"... Nhà nước Việt Nam lúc nào cũng hô hào là xây dựng nhà nước pháp quyền thế nhưng trong thực tế thì hoàn toàn khác..."
Có lẽ sẽ có nhiều người "ngạc nhiên" khi thấy người viết đưa ra một
câu hỏi như vậy? Thật ra nhận định này đã được một nhà chính trị gia
xuất sắc của người Việt tại Hải ngoại nói đến từ lâu rồi, đó là ông
Nguyễn Gia Kiểng. Ngay cả bản thân tôi, khi lần đầu tiên đọc bài viết
đó của ông Nguyễn Gia Kiểng cũng lấy làm ngạc nhiên. Tại sao ông lại
gán cho cộng sản một cái tội ghê gớm như vậy?
Tin vào sự uyên bác của ông Nguyễn Gia Kiểng và tự chiêm nghiệm
những gì đã xảy ra trong các nước cộng sản, đặc biệt là xung quanh các
vụ bắt bớ, giam giữ các nhà dân chủ trong nước mới đây như Anh Nguyễn
Khắc Toàn, anh Phương Nam - Ðỗ Nam Hải... thì tôi tin rằng nhận định
này là hoàn toàn có cơ sở!
Trước hết, thế nào là một tổ chức khủng bố? Theo tôi một tổ chức khủng bố là "tổ
chức luôn dùng bạo lực (bắt bớ, giam cầm, tra tấn, đánh đập, phá hoại,
ám sát, thủ tiêu...) để đạt được mục đích, đồng thời tổ chức khủng bố
tuyên truyền, bắt ép các thành viên của mình phải tin tưởng một cách mù
quáng vào một chủ nghĩa hay một lãnh tụ của tổ chức đó".
Tuy nhiên, tổ chức khủng bố cũng có hai loại, một là các tổ chức
khủng bố quốc tế (mà Al Qaeda là điển hình), hai là các tổ chức khủng
bố quốc nội, tức là chỉ khủng bố nhân dân của mình (mà các chế độ cộng
sản là điển hình).
Không riêng gì đảng cộng sản Việt Nam mà tất cả các đảng cộng sản
cầm quyền từ trước đến nay đều là khủng bố (chỉ có các đảng cộng sản
cầm quyền mới có điều kiện để khủng bố, các đảng cộng sản trong các
nước tư bản không nằm trong diện này).
Nhìn lại quá khứ, từ ngày thành lập đảng đến nay, trải qua hai cuộc
chiến tranh với Pháp và Mỹ thì các hành động bắt cóc, ám sát, thủ tiêu,
đánh bom liều chết (cảm tử)... đã được đảng cộng sản áp dụng một cách
triệt để. Chúng ta tạm thời đồng ý với lập luận của đảng cộng sản Việt
Nam là trong chiến tranh, kẻ địch mạnh hơn rất nhiều lần nên phải
"chơi" kiểu du kích. Thế nhưng hòa bình đã lập lại 30 năm rồi mà vẫn
xài mấy bài đó thì quả là hết đường biện hộ.
Từ thời Lênin sau đó là Stalin, đảng cộng sản Liên Xô đã khủng bố
nhân dân mình rất dã man. Số người chết dưới bàn tay đẫm máu của Stalin
thậm chí còn nhiều hơn số người chết trong cuộc chiến tranh chống Phát
xít Ðức. Ngay cả Trôtski, nhân vật chỉ đứng sau Stalin, do bất đồng
quan điểm, dù đã chạy trốn sang tận Mêhicô mà vẫn bị Stalin cho người
ám sát. Mao Trạch Ðông, tổng bí thư đảng cộng sản Trung Quốc cũng cực
đoan không kém khi cho rằng "kẻ nào không theo ta tức là địch". Mao
không chấp nhận trung lập, tất cả những ai không theo cộng sản là đều
có thể bị sát hại bất cứ lúc nào. Mao Trạch Ðông đã tiêu diệt hàng chục
triệu con dân của mình, đặc biệt hơn cả là tiêu diệt cả những người
từng là thầy mình như trường hợp của Chủ tịch nước Trung Hoa lúc đó:
Lưu Thiếu Kỳ. Ðến Pônpốt, tổng bí thư của đảng Khơme đỏ thì còn xuất
sắc hơn khi "xóa sổ" một phần ba dân số của mình.
Ðảng Cộng Sản Việt Nam, có lẽ cũng không ngoại lệ. Sau khi giành
được chính quyền và thành lập Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa thì đảng
cộng sản đã ra tay tiêu diệt tất cả các đảng phái khác như Việt Nam
Quốc Dân Ðảng của Nguyễn Thái Học... Dù rằng các đảng phái này cũng yêu
nước và góp phần vào công cuộc đánh đuổi Thực dân Pháp dành độc lập cho
dân tộc. Các lãnh tụ của các đảng phái không cộng sản nếu không chạy
kịp thì đều bị Việt minh sát hại. Sau đó các trí thức yêu nước ở Nam Bộ
không cộng sản cũng chung một số phận (như các ông Tạ Thu Thâu, Hồ Văn
Ngà, Lê Bá Cang, Diệp Văn Kỳ...).
Trong đợt Cải cách ruộng đất, đã có rất nhiều người bị giết hại một
cách oan uổng cho dù rằng họ không có tội, thậm chí có công với cộng
sản.
Họ bị gán cho đủ các tội như phản động, việt gian, tay sai... mà
không hề đưa ra được bằng chứng cụ thể hay cho nạn nhân được thanh
minh. Khi thấy dân chúng oán thán thì đảng đẩy tướng Giáp ra xin lỗi và
nhận trách nhiệm trước nhân dân rồi phủi tay.
Cũng giống như Mao, đảng cộng sản Việt Nam không tha bất cứ ai, nếu
người đó không ủng hộ họ. Thậm chí với cả những người từng là công thần
của chế độ. Ông Hoàng Văn Hoan, một trong tứ trụ triều đình của đảng
cộng sản Việt Nam trước đây cũng phải trốn sang Trung Quốc vì sợ Lê
Duẩn sát hại. Ông Võ Nguyên Giáp, một vị Tướng có công rất lớn với chế
độ cũng bị trừng phạt, chuyển từ Bộ quốc phòng sang phụ trách sinh đẻ.
Tôi tin rằng ông Giáp chẳng có tội gì cả vì cho đến tận bây giờ ông vẫn
ca ngợi và tôn thờ Bác với Ðảng. Tướng Trần Ðộ, một anh hùng dân tộc đã
đứng lên vạch rõ những sai lầm của đảng cũng bị trả thù một cách hèn
hạ, thậm chí khi ông đã mất.
Những chuyện vừa nói trên có lẽ đã cũ, nhiều người không biết. Nhưng
những gì đang xảy ra ngay trong những ngày sắp đại hội X này cũng làm
nhiều người, dù có "tin tưởng" đến mấy vào đảng cũng phân vân, không
biết nên gọi là gì?
Các nhà dân chủ, chúng ta quen gọi những người yêu nước hôm nay,
đang bị đối xử như thế nào? Bác sĩ Phạm Hồng Sơn chỉ vì dịch một tài
liệu "thế nào là dân chủ?" đã bị tù 5 năm, Nhà báo Nguyễn Vũ Bình chỉ
vì viết đơn xin thành lập đảng Tự Do-Dân chủ cũng bị 7 năm tù... Thế
này là thế nào? Dù rằng Hiếp pháp của Ðảng Cộng Sản Việt Nam có ghi rõ
là công dân có quyền tự do ngôn luận, có quyền thành lập Hội...
Mới đây nhất là việc anh Nguyễn Khắc Toàn bị công an Hà Nội ập vào
bắt tại một quán càphê internet, nhiều công an đã lao vào đánh đập anh
vào mặt, bụng, tay chân, mặc dù rằng anh không hề chống cự. Chính anh
đã trả lời một cách rõ ràng và đầy đủ trên đài Á Châu Tự Do về sự kiện
này. Hay cách đây mấy hôm anh Phương Nam-Ðỗ Nam Hải đang ăn sáng tại
một quán cà phê tại Sài Gòn thì cũng bị một toán công an ập vào dùng vũ
lực bắt đi và cũng có mấy tên công an xông vào vặn tay anh, đánh vào
mặt, bụng... anh. Tất cả những hành động này nếu không gọi là khủng bố
thì nên gọi bằng gì cho đúng với bản chất đây ? Sự kiện này đã làm xúc
động tất cả những người Việt có lương tâm trong và ngoài nước cũng như
dư luận quốc tế. Dù rằng trong các cuộc trả lời phỏng vấn, các nhà dân
chủ luôn khẳng định rằng họ, trong khi "làm việc" với chính quyền luôn
được các sĩ quan an ninh đối xử nhẹ nhàng, lịch sự, nhưng những hành
động côn đồ của mấy tên "lính lác" đã phủ nhận hoàn toàn sự trọng thị
giả tạo này.
Nhân đây tôi cũng xin được tâm sự với các "đồng chí công an", cấp
trên của những tên côn đồ này rằng, những người yêu nước không bao giờ
sợ chết, việc họ làm là vì dân, vì nước (nếu họ thành công, mai đây đất
nước Việt Nam giàu mạnh thì chính con cháu của các "đồng chí" cũng được
hưởng hạnh phúc đấy). Chính tình yêu nước, thương dân đã thôi thúc họ
vượt lên tất cả. Nếu sợ thì họ đã không làm những việc như vậy. Tất cả
những người hoạt động chính trị đều được cộng đồng thế giới tôn trọng,
vì tất cả những gì họ làm đều vì sự hưng thịnh của cả một quốc gia chứ
không cho riêng gì họ cả. Khi các nhà hoạt động chính trị bị đàn áp hay
truy đuổi thì tất cả các nước văn minh trên thế giới đều sẵn sàng chấp
nhận cho họ tị nạn, trong khi đó nếu vì lý do kinh tế (nghèo đói) thì
không một nước nào chấp nhận cho tị nạn cả. Nhà báo Bùi Tín đã được cấp
hộ chiếu của Liên Hợp Quốc, có nghĩa là ông có thể đi đến bất cứ một
nước nào mà không cần đến vida (tất nhiên là trừ Việt Nam).
Lý tưởng dân chủ ngày nay cũng giống như lý tưởng chống thực dân
Pháp ngày xưa, đó là "quyết tử cho tổ quốc quyết sinh. Tất cả các nhà
dân chủ đều biết là có thể họ sẽ bị bắt bớ, tù đày, ám sát, gia đình bị
sách nhiễu, đe dọa... nhưng họ không bao giờ chùn bước. Ðộng lực nào
khiến họ trở nên can đảm như vậy ? Ðó là một tương lai tốt đẹp cho đất
nước Việt Nam, rằng nhân dân Việt Nam sẽ được sống trong tự do và nhân
phẩm như bao dân tộc khác trên thế giới.
Thế kỷ 21 là thế kỷ của hợp tác, của toàn cầu hóa, thế kỷ của đối
thoại chứ không phải đối đầu. Cũng thừa nhận một điều rằng đảng cộng
sản Việt Nam dù côn đồ với nhân dân mình nhưng không dám (hay không
thể) kiêu ngạo với cộng đồng thế giới. Họ khôn ngoan (hay xảo quyệt)
hơn Bắc Triều Tiên, Cuba nhiều. Cũng nhờ đó mà Việt Nam không nằm trong
danh sách các nước độc tài nhất trên thế giới, chúng ta hình dung như
thế này cho rõ: Ðảng Cộng Sản Việt Nam như một ông bố rất hung hãn và
độc ác với con cái của mình, chỉ cần đứa nào không bằng lòng dù chỉ là
trong lời nói thôi là đã bị ông bố đóng cửa lại dần cho "lên bờ xuống
ruộng", thế nhưng đánh xong khi ra đường hàng xóm có hỏi sao ông lại
đánh con ông vậy thì ông bố chối bay chối biến: Các bác cứ nghe chúng
nó nói bậy chứ tôi là thương cháu nhất, có bao giờ la mắng nó đâu...
Việt Nam không Chí Phèo như Bắc Triều Tiên hay Iran "Con tao thích tao
đánh, thích thịt tao thịt, chúng mày nói lắm ông đánh luôn cả chúng
mày, ông có dao trong nhà đấy nhé, liệu thần hồn".
Ðảng Cộng Sản Việt Nam thật đúng như câu thành ngữ cha ông mình đã
nói "khôn nhà dại chợ". Với con dân của mình thì coi như cỏ rác, với
người ngoài thì xun xoe, nịnh bợ. Chính điều này khiến cho nhiều nhà
trí thức cảm thấy xúc phạm khi họ nói điều hay lẽ thật thì không nghe,
nhưng cứ thằng Tây nào bảo cái gì là vâng vâng dạ dạ rối rít. Cứ thế
này mãi thì bao giờ người Việt mình mới ngẩng đầu lên được?
Một sự kiện nữa cũng khiến cho dư luận trong nước xôn xao và tức
giận là việc các quan chức tham nhũng của PMU18 có quan hệ với xã hội
đen, bọn này đã tấn công các phóng viên khi họ đến đưa tin và tác
nghiệp tại hiện trường. Thật là một xã hội hỗn loạn hết chỗ nói. Nếu
không đọc báo trong nước mà chỉ nghe kể thôi thì không ai tin và cho
rằng đó là sản phẩm trong phim xã hội đen Hông Kông. Thứ trưởng thường
trực Bộ giao thông vận tải Nguyễn Việt Tiến (nhân vật số 2 sau bộ
trưởng Ðào Ðình Bình) đang bị cơ quan điều tra thẩm vấn về hai vụ dùng
xã hội đen thanh toán các đối thủ. Cựu trưởng phòng kỹ thuật PMU18 đã
bị bọn xã hội đen chém trọng thương vì không chịu ký vào biên bản
nghiệm thu chất lượng công trình (do không đạt tiêu chuẩn). Các phóng
viên bị bọn côn đồ tấn công này (của báo Thanh Niên, Pháp Luật...) đều
là người của đảng, ăn lương của đảng, làm việc cho đảng mà vẫn bị xã
hội đen tấn công thì ai sẽ bảo vệ họ ? Hay đảng và xã hội đen quyền lực
và quyền lợi như nhau? Chả trách cụ Hoàng Minh Chính bị bọn xã hội đen
(đội lốt nhân dân) đến tấn công, đập phá tư gia.
Như đã nói, xã hội văn minh và dân chủ là mọi người đều được nhà
nước tôn trọng và bảo vệ. Mọi bất đồng đều phải giải quyết thông qua
đối thoại, đàm phán. Tôn trọng các ý kiến khác nhau các tầng lớp nhân
dân. Một công dân khi có tội thì phải được đưa ra xét xử một cách công
bằng theo đúng pháp luật. Công an hay bất cứ một người nào đều không có
quyền tấn công một người khác. Một đất nước mà pháp luật không được tôn
trọng thì nhà nước đó không sớm thì muộn ắt phải sụp đổ.
Nhà nước Việt Nam lúc nào cũng hô hào là xây dựng nhà nước pháp
quyền thế nhưng trong thực tế thì hoàn toàn khác. Người dân Việt Nam
không phải không biết gì. Vấn đề là họ chịu đựng được bao nhiêu lâu nữa
thôi.
Kết thúc bài viết này người viết tôn trọng chính kiến của độc giả nên không đưa ra kết luận là "Ðảng Cộng Sản Việt Nam có phải là một tổ chức khủng bố hay không?". Xin mỗi người hãy tìm lấy câu trả lời cho chính mình./.