VRNs (02.02.2013)
– New York, USA – Chính phủ Việt Nam đàn áp một cách có hệ thống các
quyền tự do ngôn luận, lập hội và nhóm họp ôn hòa và trấn áp những người
lên tiếng chất vấn chính sách nhà nước, vạch trần quan chức tham nhũng
hoặc kêu gọi thay đổi chế độ độc đảng bằng các giải pháp dân chủ. Công
an sách nhiễu, đe dọa các nhà hoạt động và người thân của họ. Nhà cầm
quyền tùy tiện bắt bớ các nhà hoạt động, giam giữ biệt lập trong thời
gian dài, không cho họ gặp gỡ gia đình hoặc tiếp cận với các nguồn trợ
giúp pháp lý, tra tấn và truy tố họ ra trước các tòa án bị chính trị tác
động, áp đặt các mức án tù thật nặng với các tội danh mơ hồ về xâm phạm
an ninh quốc gia.
Trong năm
2012, công an có lúc sử dụng vũ lực quá mức khi đối phó với những cuộc
biểu tình đông người phản đối cưỡng chiếm nơi ở, tịch thu đất đai hay
nạn bạo hành của công an.
Tịch thu
đất đai tiếp vẫn tiếp tục là vấn đề nhức nhối, khi đất đai của những
người nông dân và cư dân ở nông thôn bị quan chức chính quyền và các dự
án tư nhân cưỡng chiếm mà không đền bù thỏa đáng. Những người phản đối
còn bị chính quyền địa phương đàn áp.
Sau hàng
loạt vụ bắt giữ các quan chức doanh nghiệp nhà nước và các đại gia nhiều
vây cánh, Hội nghị Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam Lần
thứ sáu được tổ chức vào tháng Mười năm 2012. Trong Hội nghị, các phe
phái của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, và Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cùng
với Chủ tịch nước Trương Tấn Sang tranh nhau giành quyền kiểm soát bộ
máy kinh tế chính trị, dẫn đến một cuộc tranh giành quyền lực hiện vẫn
còn đang tiếp diễn. Tuy nhiên, chẳng có bên nào lên tiếng hay có biểu
hiện hướng tới cam kết bảo đảm nhân quyền.
Việt Nam đã tuyên bố sẽ ra ứng cử một ghế vào Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc (HRC) trong nhiệm kỳ 2014 – 2016.
Quyền tự do Ngôn luận, Nhóm họp và Thông tin
Ở bề nổi,
quyền ngôn luận cá nhân, báo chí công và thậm chí ngôn luận chính trị ở
Việt Nam có những dấu hiệu cho thấy được tự do hơn. Xu thế này thể hiện
rõ nhất qua làn sóng chỉ trích Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ngay trong Hội
nghị Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam Lần thứ sáu, và một
ý kiến được nhiều người chú ý kêu gọi ông ta từ chức ngay trên sàn họp
Quốc hội vào tháng Mười Một. Tuy nhiên, vẫn tồn tại làn sóng ngầm của
bàn tay đàn áp có chủ trương nhằm vào những người có phát ngôn đi quá
giới hạn, hoặc dám đề cập đến những vấn đề nhạy cảm như phê phán chính
sách đối ngoại của nhà nước đối với Trung Quốc hoặc chất vấn sự độc
quyền của đảng cộng sản.
Chính
quyền không cho phép báo chí độc lập hoặc của tư nhân hoạt động, và kiểm
soát chặt chẽ các đài phát thanh, truyền hình và xuất bản phẩm. Các chế
tài hình sự được đặt ra cho những người phát tán các tài liệu bị quy là
chống chính quyền, đe dọa nền an ninh quốc gia, làm lộ bí mật nhà nước
hay ủng hộ các tư tưởng "phản động.” Chính quyền chặn đường truy cập tới
các trang web chính trị nhạy cảm, yêu cầu các chủ quán cà-phê internet
giám sát và lưu giữ thông tin về các hoạt động của người sử dụng mạng.
Vào tháng
Tư, chính phủ công bố Dự thảo Nghị định Quản lý, Cung cấp và Sử dụng
Dịch vụ Internet và Nội dung Thông tin Trên Mạng. Theo Dự thảo, Nghị
định này sẽ cấm việc đăng tải trên mạng các thông tin có nội dung chống
chính phủ Việt Nam, ảnh hưởng tới an ninh quốc gia, trật tự công cộng,
thuần phong mỹ tục, đoàn kết dân tộc, xâm phạm danh dự cá nhân và tổ
chức, hoặc vi phạm một số lĩnh vực nhạy cảm nhưng không được quy định
rõ. Nghị định này cũng yêu cầu các công ty trong nước và nước ngoài lọc
bỏ bất kỳ nội dung nào trái ý chính quyền. Tính đến thời điểm viết phúc
trình này, Dự thảo nói trên vẫn chưa được Quốc hội xem xét.
Vào tháng
Chín, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ thị cho Bộ Công an tấn công các
trang mạng và blog không được chính quyền phê chuẩn, và trừng phạt những
người sáng lập ra các trang mạng và blog nói trên.
Vào ngày
mồng 5 tháng Tám, chính quyền dùng vũ lực giải tán những người tuần hành
ôn hòa ở Hà Nội để phản đối chính sách đối ngoại của Trung Quốc về chủ
quyền liên quan đến các đảo ở Hoàng Sa và Trường Sa. Hơn 20 người tham
gia đã bị tạm giữ vì gây rối trật tự công cộng. Nhưng cũng trong ngày
hôm đó, chính quyền không hề can thiệp vào sự kiện có hơn 100 người tham
gia tuần hành bằng xe đạp để công khai cổ vũ quyền của những người đồng
tính, lưỡng tính và chuyển đổi giới tính (LGBT) lần đầu tiên ở Việt
Nam.
Đàn áp các nhà hoạt động nhân quyền
Trong năm
2012, chính quyền Việt Nam đã vận dụng các điều luật mơ hồ trong bộ luật
hình sự để truy tố hình sự các hành vi thực thi các quyền dân sự và
chính trị để bỏ tù ít nhất 33 nhà hoạt động và bắt giữ thêm ít nhất 34
nhà vận động tôn giáo và chính trị khác. Ngoài ra, còn có ít nhất 12 nhà
vận động nhân quyền bị bắt từ năm 2011 vẫn đang bị tạm giam chưa xét xử
tính đến thời điểm viết bản phúc trình này.
Các nhà
vận động nhân quyền tiếp tục bị công an theo dõi gắt gao, thẩm vấn, phạt
tiền, bị hạn chế đi lại trong nước và ra nước ngoài. Công an dùng biện
pháp quản chế tại gia tạm thời để ngăn họ không tham gia biểu tình hay
dự các phiên tòa xử các blogger hay các nhà hoạt động khác. Trong một số
vụ việc xảy ra năm 2012, các nhóm côn đồ lạ mặt đã tấn công những người
bất đồng chính kiến mà công an hầu như không làm gì để tiến hành điều
tra.
Trong một
phiên tòa thu hút được nhiều sự chú ý trong và ngoài nước, chỉ kéo dài
trong vài tiếng đồng hồ vào ngày 24 tháng Chín, tòa án đã kết luận ba
blogger bất đồng chính kiến nổi tiếng nhất Việt Nam – Nguyễn Văn Hải
(bút danh Điếu Cày), Tạ Phong Tần, và Phan Thanh Hải (bút danh Anhbasg) –
vi phạm điều 88 bộ luật hình sự (tuyên truyền chống nhà nước) và xử họ
với mức án lần lượt là 12, 10 và 4 năm tù. Cả ba người đều là thành viên
sáng lập của Câu lạc bộ Nhà báo Tự do. Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama,
Ngoại trưởng Hoa Kỳ Hillary Clinton và Cao ủy Liên minh Châu Âu
Catherine Ashton đều bày tỏ quan ngại về trường hợp của họ vào nhiều dịp
khác nhau trong năm 2012.
Chính
quyền cũng áp dụng rộng rãi điều 88 để dập tắt tiếng nói của các blogger
và các nhà hoạt động nhân quyền khác. Trong tháng Mười, hai nhạc sỹ
Trần Vũ Anh Bình và Võ Minh Trí (nghệ danh Việt Khang) bị xử tổng cộng
10 năm tù vì đã viết các bài hát phê phán chế độ. Vào tháng Tám, các
blogger Đinh Đăng Định và Lê Thanh Tùng bị xử lần lượt là sáu năm tù và
năm năm tù. Trong hai tháng Sáu và tháng Bảy, nhà hoạt động vì quyền lợi
người lao động Phan Ngọc Tuấn ở tỉnh Ninh Thuận và các nhà vận động vì
quyền lợi đất đai Nguyễn Kim Nhàn, Đinh Văn Nhượng và Đỗ Văn Hoa ở tỉnh
Bắc Giang bị kết án tổng cộng là mười tám năm sáu tháng tù với tội danh
tuyên truyền chống nhà nước vì có hành vi cất giữ, phát tán các tài liệu
và truyền đơn dân chủ. Trong tháng Ba và tháng Năm, năm nhà hoạt động
Công giáo – Võ Thị Thu Thủy, Nguyễn Văn Thanh, Đậu Văn Dương, Trần Hữu
Đức và Chu Mạnh Sơn – bị phạt tù tổng cộng 17 năm 9 tháng vì đã phát tán
truyền đơn dân chủ, sau đó giảm xuống 16 năm 3 tháng trong phiên phúc
thẩm.
Vào tháng
Ba, Tòa án Nhân dân huyện Gò Dầu tỉnh Tây Ninh xử các nhà vận động Hồ
Thị Huệ và Nguyễn Bích Thủy mỗi người ba năm tù vì tham gia biểu tình
phản đối tịch thu đất đai ở tỉnh Tây Ninh. Sau đó, trong phiên xử phúc
thẩm vào tháng Tám, mức án của họ được giảm xuống còn mỗi người hai năm.
Trong tháng Tư và tháng Sáu, nhà hoạt động vì quyền lợi đất đai Nguyễn
Văn Tư ở Cần Thơ và Nguyễn Văn Tuấn ở Bà Rịa-Vũng Tàu bị xử lần lượt là
hai năm rưỡi và bốn năm tù giam về tội "lợi dụng các quyền tự do dân chủ
xâm phạm lợi ích nhà nước.” Cả hai người đều bị cáo buộc là đã giúp đỡ
người dân địa phương khiếu nại quyết định tịch thu đất đai. Mức án dành
cho ông Nguyễn Văn Tuấn sau đó được giảm xuống hai năm trong phiên phúc
thẩm vào tháng Tám.
Tự do Tôn giáo
Chính
quyền hạn chế tự do tôn giáo bằng các quy định pháp luật, quy định đăng
ký hoạt động, đồng thời sách nhiễu và đe dọa các nhóm tôn giáo không
được công nhận, trong đó có các nhà thờ Tin Lành tại gia, các tín đồ và
các chi phái Phật giáo Hòa Hảo và Cao Đài độc lập, Giáo hội Phật giáo
Việt Nam Thống nhất, và Pháp luân công.
Các nhóm
tôn giáo phải đăng ký với chính phủ và hoạt động dưới sự điều khiển của
các ban quản lý tôn giáo do chính phủ kiểm soát. Nhìn chung, chính quyền
để cho các nhà thờ, nhà chùa nằm trong hệ thống do chính phủ quản lý
được cử hành các giáo lễ. Tuy nhiên, chính quyền các địa phương thường
xuyên sách nhiễu và đe dọa các cộng đồng tín ngưỡng, nhất là những nhóm
không có đăng ký, khi họ đụng chạm đến những vấn đề nhạy cảm chính trị
như quyền lợi đất đai hay tự do ngôn luận; khi họ được sự ủng hộ của
những nhóm bị chính quyền coi là có nguy cơ chống đối, ví dụ như các dân
tộc thiểu số có bề dày lịch sử bất phục tùng chính sách cai trị và đồng
hóa của chính quyền trung ương; hay đơn giản hơn, khi họ chỉ từ chối
gia nhập các tổ chức tôn giáo được nhà nước chuẩn thuận.
Trong
tháng Hai và tháng Ba, công an tỉnh Phú Yên bắt giữ ít nhất 18 thành
viên của một chi phái tín ngưỡng có gốc Phật giáo, tự đặt tên là Hội
đồng Công luật Công án Bia Sơn. Họ bị khởi tố theo điều 79 về "hoạt động
nhằm lật đổ chính quyền nhân dân.” Tại thời điểm bản phúc trình này
được viết, cả 18 thành viên nói trên vẫn đang bị tạm giam tại công an
tỉnh Phú Yên, chờ xét xử.
Vào tháng
Ba, ở tỉnh Gia Lai, Mục sư Nguyễn Công Chính bị xử 11 năm tù giam về tội
"phá hoại chính sách đoàn kết dân tộc” theo điều 87 bộ luật hình sự.
Cũng trong tháng đó, tám tín đồ Tin Lành người thiểu số Hmong ở huyện
Mường Nhé, tỉnh Điện Biên mỗi người phải nhận án từ hai năm đến hai năm
rưỡi tù giam về tội "phá rối an ninh” khi họ tham gia cuộc biểu tình
đông người ở Mường Nhé vào tháng Năm năm 2011.
Vào tháng
Tư và tháng Sáu, ba nhà hoạt động tôn giáo Tin Lành khác là Kpuil Mel,
Kpuil Lễ và Nay Y Nga bị xử tổng cộng 22 năm tù giam về tội vi phạm điều
87. Cả ba người bị cáo buộc tham gia Tin Lành Đề Ga, là tổ chức tôn
giáo bị nhà nước cấm. Vào tháng Năm, ba nhà hoạt động người Thượng,
Runh, Jonh và Byuk bị bắt ở Gia Lai vì liên quan đến dòng Công giáo Hà
Mòn không có đăng ký, và bị khởi tố về tội "phá hoại chính sách đoàn kết
dân tộc” theo điều 87.
Công an ở
An Giang ngăn cản các thành viên của Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo Thuần
túy nhóm họp để cử hành các sự kiện quan trọng, trong đó có ngày tưởng
niệm giáo chủ sáng lập Huỳnh Phú Sổ bị mất tích. Nhà hoạt động tôn giáo
Bùi Văn Thâm bị xử 30 tháng tù về tội "chống người thi hành công vụ.”
Vào tháng
Sáu và tháng Bảy, chính quyền địa phương tìm cách cản trở các linh mục
Công giáo làm thánh lễ tại tư gia các tín đồ Công giáo ở hai huyện Con
Cuông và Quỳ Châu, tỉnh Nghệ An. Ở cả hai nơi này, giới Công giáo địa
phương đã nhiều lần nộp đơn lên chính quyền xin thành lập và đăng ký
giáo xứ mới mà không được xem xét.
Hệ thống Tư pháp Hình sự
Trong năm
2012, tin tức về nạn bạo hành của công an, bao gồm cả việc tra tấn trong
khi giam giữ và tử vong vì đánh đập, tiếp tục xuất hiện ở khắp các vùng
miền. Chỉ tính riêng trong 9 tháng đầu năm, theo báo chí nhà nước, đã
có ít nhất 15 người chết trong khi bị công an giam giữ.
Hệ thống
tòa án Việt Nam thiếu tính độc lập vì bị chính quyền và Đảng Cộng sản
Việt Nam khống chế chặt chẽ, các phiên tòa xử các nhà bất đồng chính
kiến về tôn giáo và chính trị không đáp ứng được các tiêu chuẩn quốc tế
về xét xử công bằng. Công an đe dọa, và nhiều khi câu lưu thân nhân và
bè bạn các bị cáo nếu họ cố tìm cách có mặt tại tòa hoặc công khai bày
tỏ quan điểm bất đồng trong phiên xử.
Pháp luật
Việt Nam tiếp tục trao quyền "quản chế hành chính” tùy tiện không cần
qua xét xử. Theo Pháp lệnh số 44 (năm 2002) và Nghị định số 76 (2003),
những người bị coi là có khả năng gây tổn hại tới nền an ninh quốc gia
hay trật tự công cộng có thể bị quản chế tại gia, cưỡng ép đi chữa bệnh
tại các cơ sở chữa bệnh tâm thần, hoặc đưa vào các trung tâm "giáo dục.”
Trong
tháng Sáu, Quốc Hội thông qua Luật Xử lý Vi phạm Hành chính, có hiệu lực
chấm dứt việc đưa những người lao động tình dục vào quản chế hành chính
trong các cơ sở được gọi là "trung tâm 05,” nơi họ thường bị lạm dụng.
Các quan sát viên về nhân quyền hoan nghênh cải cách hành chính cụ thể
và tích cực hiếm có này.
Tuy nhiên,
chính sách quản lý người nghiện ma túy vẫn không thay đổi. Biện pháp
cai nghiện ma túy chủ chốt của Việt Nam là quản chế trong các trung tâm
do chính phủ quản lý, nơi những người nghiện ma túy bị bắt buộc lao động
gọi là để "trị liệu.” Khoảng 123 trung tâm rải rác khắp đất nước đang
quản chế gần 40,000 người, trong đó có những trẻ vị thành niên chỉ mới
12 tuổi. Việc quản chế những người này không phải qua một trình tự pháp
lý thích hợp hay chịu sự giám sát pháp lý dưới bất kỳ hình thức nào, và
thường kéo dài đến bốn năm. Nếu vi phạm các nội quy của trung tâm – bao
gồm cả yêu cầu lao động – học viên bị đánh bằng dùi cui, chích điện bằng
dùi cui điện, và bị giam trong các phòng kỷ luật với khẩu phần ăn uống
bị cắt giảm. Các cựu học viên cai nghiện cho biết họ từng bị ép buộc làm
việc trong dây chuyền chế biến hạt điều và các việc nông nghiệp khác,
trong đó có trồng khoai tây và cà-phê, các việc về xây dựng, may mặc và
các hình thức sản xuất gia công khác.
Các Đối tác Quốc tế Chủ chốt
Mối quan
hệ phức tạp với Trung Quốc đóng vai trò then chốt trong chính sách đối
nội và đối ngoại của Việt Nam. Với Trung Quốc, chính quyền Hà Nội cam
kết tình hữu nghị, nhưng về mặt đối nội, họ phải ứng phó với những lời
chỉ trích rằng chính phủ đã không có được phản ứng thích đáng trước
những biểu hiện hung hăng của Trung Quốc đối với hai quần đảo Hoàng Sa
và Trường Sa đang trong vòng tranh chấp. Trên phạm vi quốc tế, chính phủ
Việt Nam đã gia tăng hợp tác với Hoa Kỳ, Liên minh Châu Âu, Nga, Ấn Độ,
Nhật Bản và các các nước láng giềng trong Hiệp hội các Quốc gia Đông
Nam Á (ASEAN) để tạo đối trọng với ảnh hưởng đang ngày càng gia tăng của
Trung Quốc.
Trong
tháng Sáu, Liên minh Châu Âu và Việt Nam đã tiến hành đàm phán về một
hiệp định thương mại tự do toàn diện. Hai vòng đối thoại về nhân quyền
giữa Liên minh Châu Âu và Việt Nam đã diễn ra trong tháng Giêng và tháng
Mười.
Quan hệ
giữa Việt Nam và Hoa Kỳ tiếp tục phát triển. Hoa Kỳ là thị trường xuất
khẩu lớn nhất của Việt Nam. Chuyến thăm Việt Nam của Bộ trưởng Quốc
phòng Leon Panetta cho thấy sự gia tăng trong quan hệ quân sự giữa hai
nước. Tuy nhiên, trong chuyến thăm Việt Nam vào tháng Bảy, Ngoại trưởng
Hilary Clinton đã công khai bày tỏ quan ngại nghiêm trọng về hồ sơ nhân
quyền yếu kém của Việt Nam. Các nhà hoạch định chính sách Hoa Kỳ biểu lộ
cho thấy rằng thất bại trong việc cải thiện nhân quyền sẽ hạn chế mức
độ gần gũi trong quan hệ giữa hai chính phủ.
Năm 2013,
thứ trưởng ngoại giao của Việt Nam là Lê Lương Minh sẽ bắt đầu nhiệm kỳ
năm năm trong vai trò tổng thư ký ASEAN, gia tăng đáng kể ảnh hưởng của
Việt Nam trong khu vực này.
Human Rights Watch
|