TS Nguyễn Thanh Giang
Tám giờ ba mươi phút sáng 10 tháng 4 năm 2012, xe ôtô công an lại đến
"đón” tôi. Vì không muốn bị khiêng lên xe như blogger Nguyễn Tường Thụy
cách đây hai hôm, vì tuổi già "dĩ hòa vi quý” tôi đành nghiêm chỉnh
chấp hành lệnh triệu tập, theo công an lên xe.
Tại trụ sở Cơ quan An ninh Điều tra, tôi được đối diện với một thượng tá công an.
Ông chìa ra Bản Tuyên cáo đề ngày 1 tháng 11 năm 2011 của bác sỹ Nguyễn Đan Quế và hỏi:
*Có phải ông đã ký tên vào Bản Tuyên cáo này không?
- Vâng, tôi đáp
* Ông đồng ý với nội dung Tuyên cáo này à?
- Vâng
* Các ông đòi thả ngay và vô điều kiện những người này à? (Nguyễn Hữu
Cầu, Cù Huy Hà Vũ, Phạm Minh Hoàng, Nguyễn Văn Hải, Nguyễn Văn Lý,
Nguyễn Văn Lia, Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Tiến Trung… và
các bà Mai Thị Dung, Đỗ Minh Hạnh, Phạm Thanh Nghiên, Tạ Phong Tần…).
- Vâng!
* Ông gọi họ là những tù nhân lương tâm. Ông hiểu thế nào là tù nhân lương tâm?
- Họ là những người có hoạt động liên quan đến chính trị, bị kết án tù oan và sai!
* Các ông bảo Nhà nước ta vi phạm pháp luật à?
- Vi phạm các công ước quốc tế, vi phạm cả Hiến pháp và pháp luật Việt Nam!
* Ông biết tất cả những người mà ông đòi thả vô điều kiện?
- Một số trong họ tôi đã được gặp trực tiếp, số khác tôi biết qua internet, một vài người tôi không rõ lắm!
* Không rõ sao vẫn ký tên đòi thả?
- Tôi làm phép ngoại suy: Đa số trong danh sách nêu ở Bản Tuyên cáo
là đúng thì vài người kia chắc cũng giống thế. Và chăng, tôi đối chiếu
từ chính bản thân mà ra. Ông là một trong những người đặc trách về tôi,
xin ông vui lòng kể cho tôi nghe tôi đã phạm những tội gì? Vậy mà, gần
hai chục năm qua, đã gần chục lần khám nhà, gần chục lần bắt đi thẩm
vấn,.. rồi đem ra phường đấu tố, rồi bỏ tù ….Các ông còn giữ của tôi mấy
tạ tài liệu. Những tài liệu ấy có thể các ông còn tiếp tục "ngâm cứu”.
Nhưng máy tính thì đề nghị "thả” về cho tôi chứ. Nó vô tội mà!
* Ông chưa phạm tội nhưng người khác phạm tội, ông không thể nói Nhà nước vi phạm pháp luật!
- Còn khốn nạn hơn vi phạm pháp luật! Ông thấy đấy, người ta đã tìm
mọi cách bôi bẩn, nhục mạ tôi. Văn thư, thông báo, cán bộ Văn hóa – Tư
tưởng, cán bộ Tuyên giáo … của Đảng thả sức rêu rao tôi là kẻ bất mãn,
cơ hội, cấp tiến, phản bội, phản động, gián điệp, chống Đảng, chống chủ
nghĩa xã hội, chống nhân dân ….
* Chuyện của ông hãy để lúc khác, hôm nay không bàn ở đây!
- Hàng chục bài đăng trên nhiều loại báo của Đảng chưa bao giờ dám
trích một câu nào, một đoạn nào của tôi để chứng minh răng tôi đã nói
không đúng hay nói sai sự thật nhưng cứ thế xa xả chửi rủa, lăng mạ tôi.
Duy nhất một lần họ trích ý kiến tôi bảo rằng cuộc kháng chiến chống Mỹ
là vô nghĩa nhưng xuyên tạc rằng tôi nói cuộc kháng chiến chống Mỹ là
phi nghĩa. Thế là họ huy động bọn què chân cụt tay du thủ du thực xưng
là thương binh ầm ầm biểu tình trước ngõ nhà tôi, xông vào nhà gây sự
hành hung …. Càng đê tiện hơn khi họ bịa chuyện, làm cho một số anh em
dân chủ hiểu nhầm tôi, rồi kích động mấy anh em đó tiếp tay cho các ông
lăng mạ, lên án tôi để tự bôi bẩn phong trào, gây chia rẽ nội bộ, cô lập
tôi. Thế mà không vi phạm pháp luật à! Phạm pháp … và vô đạo, và ty
tiện nữa ấy chứ. Bọn kẻ cướp phạm pháp nhưng không ty tiện, đểu giả như
vậy.
* Đề nghị ông nói vừa nghe và nên dừng lại!
- Cả đời tôi chưa hề nghiện bất cứ thứ gì nhưng báo của Đảng tố cáo
tôi ăn bới tiền nhuận bút của anh em viết cho Tâp san Tổ Quốc, để uống
rượu …
Cuộc đấu khẩu cứ thế diễn ra suốt một buổi. Tôi không kìm chế được
nên nhiều lúc nhỡ nói rất to, tuy nhiên, vẫn chờn chợn đợi những lời
phán ghê gớm nào đó. Song lặng đi một lúc, rồi ông ta bê ra một chồng
tướng các bài lấy trên mạng xuống được in ra rất đẹp.
*"Ngôi sao bị nhốt”, bài này của ông phải không?
- Vâng!
"Yếu tố nhân quyền và dân chủ trong tư tưởng Nguyễn Trãi”, bài này của ông phải không?
Vâng!
"Như dã thú ăn thịt con mình”, bài này của ông phải không?
Vâng!
… Và "Một mầm Gorbasev ở Việt Nam bị diệt”, và "Trông mong gì được”, và "Nỗi bất mãn thánh thiện” vv …
Ông ta kiên nhẫn ghi tên gần hai chục bài viết gần đây của tôi cùng những nội dung đã trình bầy trên thành một biên bản.
Tôi phải ký bốn chữ ký, mỗi trang một chữ.
Rồi ra về, mặc cho các ông ấy định làm gì nữa.
Tôi không muốn kể chuyện này làm gì nhưng viết ra đây để may ra các
ông lãnh đạo ngành công an và lãnh đạo ĐCSVN đọc được câu này: "Xin các
ông đừng tiếp tục hành hạ tôi nữa, đừng làm mất thì giờ tôi. Tôi đã 76
tuổi, không còn gì để sợ hơn sợ sự mệt mỏi, ươn hèn của mình. Quỹ thời
gian của tôi rất eo hẹp nhưng tôi còn rất nhiều việc phải làm mà riêng
tôi nghĩ chắc là cần thiết và có thể có ích cho nhân dân tôi, đất nước
tôi”.
Hà Nội 11 tháng 4 năm 2012
|