Sáng nay đọc báo (thứ sáu 12/3/2010), trang "Nhịp sống trẻ” báo Tuổi
Trẻ số ra ngày thứ sáu 12 tháng 3 năm 2010, góc trên bên phải trang 11
có bài "Clip nữ sinh bị đánh gây xôn xao”, phần "sổ tay” ngay dưới bài
báo có bài "Lạnh lùng”.
Chuyện nữ sinh bất đồng gây nhau ngoài đường, xử lý nhau bằng bạo lực,
bạn bè đồng trang lứa và khách qua đường thản nhiên lạnh lùng là chuyện
thường ngày hôm nay trong xã hội của chúng ta. Nguy hơn nữa là giới trẻ
nam, xử nhau bằng bạo lực với đầy đủ các "đồ chơi” giết người cũng lại
là chuyện thường. Hôm qua, cũng báo Tuổi Trẻ và nhiều tờ báo khác đưa
tin, một nhóm thanh niên xử nhau bằng dao và súng, nguyên văn bài báo
dùng chữ "chó lửa”.
Lẽ ra tuổi thiếu niên, quãng đời học trò phải là một quãng đời thơ
mộng, đầy ắp ước mơ, tràn trề lý tưởng, quặn sôi nhiệt huyết, trong
sáng và tinh khôi. Nhưng những nét đẹp đó không còn cho tuổi hoa niên
của thế hệ Việt Nam hôm nay. Cũng sáng nay, tôi đến thăm nhà Giêrado,
nơi nuôi dưỡng những người phụ nữ lâm cảnh ngặt nghèo, bị bỏ rơi, không
nơi nương tựa, trong ánh mắt và gương mặt của những người đang cư trú
nơi đó, tôi gặp một ánh mắt rát ngây dại, thai nhi đã khá to khiên cô
bé vất vả để cưu mang đứa bé, tôi hỏi tuổi, cố bé hồn nhiên trả lời
"Con 13” ! Lúc đó tôi cảm thấy choáng váng, tuổi 13 đây sao ?
Ngày xưa, Ngô Thụy Miên đã nói về tuổi 13 của thế hệ chúng tôi đẹp lắm,
cố bé 13 như nụ tầm xuân vừa hé, đẹp thánh thiện nhiệm mầu, ngập tràn
nắng xuân thì làm đắm say lòng người, gã nghệ sĩ si tình ngây người
chiêm ngưỡng huyền nhiệm tuổi hoa niên. Thế thôi, tình cảm thăng hoa,
cảm xúc dâng tràn, ý thơ dạt dào, tất cả cho Ngô Thụy Miên dệt nhạc,
những giai điệu trữ tình cho mãi đến tuổi già vẫn còn vương vấn. sáng
nay trong khóe mắt cô bé tuổi 13, một giọt lệ long lanh chảy dài xuống
gương mặt lạnh lùng vô cảm.
Khi viết những dòng chữ này, tôi biết ơn các thế hệ cha anh chúng tôi,
các vị đã gầy dựng cho chúng tôi một phong cách sống rất đẹp về con
người, về cái chân, cái thiện và cái mỹ, tôi biết ơn các nhà giáo dục,
biết ơn các văn nghệ sĩ đã xây dựng cho chúng tôi một bầu khí thánh
thiện, trong sáng và bình an. Tôi biết ơn cha mẹ đã cứng rắn, cương
quyết nhưng rất nhân hậu đã xây dựng cho chúng tôi một kỷ cương sống
lành mạnh và khát khao tiến bộ.
Khi viết những dòng chữ này tôi cũng cảm thấy ân hận day dứt, ân hận và
day dứt vì thế hệ chúng tôi đã không cho các bạn trẻ những gì chúng tôi
đã nhận được từ các thế hệ cha anh, thận chí chính chúng tôi đã dạy và
đã làm gương mù gương xấu cho các em, chúng tôi đã đu mình vào trong
vòng tranh dành vật chất, lấy sự hưởng thụ làm đích nhắm, lấy gian tà
là chuẩn mực lấy sự dối trá làm tài năng, lấy bạo hành làm phong cách
ứng xử. Hơn 30 năm đi qua, giật mình chúng tôi nhận ra mình đã quá lún
sâu trong vũng lầy, kéo theo nhiều thế hệ tuột dốc, xã hội vỡ ra như
một khối ung hết đường chữa chạy. Phải làm sao bây giờ ?
Tôi viết những dòng này như những lời sám hối, dẫu có muộn màng cũng
xin được nói một lời, xin Thiên Chúa nhân từ giàu lòng xót thương tha
cho sự lỗi lầm, xin các em, những nạn nhân của thời đại tha cho chúng
tôi, những con người bất xứng, bất tài, xin thế hệ cha anh thứ tha cho
chúng tôi, những con người hèn kém vô dụng.
Chúng ta hãy làm một cái gì đó có thể làm được để chuộc lỗi của chúng
ta, không mong gì làm thay đổi thời cuộc vận mệnh, nhưng hòan tòan tin
vào quyền năng của Chúa, một khi nhận được vài cái bánh nhỏ bé hay đôi
ba con cá gầy guộc, Chúa sẽ làm nên việc diệu kỳ mà không ai trong
chúng ta có thể làm được hay ước mơ.
Lạy Chúa con tin tưởng nơi Ngài.
Lm. Vĩnh Sang, dcct
Mùa Chay 2010
|