TS Nguyễn Quốc Quân, một người Mỹ gốc Việt bị Việt Nam trục xuất
hồi tháng trước, ngoài chuyện được tự do ra khỏi nhà tù, ông còn mang
theo được lá thư của một tù nhân lương tâm nổi tiếng khác tại Việt Nam
là blogger Điếu Cày sang Mỹ.
Đài Á Châu Tự Do hỏi chuyện Tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân xung quanh lá thư của blogger Điếu Cày. Mời quý vị cùng theo dõi.
Nghe cuộc phỏng vấn này
Tải xuống - download
Đơn kháng án của Blogger Điếu Cày gửi TS Nguyễn Quốc Quân chuyển ra ngoài.
Chân Như: Lời đầu tiên xin gởi lời chào đến TS
Nguyễn Quốc Quân. Xin ông có thể cho khán thính giả của Đài Á Châu Tự Do
biết là ông đã nhận được lá thư của blogger Điếu Cày trong trường hợp
nào?
TS Nguyễn Quốc Quân : Chào Chân Như. Kính chào quý vị khán
thính giả của Đài RFA. Tôi nhận được cái thư của anh Điếu Cày, thứ nhất
là anh Điếu Cày nhập vào Trại B-34 từ nơi khác đến vào ngày 23 tháng 9.
Ảnh vào B-34 để mà chuẩn bị ra tòa về vụ Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do, và
anh Điếu Cày ở đó được khoảng chừng gần 2 tuần cho nên có cái cơ hội anh
em thò miệng ra ngoài cửa sổ để nói chuyện với nhau. Tôi quen giọng anh
Điếu Cày cho nên nghe giọng thì cũng nhận ra ảnh là anh Điếu Cày. Và
những người tù bên cạnh khi ảnh đi ngang qua thì thấy mặt và họ bảo đó
chính là anh Điếu Cày.
Khi nhận được thủ bút của anh Điếu Cày thì tôi mới dám nghĩ rằng 99%
người viết chính là anh Điếu Cày, nhưng mà qua tính khí khái của những
lời lẽ mà ảnh nói thì quả thật tôi cho rằng tôi rất là may mắn được giao
lưu, tức là trò chuyện với anh Điếu Cày xuyên qua lỗ cửa sổ.
Tôi ở Phòng 14 còn anh Điếu Cày ở Phòng 16, tức là chỉ cách nhau một
phòng thôi. Đó cũng là một điểm rất là lạ mà chúng tôi, tôi và Điếu Cày
cũng có bàn với nhau là không biết tại sao họ lại để cho hai người tù
chính trị ở sát với nhau như thế.
Chân Như : Như theo lời ông kể thì có nghĩa là ông bị giam
chung nhà tù với blogger Điếu Cày. Ngoài việc giao lưu qua lại qua lỗ
cửa sổ, vậy còn cơ hội gặp mặt với blogger Điếu Cày trong tù thì sao ạ?
TS Nguyễn Quốc Quân : Về gặp mặt thì không thể gặp mặt rồi, và
ngay cả lúc tôi đi "làm việc”, theo cái nghĩa là đi ra ngoài để điều
tra, hay là anh Điếu Cày đi ra ngoài để dự phiên tòa đó, thì cũng không
bao giờ đi ngang phòng nhau, do đó cũng không có cơ hội để nhìn thấy mặt
nhau. Nhưng mà sau khi ảnh vào rồi ảnh trò chuyện với người bên cạnh
thì người bên cạnh mới bảo là có anh Nguyễn Quốc Quân. Cho nên chúng tôi
đã lên tiếng với nhau để làm quen và nói chuyện với nhau.
Chúng tôi mỗi lần nói chuyện, vì chỉ cách có một phòng thôi nên gần
nhau, cho nên chúng tôi có thể nói chuyện một cách trực tiếp, nghĩa là
chỉ cần nói to lên thôi là phòng bên cạnh có thể nghe được.
Trong những giờ cửa mở, khi cửa mở thì chúng tôi ra cái hàng rào để
mà có chỗ tắm, mặc dù không thể nhìn mặt nhau và mặc dù khoảng cách vẫn
nhất định như vậy, nhưng mà mình có thể nói lớn và nói xuyên qua cái
hàng rào để mà nghe được. Đó là cơ hội để mà nói chuyện. Và ở trong tù
thỉnh thoảng người ta vẫn hát cho nhau nghe vào ban đêm. Người này hát,
người kia hát, chẳng hạn như hôm đó, hai hôm sau anh Điếu Cày có hát bản
"Tự Do”, còn tôi thì tôi đọc tặng cả dãy nhưng thực sự tặng anh Điếu
Cày, tôi đọc bài thơ "Lời Mẹ Dặn” của nhà thơ Phùng Quán, mà có mấy câu
thơ cuối cùng thì anh Điếu Cày rất đắc ý, mặc dù ảnh chưa từng nghe bao
giờ. Các câu thơ đó là :
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.
Những câu đó rất phù hợp với vai trò anh Điếu Cày trong thời gian này.
Chân Như : Dạ vâng. Trở lại với nội dung chính. Xin ông có thể cho biết một vài điểm chính trong bức thư này được không ạ?
TS Nguyễn Quốc Quân : Nói là bức thư thì không hẳn đúng là như
vậy. Đó là cái đơn kháng cáo của anh Điếu Cày. Như tất cả quý khán
thính giả đã biết là anh Điếu Cày bị xử án, cùng với chị Tạ Phong Tần,
là 12 năm tù và 5 năm quản chế. Ảnh có nói với tôi như thế này: Công tố
viện đã đòi phải xử thật nặng, nhung khi mà vào hội đồng xét xử thì họ
đã khuyến mãi thêm 2 năm tù nữa và 5 năm quản chế. Tổng cộng là 12 năm
tù và 5 năm quản chế. Ảnh bảo rằng là ảnh tin rằng cái Điều 88 khắc
nghiệt này là chắc chắn sẽ chết trước khi ảnh ra tù. Đó, tôi cho cái đó
mới là thông điệp chính.
Nói trở lại cái tờ giấy mà tôi nhận được, đó chính là cái đơn kháng
cáo sau khi nhận được bản đó rồi về ngày hôm sau ảnh có viết một cái đơn
kháng án để đòi xử án lại. Thì cái đơn ảnh viết là khá đanh thép và rất
hào hùng, do đó người quản giáo không chịu nhận tờ giấy đó. Họ bảo rằng
là muốn kháng cáo phải viết một tờ giấy lễ phép hơn. Thế là anh Điếu
Cày có tranh luận với họ, nhưng người quản giáo chỉ biết chấp hành lệnh
trên thôi. Nếu mà không viết lại thì họ không gửi cái đơn kháng án. Do
đó ảnh đã lấy tờ giấy khác để viết lại. Thế là cái tờ giấy mà ảnh viết
trước đó (tôi xin mở ngoặc kép) nó bay qua phòng của tôi giống như một
món quà, để cho tôi đọc. Và khi tôi đọc cái đơn kháng án đó thì tôi rất
là xúc động. Ảnh bảo rằng là không có gì để gửi tâm tư của mình ra bên
ngoài thì nhờ Quân thuộc cái đó để nói lại với công luận thế giới, nói
lại với công luận Việt Nam ở nước ngoài. Tôi đã quyết tâm là làm thế nào
cho tờ giấy đó được đến tay của hải ngoại.
Nếu mà quý vị biết thì trong bất cứ nhà tù nào, đặc biệt là nhà tù
cộng sản không hề có những dòng chữ, không hề có bút hay giấy, và mỗi
một tháng họ đều vào trong phòng họ xét rất kỹ. Và tôi biết chắc rằng
nếu một khi tôi rời khỏi trại giam là họ xét tôi rất là kỹ, do đó tôi
không thể giữ tờ giấy đó ở trong phòng. Tại vì tôi nhận được từ hồi
tháng 9, do đó tôi đã tìm cách nhờ những người tin cậy chuyển tờ giấy đó
ra khỏi trại. Người giúp đỡ đó tôi xin phép không được nói tên ở đây.
Rất là may mắn, mọi thứ đã êm xuôi, và tờ giấy đã ra được đến hải ngoại
sau khi tôi đã đến nơi an toàn ở bên Hoa Kỳ một ngày.
Nội dung của tờ kháng án đó gồm 2 phần chính mà phần đầu nói lên sự
sai trái trong buổi xét xử và suốt trong thời gian điều tra, tức là
những cái sai phạm, các vi phạm pháp luật cho bộ luật tố tụng hình sự.
Phần thứ hai là anh Điếu Cày đã nêu lên những phi pháp của Điều 88 nói
riêng và một số điều luật khác nói chung ở trong bộ luật tố tụng hình
sự.
Không những thế, anh Điếu Cày còn liệt kê một số điều luật trái ngược
với chính Hiến Pháp Việt Nam nữa, do đó anh mới bảo rằng là Điều 88 là
điều cần phải bị xóa bỏ khỏi Bộ Luật Tố Tụng cùng với một số điều luật
khác. Tôi cho đó là một bản thông điệp và mong chờ hải ngoại cũng như
quốc tế hãy tìm cách xóa bỏ Điều 88.
Chân Như : Vậy ông có kế hoạch nào để vận động cho blogger
Điếu Cày trong thời gian tới hay không? Và liệu với lá đơn kháng án
trong tay, ông có hy vọng gì trong việc đi tìm công lý cho blogger Điếu
Cày?
TS Nguyễn Quốc Quân : Cho đến nay thì cũng chưa có cái kế
hoạch gì một cách cụ thể và cái đơn kháng án của anh Điếu Cày mang ra
giống như lời kêu gọi đồng bào hãy chú tâm vào điều luật mà họ đã rất là
tùy tiện bắt giữ người và rất là tùy tiện khi xét xử. Tôi cho rằng đơn
kháng án của anh Điếu Cày coi giống như là một lời nhắn gửi thân thương
của anh Điếu Cày đến đồng bào hải ngoại vì đã từ lâu rồi anh ấy vắng
mặt. Rất là mong sự tiếp tay của đồng bào, cũng như sẽ vận động để coi
như là cái bằng chứng để cho chính quyền Hoa Kỳ nếu quan tâm về tình
hình nhân quyền ở Việt Nam thì lúc đó có thể coi như là một lý do để làm
thế nào vô hiệu hóa hai Điều 79 và 88.
Chân Như : Xin cám ơn Tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân đã cho Đài Á Châu Tự Do những chia sẻ vừa rồi ạ.
TS Nguyễn Quốc Quân : Dạ vâng. Xin cảm ơn Đài đã cho tôi có cơ
hội để mà hoàn thành một phần nào đó cái thông điệp, cái tấm lòng của
anh Điếu Cày, một người mà tôi vô cùng mến phục, kính phục, và chúng tôi
đã học hỏi lẫn nhau rất là nhiều điều. Trong suốt thời gian trong tù
chính anh đã chuyển thức ăn cho tôi vì tôi rất là thiếu thức ăn, và tôi
cũng tặng cho anh hai cuốn sách mà sách ở trong tù thì rất là quý. Tôi
đã tuyệt thực nhiều ngày để có các sách đó và tôi cảm thấy món quà đó
vào tay anh Điếu Cày thì nó có giá trị hơn rất là nhiều.