Phan Thủy
-Từ phiên xử tội yêu nước đến mặt thật của "nền pháp quyền Xã hội chủ nghĩa” ở Việt Nam
Bạn
có biết ở nước Việt Nam ta có ít nhất 3 hạng con người? Thực chất sự
phân loại này đã tồn tại dưới các triều đại phong kiến, nay không hiểu
vì cớ gì vẫn không xó bỏ được giữa thế kỷ 21 văn minh hiện đại. Nếu
không biết điều này thì bạn cũng không nên buồn, bởi vì còn rất nhiều
người không biết giống như bạn, hoặc biết nhưng nhu nhược nên như không
biết.
Loại 1 và 2
Với phiên
tòa xử 4 đảng viên Đảng Dân Chủ Việt Nam vừa rồi, qua các triệu chứng
lạ được ghi nhận bởi vô số nhà chẩn bệnh uy tín từ nhiều quốc gia, ắt
sẽ thành lý do để người Việt Nam viết lại sch. Rất có thể bản giảm tải
năm tới ghi rõ như sau: "Công dân Việt Nam được chia làm 2 hạng. Công
dân trong mỗi hạng đều bình đẳng với đồng loại mình, nhưng hai kiểu
bình đẳng đem so với nhau thấy khác”.
Điều này cũng dễ hiểu, bởi
trong phiên tòa chính trị vừa qua, người ta đã ghi nhận một loại công
dân được chính quyền ưu ái đặc biệt. Độ 200 công dân loại này đã được
xe biển xanh tìm tới tận nhà, mời đi xem xét xử. Để bồi thường tổn hao
thể lực của hai tiếng ngồi vỗ tay, vị Bao Công hào phóng của chính
quyền nhân dân đã biếu mỗi người 50.000 VNĐ tiền công quỹ. Được trả
tiền công, lại được đi xe công, nếu tấn tuồng có gì sơ suất khiến những
công dân này phải phật lòng, thì chỉ có thể là do ban tổ chức quên phát
bỏng ngô miễn phí.
Những công dân thuộc loại thứ hai, ngược lại,
chẳng có xe đưa rước, chẳng được trả tiền, cũng chẳng được phát bỏng
ngô. Nhưng xem ra họ còn được chính quyền chăm sóc chu đáo hơn loại 1.
Người ta đã không tiếc mồi hôi và phí tổn để điều động cả rừng cảnh
phục, súng ống và dùi cui chỉ để ngăn toàn thể loại công dân thứ hai
bén mảng quanh nơi xử án. Một số anh dân đã được cơ quan an ninh ân cần
gô cổ, cẩn thận tháp tùng tới tận bàn trà của đồn công an vì tội dại
dột ngồi uống cà phê trong các quán gần nơi, và đúng lúc cuộc thực thi
công lý… mật đang diễn ra.
Gia đình các bị cáo may mắn hơn. Sau
khi bị lột sạch những công cụ trót mang hơi hướm của nền văn minh trái
đất sau công nguyên như điện thoại, máy ghi âm, máy ảnh, máy quay phim,
họ cùng các phóng viên bị nhồi chung vào một phòng cách ly, căng mắt
theo dõi cơn hoạn nạn của con em mình qua một màn hình vừa mờ vừa cũ.
Loại 0, hay siêu 1 hảo hạng
Nói
về phiên tòa, sáu vị trong Hội đồng xét xử, những ông mặt sắt cầm cân
nảy mực, những người thừa hành chính nghĩa, nắm quyền sinh sát trong
tay đều là đảng viên Cộng Sản. Rừng dùi cui và súng ống chiếm đóng
phòng xử hôm ấy đều phải nhất nhất trung thành với đảng Cộng Sản theo
qui định của hiến pháp, và theo luật lệ của đồng tiền lương. "Quần
chúng” đến dự, xin hân hạnh giới thiệu, đều là những đảng viên Cộng Sản
hưu trí. Như thế, trong cuộc xử kín hôm 20 tháng 1, cùng với các luật
sư của mình, bốn người tù chính trị bị cáo buộc hoặc tham gia đảng Dân
Chủ Việt Nam, hoặc móc nối với đảng Dân Chủ Việt Nam đã bị bao vây bởi
một hội đồng hoặc tham gia đảng Cộng Sản Việt Nam, hoặc cấu kết với
đảng Cộng Sản Việt Nam, trong tay lăm lăm súng đạn, dùi cui, và quyền
định đoạt công lý.
Một công dân ăn gan hùm nào đó đã từng "vu
cáo” đảng Cộng Sản vừa đá bóng, vừa thổi còi trong trận tranh quyền làm
chủ đất nước với… nhân dân. Tôi thấy anh này nhận thức lệch lạc nên
không hiểu vấn đề. Phải nói lại cho đúng hơn: trong trận tranh hùng với
dân, Đảng ta đã vừa đá bóng, vừa thổi còi, vừa tự tiện soạn luật bóng
đá.
Ứng cử viên trong cuộc bầu gồm những vị nào là do Mặt Trận
Tổ Quốc quyết định. Mà Mặt Trận Tổ Quốc lại là một tổ chức con của đảng
Cộng Sản. Thế là nhân dân được tự do bầu chọn những ứng viên nào đảng
Cộng Sản cho phép.
Thế thảo nào tuyệt đại đa số "đại biểu nhân
dân” là đảng viên Cộng Sản. Thảo nào luật pháp Việt Nam, kết tinh công
sức ngồi nhắn tin và ngủ gật của họ trong các buổi họp hành lại lắm
những luật lạ: qui định đảng Cộng Sản là lãnh đạo đất nước, quân đội và
công an phải vệ đảng trước vệ quốc, trung với Đảng trước trung với dân.
Thảo nào lời nói đầu trong bản hiến pháp Việt Nam hiện hành có 530 chữ,
nhưng chỉ có 53 chữ được dành cho 4000 năm lịch sử của nước Việt Nam.
Phần còn lại, chiếm tròn 90%, dùng để ca ngợi công ơn của đảng Cộng Sản
với nước, với dân. Thế rốt cuộc nó là hiến pháp của nước Việt Nam, hay
là quyển sổ ghi nợ của đất nước và nhân dân Việt Nam, do vị chủ nợ
quang vinh tuỳ tiện sáng tác?
Thì ra là thế…
Khi được Đảng và nhà nước tạo điều kiện cho nói lời cuối cùng trong phiên xét xử, luật sư Lê Công Định đã bộc bạch:
"Thứ
nhất xét về hành vi khách quan, luật pháp và hiến pháp của Việt Nam đã
quy định và bảo vệ quyền lãnh đạo duy nhất của đảng CSVN đối với nhà
nước và xã hội Việt Nam. Cho nên là những lời kêu gọi đa nguyên đa đảng
mặc nhiên là muốn thể hiện ý muốn thay đổi thể chế chính trị hiện nay.
Và những tổ chức nào chủ trương đa nguyên đa đảng thì như vậy là đương
nhiên vi phạm vào điều 79 theo định nghĩa của điều 79 của luật hình sự”.
Thì
ra là thế. Thì ra là trong số những người đã, đang và sẽ còn lao mình
vào nhà ngục với tội trạng "lật đổ chính quyền nhân dân”, chẳng ai ham
hố làm ông vương ông tướng gì, cũng chẳng ai mong mỏi xoá bỏ sự tồn tại
của đảng Cộng Sản vì những thù hằn cũ. Họ chỉ mong mỏi xây dựng cho đất
nước một nền chính trị đa đảng đa nguyên, trong đó đảng Cộng Sản không
còn hưởng những đặc quyền đặc lợi tự ban phát, không còn là những ông
vương ông tướng độc tôn quyền hành của nước Việt Nam, mà được dành một
chỗ đứng ngang hàng với mọi chính đảng khi đại diện cho nhân dân và
chăm lo việc nước.
Dự định cao đẹp này chắc chắn không được háo
hức chia sẻ vởi một đảng cầm quyền tề tựu đông đủ các vị quan tham vừa
mê tít quyền lực, vừa tài năng và đức độ tới nỗi chẳng dám mơ tới chiến
thắng trong các cuộc bầu cử đa đảng, cũng như mọi ông bạo chúa đã chẳng
chịu từ bỏ ngai vị để ích nước lợi dân. Đảng Cộng Sản đã nắm cả quyền
lập pháp, tư pháp và hành pháp trong tay. Và "đạo đức cách mạng” sẵn có
đã giục họ nhanh tay qui sự nghiệp đấu tranh vì một nền dân chủ và lẽ
công bằng ở nước Việt Nam thành một tội phạm thượng phải chém.
Nghĩ
mà xem, các loại công dân nói trên đều thuộc giống người, và cùng sống
ở nước Việt Nam. Họ vẫn tương đồng với nhau về nhiều đặc điểm hình thể,
chẳng hạn như số con mắt, số lỗ miệng, lỗ tai, dù tần suất tự do sử
dụng những cơ quan này có khác nhau ở hai loại, điều có thể gây hiện
tượng tiêu biến. Và dù trong mọi phát ngôn không bí mật, những công dân
loại 1 và siêu 1 vẫn thường nhũn nhặn tự xưng là đầy tớ của các đồng
bào loại 2. Có đầy tơ nào tự quyền định đoạt công lý và ăn trên ngồi
trước cả chủ của mình không?
Phan Thủy ©Tạp Chí Thanh Niên PHÍA TRƯỚC
|