Phan Thủy
Phần
I
Phần II
Những công dân siêu hạng ăn trên
ngồi trước có những cách cầm cân nãy mực "siêu đẳng” đến nỗi công dân
hạng 2 chỉ biết kêu trời không thấu, kêu đất không nghe.
Khi công dân siêu hạng xử án
Trong phiên toà ngày 20 tháng
1, Trần Huỳnh Duy Thức đã để lộ một thông tin "tuyệt mật”: các nhà điều
tra giàu óc tưởng tượng kia đã phải dùng nhục hình để buộc anh kí nhận
tội. Trong khi đó, Lê Thăng Long cũng bác bỏ hoàn toàn cáo trạng dành
cho mình với cùng lý do. Trước đó ít lâu, ông Trần Anh Kim, một tù chính
trị khác cũng đã làm điều tương tự.
Điều đáng thắc mắc là cho tới nay vẫn
chưa có ông quan ông cớm nào dốc hết can đảm xuất hiện trước ống kính
máy quay để phủ nhận lời buộc tội đến từ đám dân "phản loạn”. Thêm vào
đó, hơn 700 tờ báo hợp pháp nước mình cũng đã rủ nhau "lú lẫn tập thể”
như không hay biết cái chuyện "nhục hình” đầy giật gân kia. Và nếu lời
tố cáo của các bị cáo là dối trá, thì mục đích của việc bộ phận xử lí âm
thanh trong tòa án đã bị gây nhiễu là gì?
Trong vụ PCI, phía Nhật đã có chứng cứ
cho thấy ông Huỳnh Ngọc Sĩ đã nhận hai triệu rưỡi đôla Mỹ tiền hối lộ.
Đảng ta đã bắt ông trả giá cho hành động to như củ khoai này bằng một
bản án lệ ba năm, với tội danh như con kiến nhờ có "nhân thân tốt”. Công
dân hạng hai càng ngán ngẩm hơn khi cuối nắm 2009 còn "lòi” ra vụ
Securency, trong đó công ty in tiền polyme "đút túi sơ sơ”…mười hai
triệu đô la Úc cho các quan Việt Nam mình. Công dân hạng hai XHCN chờ
dài cổ mà cũng chẳng thấy ai bị phạt, nhìn mấy cái khẩu hiệu chống tham
nhũng nằm chèo queo.
Nào đâu đã hết, dân đen lại nghe "lao
xao” chuyện bauxite Tây Nguyên – một thương vụ hủy hoại khủng khiếp môt
trường sống, tài nguyên và an ninh quốc gia. Theo trình độ luật "cấp ba
trường làng tiêu chuẩn luật quốc tế” của thảo dân thì ông thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng đã bị cho là vi phạm từ luật bảo vệ môi trường, luật bảo
vệ di sản văn hóa, luật ban hành văn bản qui phạm pháp luật, cho tới cả
luật quốc phòng. Vì những tội này, ông bị kiện bởi luật sư Cù Huy Hà
Vũ.
Chưa biết ai đúng ai sai thế nào
nhưng…hỡi ơi "những điều trông thầy mà đau đớn lòng”: đơn kiện đã bị trả
lại với lý do cũng không kém phần "trời ơi đất hỡi” – "luật nhà nước
chưa có mục xử lý Thủ Tướng”!? Thảo dân nghe qua mà rợn người, té ra
"mọi công dân không bình đẳng trước pháp luật”.
Những vụ án vì cong lý
Mấy hôm nay nay thảo dân đứng ngoài nghe
ngóng thì thấy nhiều công dân yêu nước bị bắt bớ theo tinh thần "siết
chặt” của Đảng ta. Trình độ thảo dân có hạng, chỉ nghe ngóng được vài
chuyện kể ra cho công dân hạng hai chúng ta giải trí.
Số là Thạc sĩ Nguyễn Tiến Trung, kỹ sư
tin học tốt nghiệp ở Pháp, người sáng lập Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ, đã
hân hạnh lọt vào top 16 đứa con tài giỏi nhất, đức độ nhất, và … "phản
động” nhất của dân tộc Việt Nam vì tội dám viết thư cho Đại hội khoá X.
Thư rằng: "Ở các nước tiến bộ chỉ có khái niệm ‘Nhà nước pháp
quyền’, nghĩa là mọi công dân ‘sống và làm việc theo pháp luật’. ‘Nhà
nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa’ là một khái niệm tôi hoàn toàn không
hiểu. Không hiểu Đảng và Nhà nước lấy định nghĩa này ở đâu ra? ‘Pháp
quyền xã hội chủ nghĩa’ tốt đẹp hơn ‘pháp quyền’ ở chỗ nào?”
Kết quả ra sao thì ai cũng biết, chẳng
những không được trả lời mà công dân này phải trả giá cho cái tội "dám
thắc mắc” bằng bản án bảy năm trong sự ngơ ngác của cả thế giới!
Không chỉ vậy, năm 2001, trong lúc mãi
đua xe hơi, một cậu quí tử nhà chú công an đã chẳng may đâm chết tại chỗ
cháu Phạm Phương Linh, tân đại sứ hòa bình của trẻ em Việt Nam ở Liên
Hợp Quốc. Tai nạn này mở đầu một cuộc kiện tụng dài sáu năm, tiêu tốn
những tám phiên tòa. Dù mọi bằng chứng thu được tại hiện trường đều
khẳng định sự tồn tại của cuộc đua xe, thì những hội đồng xét xử qui tụ
nhiều bằng hữu của phụ huynh bị cáo tới nay vẫn phủ nhận chuyện này. Gia
đình công dân, dĩ nhiên hạng hai này chỉ biết tiếp tục đâm đơn, và tiếp
tục oan ức.
Hôm 11 tháng 6, 2008, thảo dân lại nghe
rằng ba mươi dân oan dắt díu nhau rời cổng công đường, tìm đến nhà ông
Tổng thanh tra chính phủ vì nộp đơn kiện lâu ngày mà không có hồi âm.
Cảnh kêu oan cảm động này kết thúc rất nhanh, bởi oan ức của họ được
giải quyết rất nhanh: người đầy tớ tận tụy của nhân dân đã khẩn trương
và kịp thời gọi điện cho công an quận Đống Đa, quyết liệt chỉ đạo hội
này đánh đập và bắt nhốt đám "chủ”.
Người ta nói "Điếc hay ngóng, ngọng hay
nói”, thảo dân không ngọng cũng không điếc nhưng chắc bị bưng bít thông
tin một thời gian dài nên đâm ra thích ngóng chuyện. Ở Hà Giang, thầy
hiệu trưởng Sầm Đức Xương đã có được những mười lăm cuộc "tiêu khiển”
với các cô trò cưng dưới 18 tuổi, nhờ biết dọa đánh tụt điểm hạnh kiểm
của các nữ sinh không chịu làm "thân phận Nàng Kiều ở chốn lầu xanh”! Để
tiện đường thăng tiến, thầy lại còn chia sẽ những miếng ngọt bùi này
với nhiều đồng chí của mình: ông Chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân tỉnh Hà Giang,
Phó Chủ tịch huyện Vị Xuyên, trưởng công an tỉnh, hai công an, một cán
bộ hải quan, một tài xế lái xe bưu điện tỉnh, và ngài giám đốc ngân hàng
chính sách. Vừa bị lộ, tình quan dân vùng cao đã tức khắc làm toàn dân
Việt Nam xúc động, và làm các quan Hà Giang kinh động. Tòa án tỉnh nhanh
chóng cho thầy giáo Xương đi tù mười năm, và nhân tiện, cho hai nữ sinh
xấu số đi tù năm và sáu năm vì tội "môi giới mại dâm” (!?). Còn các ông
quan yêu dân như vợ, thì tới nay vẫn còn tại ngoại, và nhất là vẫn được
cống hiến cho Đảng. Các ngài, vâng, sẽ còn thăng tiến.
Giáo sư Huệ Chi và nhà văn Phạm Toàn rủ
nhau can ngăn kế hoạch bán tháo tài nguyên và lãnh thổ nước Việt cho
Trung Quốc nên bị điệu lên đồn công an. Vài sinh viên Hà Nội nhặt được
truyền đơn kêu gọi biểu tình bảo vệ chủ quyền biển đảo nên cũng bị nhà
trường dọa đuổi học nếu tham gia, dù họ không vi phạm một nội qui hay
điều luật nào, và trường học cũng không có thẩm quyền xử lí những cuộc
biểu tình nằm ngoài phạm vi của nó. Nhóm "Người Việt Yêu Nước” in áo
phông có chữ "SOS, giữ màu xanh và an ninh cho Việt Nam”, và "No
Bauxite, No China, Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam”, đã bị tạm
giam để liên miên tra hỏi. Đến như cô Phạm Thanh Nghiên, dù chỉ tới thăm
gia đình những ngư dân bị hải quân Trung Quốc giết hại, và ngồi phản
đối quân xâm lược trước một biểu ngữ treo trong… nhà thôi, cũng "nhờ”
thế mà được một "phiên tòa đúng người đúng tội”!
Khi công lý bị độc quyền
Nước Đức ngày xưa, dưới ánh sáng rạng
ngời của Chủ nghĩa Xã hội Dân tộc và trong tình thương bao la của lãnh
tụ Adolf Hitler, cũng từng có một nền độc quyền công lí. Nhờ biết thiết
lập độc đảng để giữ công lí riêng của mình, Đảng Đức Quốc xã quang vinh
đã có quyền treo cổ và thiêu sống cả triệu công dân Do Thái của nước
Đức, mà một cách hợp pháp hẳn hoi. Ở Đức hồi ấy, sự hít thở không khí
của một người Do Thái là vi phạm trắng trợn pháp luật, và nó còn phi
pháp hơn cả việc đấu tranh cho dân chủ của Nguyễn Tiến Trung trên nước
Việt Nam hôm nay!
Thế nên những trại tập trung kinh hoàng,
những "phiên tòa đúng người đúng tội” đều là những công cụ thực thi
công lí của Đảng quang vinh. Mà theo nhà nước thì những việc thi hành
pháp luật đó sẽ giữ cho đất nước được bình yên và ổn định. Nên nhớ rằng
sáu triệu người Do Thái trong cái thuở bình yên và ổn định ấy đã phải
chết, bằng những cách hành quyết man rợ, chỉ vì họ bị chính quyền Đức
gọi là "đáng ghét”, "suy đồi”, "kẻ thù của nhà nước”. Vậy nếu biết rằng
ngày hôm nay, ở nước Việt Nam rất mực "giàu mạnh, văn minh và phát
triển”, vô số công dân đã phải đi tù, bị quản thúc, bị tra tấn bằng nhục
hình, hoặc bị bắn vỡ sọ chỉ vì họ bị nhà cầm quyền gọi là "bất mãn”,
"phản loạn”, "chống chế độ”, thì người ta nên nghĩ gì đây?
Phan Thủy
©Tạp Chí Thanh Niên PHÍA TRƯỚC
Tạp chí Phía Trước số 32 với chủ đề TỰ HÀO VIỆT NAM đã được phát hành!
Download TCPT32 – TỰ HÀO VIỆT NAM
|