đất nước vẫn còn phải nương
theo "định hướng xã hội chủ nghĩa” mà đi thì bao nhiêu năm nữa người
dân mới hết còn phải nghe đảng nói phét?
Hơn nữa đảng làm gì
còn tư duy mà đổi với chác ? Cái đầu của đảng đã khô ran, cái óc của
đảng đã teo lại và con mắt của đảng cũng đã mờ rồi thì còn nhìn thấy
gì nữa đâu mà "định hình vững chắc” ?
Phạm Trần
|