Có thể nói rằng chưa bao giờ người dân khốn khổ như hiện nay.
Khốn khổ vì đất nước bị lệ thuộc vào Tàu cộng, vì không có tự do, quyền
làm người bị chà đạp, và vì hoàn toàn không có hạnh phúc. Khốn khổ vì
thấy mình là nạn nhân của những người thực dân kiểu mới. Cha ông chúng
ta đánh Tây và đuổi Mỹ Ngụy để góp phần tạo nên một thể chế thực dân
kiểu mới. Điều đau lòng là chính người Việt nhân danh Xã Hội Chủ Nghĩa,
Độc lập. Tự do. Hạnh phúc để cướp đi tự do và hạnh phúc của người Việt.
Ngày 2/9 có lẽ là ngay lý tưởng để suy nghiệm tiêu ngữ Độc lập – Tự do – Hạnh phúc dười hàng chữ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
Hãy nói về Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Tên nước đứng sau cùng. Tên của chủ nghĩa đứng đầu. Nên nhớ rằng trước kia, Chủ tịch Hồ Chí Minh đặt tên nước là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.
Việt Nam đứng đầu, Dân Chủ và Cộng Hòa đứng sau. Dân tộc trên hết và
vĩnh viễn, thể chế chính trị chỉ là tạm thời. Ấy thế mà sau này Đảng
Cộng Sản Việt Nam sáng tác ra quốc danh đặt Việt Nam sau chủ
thuyết chính trị! Quốc danh hiện nay là một cách xem thường dân tộc.
Người ta chỉ xem Việt Nam như thể một cộng đồng dân tộc trong đại cộng
đồng có tên là Xã Hội Chủ Nghĩa. Thế nhưng chúng ta biết rằng
cái đại đồng đó không còn nữa. Quê hương của Xã Hội Chủ Nghĩa đã đập nát
tượng Lénin và tên đồ tể Stalin. Nước ta ngày nay thực tế là một nước
tư bản. Một loại tư bản đỏ. Tư bản dã man. Dã man với người dân. Như
thế, ngay từ tên nước đã là một sự dối trá. Dối trá vì không đúng với
thực tế và cũng chẳng phù hợp với lý tưởng. Thử hỏi trong giới lãnh đạo
có mấy ai còn tin vào Chủ nghĩa Xã hội?
Độc lập.
Đó là một lý tưởng không thể nào có được. Không có một nước nào có thể
tồn tại độc lập như một ốc đảo. Trên thế giới, các nước phải liên minh
với nhau và tương trợ lẫn nhau. Làm gì có chuyện hoàn toàn độc lập.
Trong thời Pháp thuộc, chúng ta mong ước được thoát khỏi gông cùm của
bọn thực dân với chiêu bài dành độc lập tự chủ. Vô số người đã nằm xuống
cho lý tưởng cao cả đó. Đánh đuổi thực dân Pháp xong, một nửa đất nước
rơi vào quỹ đạo của khối cộng sản, đứng đầu là Tàu cộng và Liên bang Sô
Viết. Có thể nói trên mọi mặt Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa lệ thuộc vào hai
nước cộng sản đàn anh đó. Ở miền Nam, Việt Nam Cộng Hòa rơi vào quỹ đạo
của Mỹ và thế giới tự do. Kinh tế và chính trị của VNCH cũng lệ thuộc
vào Mỹ. Sau 1975, những người lèo lái đất nước lúc thì ngả theo Liên Xô,
lúc thì dựa vào Tàu cộng. Đến nay, chúng ta đã thấy rõ những người lãnh
đạo quyết tâm đưa đất nước vào quỹ đạo của Tàu cộng, nếu không muốn nói
tạo điều kiện để nước ta trở thành Bắc thuộc thêm một lần nữa. Nói tóm
lại, suốt trăm năm qua, nước ta không có độc lập.
Tự do.
Người Việt Nam chưa bao giờ hưởng tự do. Quyền làm người của người Việt
Nam chưa bao giờ được tôn trọng. Người dân không có quyền tiếp cận
thông tin đa chiều. Người dân không có quyền phát biểu về chính trị.
Người dân không có quyền lập hội hoặc đoàn thể dân sự. Bất cứ ai có ý
kiến khác Đảng đều bị quy chụp là "phản động” và bị bỏ tù, thậm chí có
thể bị giết chết. Không bị bỏ tù hay bị giết, thì cũng bị công an theo
dõi, sách nhiễu và khủng bố. Thử đọc qua những tâm sự của các nhân sĩ Hà
Nội đi biểu tình chống Tàu cộng thì biết công an sách nhiễu và khủng bố
họ như thế nào. Công an đã biến thành một bộ máy không phải bảo vệ
người dân mà là hại dân. Xã hội hiện nay là xã hội công an trị và Đảng
trị. Công an trị theo mô hình Stasi của Đông Đức ngày xưa. Hành động
khủng bố và sách nhiễu của công an còn thua cả hành động của quân phát
xít Đức ngày xưa.
Thời
Pháp thuộc người dân còn có tự do hơn thời Đảng CSVN cai trị. Thời VNCH
của ông Ngô Đình Diệm và Nguyễn Văn Thiệu ngườ dân còn có cuộc sống
chính trị thoải mái hơn thời Đảng CSVN cai trị. Đó là sự thật. Trước
1975, sinh viên học sinh có quyền xuống đường biểu tình chống chế độ,
chống Mỹ. Trước 1975, người dân có quyền lập đoàn thể dân sự. Trước
1975, cán bộ của Đảng CSVN hoạt động bị bắt ra tòa có luật sư bào chữa
nghiêm minh. Tất cả những quyền đó đã bị cướp đoạt ngay sau ngày "giải
phóng”. Bây giờ có lẽ những người dân như người viết bài này nhìn lại
"chế độ Thiệu Kỳ” mình từng chống lại hồi trước và thấy … nuối tiếc. Nói
cho công bằng, bọn thực dân Pháp, bọn "thực dân Mỹ”, bọn Diệm Thiệu còn
tử tế với người dân hơn là Đảng CSVN. Pháp, Mỹ, Diệm, Thiệu còn đối xử
với người cộng sản đàng hoàng hơn là Đảng CSVN đối xử với đảng viên của
họ.
Hạnh phúc.
Người Việt Nam không có hạnh phúc. Làm sao hạnh phúc khi trộm cướp
hoành hành khắp nơi và bất công xã hội tràn lan. Người ta cư xử với nhau
bằng súng, dao găm, mã tấu. Ngay cả những người có nhiệm vụ bảo vệ an
ninh công cộng đã trở thành những kẻ đánh người, giết người giữa thanh
thiên bạch nhật. Người dân không còn tin nếu không muốn nói là ghét
những kẻ kiêu binh chỉ còn biết "còn Đảng còn mình”. Làm sao hạnh phúc
khi đi đến bất cứ cơ quan Nhà nước nào cũng phải hối lộ, bôi trơn? Hối
lộ và bôi trơn cán bộ đã trở thành một thực tế trong cuộc sống của người
dân. Cán bộ thất học ăn tiền của dân thì có thể tạm hiểu được, nhưng
ngay cả giới có học như bác sĩ, thầy cô giáo, giáo sư đại học mà cũng ăn
tiền thì đó là suy đồi đạo đức. Nếu không may mắc bệnh vào bệnh viện
thì thế nào cũng bị bác sĩ hoặc nhân viên bệnh viện tống tiền. Làm sao
hạnh phúc khi công lý là một cái gì xa xỉ đối với người dân. Một cái tát
tay vào mặt viên công an chỉ biết còn Đảng còn mình lãnh 9 tháng tù, ăn
trộm 3 con gà lãnh cái án 20 năm tù giam, trong khi công an gạ tình và
giết người thì … vô tội. Không, chưa bao giờ người dân có hạnh phúc dưới
sự cai trị của Đảng CSVN.
Nói
thế cũng không hẳn đúng, bởi trong thực tế vẫn có một nhóm người hoàn
toàn tự do và hạnh phúc. Họ là những đảng viên của Đảng CSVN. Họ là
những người giàu nhất hiện nay, sở hữu những căn nhà to nhất, đắt tiền
nhất, sang trọng nhất. Họ là những người ăn trên ngồi chốc. Họ nắm quyền
điều hành đất nước và xem đất nước này như là tài sản riêng của họ. Họ
là những người đứng trên pháp luật. Họ có tất cả, từ tự do đến hạnh
phúc. Họ là những người thực dân kiểu mới.
Có
thể nói rằng chưa bao giờ người dân khốn khổ như hiện nay. Khốn khổ vì
đất nước bị lệ thuộc vào Tàu cộng, vì không có tự do, quyền làm người bị
chà đạp, và vì hoàn toàn không có hạnh phúc. Khốn khổ vì thấy mình là
nạn nhân của những người thực dân kiểu mới. Cha ông chúng ta đánh Tây và
đuổi Mỹ Ngụy để góp phần tạo nên một thể chế thực dân kiểu mới. Điều
đau lòng là chính người Việt nhân danh Xã Hội Chủ Nghĩa, Độc lập. Tự do.
Hạnh phúc để cướp đi tự do và hạnh phúc của người Việt.
Nguồn: BS Ngọc
|