Tin từ Việt Nam cho biết cách đây 2 ngày ông Phạm Minh Hoàng,
Giảng viên Đại Học Bách Khoa TP.HCM, vừa bị công an bắt giữ, để điều tra
về các mối liên hệ bạn hữu của ông khi còn ở nước ngoài.
Giảng viên Phạm Minh Hoàng cũng bị công an điểu tra về việc
tổ chức các lớp học
miễn phí về kỹ năng mềm
cho sinh viên trong thời
gian gần đây.
Ông Phạm
Minh Hoàng từng du học bên Pháp từ năm 1973, đến cuối thập
niên 1990 ông trở về Việt Nam dạy
học với ước mơ
góp phần đào tạo một thế
hệ ý thức được bổn
phận và trách nhiệm để tích cực
xây dựng một đất nước
tiến bộ hơn về
mọi mặt.
Gần
đây, ông được nhiều người biết
đến sau khi ký tên và kêu
gọi bạn bè cùng ký tên vào bản kiến nghị
yêu cầu nhà nước ngưng cho phép Trung Quốc khai thác bauxite ở Tây Nguyên, và tham gia buổi tọa đàm về
Biển Đông và Hải Đảo Việt
Nam tổ chức ở Sài Gòn hồi
cuối tháng Chín năm
ngoái.
Ngay sau khi nghe được
tin ông bị bắt, Ban Việt Ngữ - Đài Á Châu Tự
Do đã liên lạc với vợ ông là Bà Lê Thị
Kiều Oanh đã hỏi thêm chi tiết. Sau đây là nội dung cuộc nói chuyện giữa bà Kiều
Oanh và biên tập viên
Khoa Diễm của Đài RFA.
Lý do bị bắt?
Khoa Diễm:
Dạ.
Xin thưa,
đây có phải là bà Kiều Oanh, vợ
của
Giảng
viên Phạm
Minh Hoàng không ạ?
Bà Lê Thị
Kiều
Oanh: Dạ. Dạ đúng ạ. Tôi là vợ
của Giảng viên Phạm Minh Hoàng ạ.
Khoa Diễm
: Dạ. Thưa
bà, trước
hết
xin bà tóm tắt sơ chuyện gì đã xảy
ra cho chồng bà là ông Phạm Minh Hoàng ạ?
Bà Lê Thị
Kiều
Oanh : Tôi cũng không biết
lý do từ đâu nữa, nhưng mà vào ngày 11 tây tháng 8 thì có những người công an tới
mời tôi và chồng tôi đi lên làm việc. Chồng tôi thì làm việc
một nơi, còn tôi thì được làm việc một nơi
khác.
Tôi cũng không biết
từ đâu mà họ nói là có một người khai ra là chồng
tôi và tôi là đảng viên của Đảng Việt
Tân, nhưng mà thực sự thì tôi không phải
là như vậy, mà tôi cũng biết chồng tôi không phải
là như vậy.
Sau mấy
ngày họ cứ mời lên mời
xuống chúng tôi để hỏi cung, mà thực
sự là họ chưa đưa
ra được bằng chứng gì để
mà buộc tội chúng tôi hết, mà tôi không biết tại sao. Tới
tối ngày 13 thì họ tới đọc
lệnh khám xét nhà tôi và
đọc lệnh bắt khẩn
cấp chồng tôi đi và việc đó rất là đau lòng.
Khoa Diễm
: Dạ. Vậy
thì từ
khi mà họ bắt ông Hoàng đi đến
giờ
thì bà đã có cơ hội nào gặp
lại
chồng
bà chưa
ạ?
Bà Lê Thị
Kiều
Oanh : Dạ, người
ta nói là đang ở trong cuộc điều tra thì người
ta không có cho gặp.
Khoa Diễm
: Vậy tình trạng sức khỏe
hiện
nay của ông nhà ra sao?
Bà Lê Thị
Kiều
Oanh : Tôi hoàn toàn không biết
gì hết, chị ạ. Tôi rất
lo cho chồng tôi (khóc…).
Tôi không biết chồng tôi bây giờ như thế
nào nữa.
Khoa Diễm
: Vậy ít nhứt bà có biết
được
là hiện
tại
ông Hoàng đang bị nhốt ở
đâu không?
Bà Lê Thị
Kiều
Oanh : Dạ, thực
sự thì tôi không biết, nhưng mà lúc mà tôi được
mời lên làm việc ở tại
Nguyễn Văn Cừ thì tôi đoán là chồng tôi bị giữ ở
đó thôi, chứ tôi cũng
không biết rõ ạ.
Khoa Diễm
: Những người bạn đã cùng chồng
bà và ông Hoàng ký vào bản kiến nghị
yêu cầu
ngưng
khai thác bauxite ở Tây Nguyên, hay là chuyện
Hoàng Sa - Trường Sa khi ông tham gia buổi
tọa
đàm về
Biển
Đông và Hải Đảo ở Việt
Nam, thì có giúp cho bà những tin tức
hoặc
thông tin gì của ông hay không ạ?
Bà Lê Thị
Kiều
Oanh : Hiện bây giờ
thì tôi không có ạ. Tại vì tôi vốn là một người
không có giỏi về internet cho nên trước cái việc của chồng
tôi, tôi không biết cách
nào. Tôi chỉ biết nhờ người
em ruột của chồng tôi
giúp tôi làm cái việc
này thôi.
Khoa Diễm
: Theo bà thì tại sao lại
có những
lời
cáo buộc
là vợ
chồng
bà là đảng
viên của
Đảng
Việt
Tân ạ?
Bà Lê Thị
Kiều
Oanh : Cho tới bây giờ
thì tôi không biết. Tôi
chỉ biết là họ bắt
một người quen của chúng tôi và cậu ta khai - đó là qua lời của họ
- nói là cậu ta khai ra
chúng tôi, khai ra chồng
tôi.
Lo lắng,
hoảng loạn
Khoa Diễm
: Trước đây ông Hoàng có đi du học
ở
Pháp và đã ở lại Pháp một
thời
gian khá lâu, vậy bà có mong muốn
là chính phủ Pháp trực tiếp can thiệp
vào vấn
đề
này hay không ạ?
Bà Lê Thị
Kiều
Oanh : Thực sự
là tôi muốn được sống yên ổn
với lại chồng con tôi, mà tôi đang nghĩ là nếu bây giờ tôi nhờ chính phủ
Pháp can thiệp, nếu họ trục
xuất chồng tôi thì cuộc sống vợ
chồng tôi cũng khó khăn lắm. Thực ra tôi thấy
chồng tôi vô tội.
Tôi chỉ muốn chồng tôi được
về nhà yên ổn với vợ
con thôi.
Khoa Diễm
: Nhưng nếu như
mà ông đã có những tham gia và những
ý tưởng
bảo
vệ
đất
nước
và những
ý tưởng
này có thể nghịch lại với
lại
chính phủ Việt Nam, thì liệu
ông có thực sự được an toàn và
thoải
mái khi ông được thả ra và nếu
như
là ông được thả ra, thưa
bà?
Bà Lê Thị
Kiều
Oanh : Cho tới bây giờ
tôi không biết chi hết. Tôi chỉ mong làm đủ mọi cách để
chồng tôi được thả ra là vì tôi khẳng
định rằng chồng tôi là người
vô tội. Còn cái gì nó chưa tới thì thực
sự tôi cũng không dám khẳng định một
điều gì hết.
Khoa Diễm
: Vậy thì lúc mà đến
để
làm việc
người
ta có đưa
ra những
bằng
chứng
gì để
buộc
tội
ông về
những
tội
họ
đã cáo buộc ông không?
Bà Lê Thị
Kiều
Oanh : Dạ, tôi thì vừa
mới được cơ quan điều
tra người ta cấm tôi là không được nói những nội dung điều
tra ra với bất cứ một
người nào, thành ra tôi
không biết là có được phép trả lời cụ
thể cái nội dung cuộc điều tra hay không, vì người ta đã bắt
tôi ký giấy là không được phép nói cái nội dung điều tra với bất
cứ một ai.
Khoa Diễm
: Dạ. Vậy những
câu hỏi
đó có làm bà khó chịu khi mà bà trả
lời
hoặc
là họ
ép bức
bà trong một hướng nào đó không? Hay là bà được
tự
do trả
lời
những
câu hỏi
đó?
Bà Lê Thị
Kiều
Oanh : Tôi được tự do trả lời.
Khoa Diễm
: Những người hỏi
cung bà có đánh đập hoặc là có những
cử
chỉ
thô bạo
xúc phạm
đến
bà khi họ hỏi bà những
câu hỏi
này hay không?
Bà Lê Thị
Kiều
Oanh : Họ không có đánh đập,
không có hung dữ đối với tôi, nhưng
mà duy nhứt chỉ có những ngày đầu
họ hỏi cung tôi là ngày 11, ngày 12
và ngày 13 thì họ rất là lịch sự,
nhưng mà tôi không hiểu tại sao tới
ngày 14 thì tôi được mời vào lúc 8 giờ rưỡi và tôi tới
rất là đúng giờ, và tôi chờ tới hơn
9 giờ thì mới bắt đầu
cuộc điều tra, và kéo dài cho tới chiều mà họ
không có mời tôi một ly nước nào cũng như
không hỏi xem tôi có đói
không vào cái giờ cơm trưa, thì tôi lấy
làm lạ như vậy thôi. Chứ
còn hai ngày trước thì rõ
ràng tôi thấy họ rất là lịch
sự, nghĩa là vẫn mời tôi uống
nước, vẫn mời tôi ăn vào giờ
cơm.
Khoa Diễm
: Dạ. Vậy thì trong lần
làm việc
cuối
cùng đó họ đã giữ bà lại bao nhiêu lâu?
Bà Lê Thị
Kiều
Oanh : Dạ. Từ
hơn 9 giờ sáng cho tới 2 giờ chiều
ạ.
Khoa Diễm
: Hai giờ chiều!
Vậy
thì lúc đó bé Trâm Anh được ai săn sóc khi mà cả
ông và bà đều được mời đi làm việc?
Bà Lê Thị
Kiều
Oanh : Dạ, bữa
đó tôi phải gởi qua cho ông bà nội của nó ạ.
Ông bà nội của nó thì lớn tuổi lắm
rồi. Cả hai đều gần
90 tuổi.
Khoa Diễm
: Dạ. Tình trạng hiện tại
của
hai mẹ
con bà hiện nay ra sao?
Bà Lê Thị
Kiều
Oanh : Chắc
chắn là rất khó khăn rồi, tại vì nhà tôi thì cũng đang trong giai đoạn sửa chữa.
Tôi đang sửa chữa mà bây giờ thiếu vắng
một người đàn ông trong khi tinh thần tôi thực sự tôi đang hoảng
loạn, rồi con tôi đã vào giai đoạn nhập học,
cho nên bao nhiêu việc, phải nói là tôi rối, rất là rối.
Khoa Diễm
: Tôi có một câu hỏi
cuối
cùng xin được hỏi bà là bà có lời
nhắn
nào hoặc
là tâm tình nào bà muốn gởi đến
quý thính giả của Đài Á Châu Tự
Do khi mà họ nghe về câu chuyện
của
chồng
bà và của bà không ạ?
Bà Lê Thị
Kiều
Oanh: Dạ. Tôi mong là bất
cứ một ai quan tâm tới những người
Việt Nam yêu nước như là chồng
tôi, tại vì rõ ràng chồng tôi lúc hồi 17 tuổi bước
lên máy bay đi du học chồng tôi đã từng tâm sự với tôi là "Anh ngồi trên máy bay anh nhìn qua khung cửa của máy bay, anh nhìn xuống đất
nước Việt Nam, anh quyết định rằng
là một ngày nào đó anh sẽ trở về
để phục vụ quê hương
của mình."
Nhưng
mà bây giờ chị nghĩ xem, chồng tôi về đây bỏ tất
cả cuộc sống đầy
đủ hạnh phúc ở trời Tây để
về đây với cái mong muốn là phụng sự
đất nước mình, mà bây giờ không biết tại sao chồng
tôi lại bị lâm vào cái chuyện như thế
này (khóc).
Tôi chỉ
mong rằng những ai cảm thấy
là xót xa cho chuyện của chồng tôi xin
hãy lên tiếng, xin hãy
làm cái gì đó để giúp cho
chồng trong việc đó thôi ạ.
Khoa Diễm
: Dạ. Tôi cảm ơn chị
rất
nhiều
ạ.