Affonso
Hoàng Gia Bảo
Năm nay càng cận
Tết, nhiều gia đình lao động
nghèo và nhất là những người
nhập cư càng cảm thấy thấp thỏm
lo. Bên cạnh những khoản chi
tiêu hằng tháng vốn đã eo hẹp,
nay còn có thêm ba ngày Tết
trong tình nguy cơ bi mất việc,
giảm lương cắt thưởng và giá cả
thị trường thì tăng vọt từ giữa
năm "một đi không hẹn ngày trở
lại” v.v…
Chuyện giàu nghèo,
thịnh suy của một đất nước cũng
là lẽ thường. Tuy nhiên điều
không bình thường của VN là ở
chỗ, trong khi 50% dân số còn
nghèo khổ, làm quần quật quanh
năm không đủ ăn thì lại có quá
nhiều người giàu "nứt khố đổ
vách” ném tiền qua cửa không
biết ‘đau tay’.
Gần đây trên tờ
VietnamNet có bài Xe "khủng” ở
Sài Gòn kể về chuyện mê xe hơi
của các đại gia và công tử
Sàigòn, trong đó có đoạn "riêng
khu biệt thự Thảo Điền (Q.2) lại
nổi tiếng với "bản doanh” của
P.Q.C, một "thiếu gia” trong
lĩnh vực bất động sản có bộ sưu
tập 5 siêu xe mà dân chơi xe ước
tính khoảng 2,5 triệu USD. Theo
ông chủ salon H.T, nếu địa ốc
không rớt giá thảm hại thì
"thiếu gia” trên đã đem về VN
chiếc Bugatti Veyron gần 40 tỷ
đồng!”
Giá trị lao động
của hàng chục triệu lao động VN
suốt năm qua là điều không thể
phủ nhận. Bởi nếu không làm được
việc, ắt họ đã bị các ông chủ
Đài Loan, Hàn Quốc, Nhật Bản
‘đuổi cổ’ từ giữa năm rồi. Cuối
năm, mặc dù tình hình suy thoái
kinh tế chung khiến không ít ông
bà chủ gặp khó khăn, nhưng nhà
máy xí nghiệp vẫn còn đó chưa hề
bị phá sản, còn người lao động
khi ‘tính sổ’ lại quãng đời 365
ngày vừa qua, làm vất vả vẫn
chẳng đủ ăn. Vậy công sức họ đã
trôi về đâu?
I. Từ một ‘tấm
gương’ làm giàu
Gần đây trên
trang BBC tiếng Việt có đăng tải
loạt phỏng vấn một số phụ nữ tên
tuổi trong nước. Trong số này là
một phụ nữ giàu sang có tiếng
với lời đồn đoán gia tài của bà
ta có thể mua nổi một phần lãnh
thổ VN (!?). Không rõ chuyện này
hư thực ra sao, nhưng trên thực
tế công ty của bà "Tư Hường” đã
chi 7 triệu USD tổ chức cuộc thi
Hoa hậu Hoàn vũ 2008 ở Nha Trang
vừa qua, giúp VN ‘dợt le’ với
thế giới chỉ với 9 phút quảng
cáo toàn cầu, đủ cho thấy tài
lực của bà là không hề nhỏ.
Nhưng có lẽ vì đã
có nhiều ‘tấm gương’ giàu có bất
chính, như vợ chồng tổng thống
F.Marcos của Philipines thời
thập niên 80 hay còn bị đặt dấu
hỏi như thủ tướng Thaksin của
Thailand, nay mỗi khi có dịp
phỏng vấn các phú ông phú bà,
báo giới ngày nay rất quan tâm
đến ‘bí quyết’ làm giàu của họ
và phóng viên Xuân Hồng của đài
BBC cũng không là ngoại lệ. Chỉ
sau mấy câu thăm hỏi xã giao anh
đã không ngần ngại hỏi thẳng bà
ta về điều tế nhị này nhưng phải
mất một hồi ‘vòng vo tam quốc’
người phụ nữ này cuối cùng mới
dám nhìn nhận "… cơ ngơi hiện
nay tôi thật sự đi lên là nhờ
bất động sản”!!!
Thuật lại điều
này không vì ngưỡng mộ hay ganh
tỵ với bà "Tư Hường” mà để xin
nêu lên hai câu hỏi:
1./ Thực chất
‘kinh doanh bất động sản’ có
thời bùng nổ dữ dội khắp nơi
trong nước là gì mà lại có thể
giúp cho những người như chị phụ
nữ trên, qua phỏng vấn trình độ
cũng không có vẻ gì là cao siêu
lắm nếu không muốn nói là còn
nặng chất nông dân, làm sao lại
có thể kiếm tiền tỷ nhanh chắc
cũng cỡ… Bill Gates?
2./ Sự làm giàu
cực kỳ nhanh mà không có bất cứ
ngành nghề nào địch nổi với kinh
doanh đất đai, đã có liên hệ gì
đến sự bùng nổ tranh chấp khiếu
kiện đất đai khắp nơi trong nước
và tình trạng phân hóa giàu
nghèo lớn kinh khủng như hiện
nay?
II. ‘Nghèo’ người
– ‘Phước’ ta
Vấn đề nào cũng
có cái gốc riêng của nó. Chuyện
giàu tột bực – nghèo kiết xác ở
trong nước hiện nay đã khởi đầu
từ giữa những năm 80, khi khối
cộng sản sắp sụp đổ buộc chính
quyền VN phải mở cửa giao thương
với thế giới tự cứu mình trước
khoản thâm thủng mất viện trợ
của Liên Xô, Đông Âu. Chính sách
"đổi mới” này đã có tác động tức
thì, chỉ vài năm sau nhiều loại
hàng hóa thiết yếu đã bớt khan
hiếm thấy rõ so với thời bao
cấp, thời gian mà những thùng
hàng quà Mỹ, Pháp và những dãy
hàng ngoại nhập trên con đường
Nguyễn Thông dường như là thế
giới riêng của những gia đình
giàu có, vì thế dân chúng phần
nào cảm thấy ‘dễ thở’.
Nhưng dưới mọi xã
hội cộng sản ấm no hạnh phúc chỉ
là những giấc mơ, còn giông bão
với gông cùm lại rất hiện thực
và cơn giông bão ấy chính là
tình trạng đất đai nhà cửa bắt
đầu tăng giá "chóng mặt” !
Cuối năm 1992 khi
‘cơn bão’ giá cả nhà cửa bất ngờ
ập đến, với dân Sàigòn đây quả
là hiện tượng kỳ lạ! Bởi chỉ mới
vài năm trước hàng ngàn gia đình
còn sẵn sàng ký giấy hiến nhà
cửa của mình cho nhà nước để
được leo lên máy bay ra khỏi VN.
Trước nữa hàng trăm ngàn người
còn dám vượt biên một sống hai
chết giữa biển khơi.
Nguyên nhân của
tình trạng leo thang giá đất đai
nhà cửa này là do các công ty
nước ngoài khi đến VN làm ăn dù
ở bất kỳ lĩnh vực gì, hết thảy
đều phải cần đến đất đai để lập
làm nhà máy, xưởng sản xuất, kho
bãi v.v… công ty nào có ‘bèo
bọt’ lắm thì cũng phải thuê vài
chục mét vuông đủ chỗ ngồi cho
2,3 nhân viên gọi là cái văn
phòng đại diện, giao dịch v.v…
Có Cầu ắt phải có Cung, chính
quyền là người có quyền xét
duyệt chuyện đầu tư, làm sao các
quan chức với đồng lương chết
đói không đủ nuôi gia đình, làm
sao có thể bỏ qua cơ hội ‘moi’
tiền lũ tư bản trong việc đáp
ứng nhu cầu đất đai nhà cửa cho
họ?
Bằng chứng của
việc này là là thành ủy thành
phố Sàigòn ngay vào cuối những
năm 80 họ nhanh chóng lập ra hệ
thống "Công ty Cung ứng Dịch vụ
Nước ngoài” gọi tắt là FOSCO và
còn ‘ăn nên làm ra’ cho đến nay.
Với ban kinh tài thành ủy đứng
đằng sau, công ty này ngày một
bành trướng thâu tóm mọi dịch vụ
với người nước ngoài tại Tp.HCM
và họ cũng không bao giờ biết
mùi khó khăn, thất bại nó ra làm
sao!
FOSCO không xa lạ
gì với các Việt kiều từng về VN
làm ăn, vì là nơi cung cấp dịch
vụ bắt buộc từ A-Z cho các văn
phòng đại diện và các công ty.
Ngay cả cho đến người làm công
việc quét dọn văn phòng, thông
qua Sở Lao Động họ cũng bắt phía
nước ngoài phải thuê lại để có
cớ đứng giữa ăn tiền cò hằng
tháng, thì làm sao món hàng béo
bở nhiều tỷ về đất đai kia làm
sao có chuyện họ quên không khai
thác?
Nhưng vì
lý do gì mà các nhà đầu tư nước
ngoài lại ồ ạt đổ tiền vào thị
trường VN?
1./ Ấy là vì dân
chúng VN ta quá nghèo. Với số
tiền 50-60 USD/người/tháng, chỉ
bằng 1/10 so với nhiều nước Châu
Á khác là họ có ngay hàng chục
triệu lao động trẻ sẵn sàng lao
vào các hãng xưởng làm việc cặm
cụi ngày đêm. Mức giá nhân công
mà họ không thể nào kiếm được ở
các lân bang có mức sống cao hơn
VN.
2./ Ấy là vì VN
ta đang bị cai trị bởi một chính
thể độc tài. Các nước lớn luôn
nguyền rủa chính quyền VN về
chuyện độc đảng nhưng thật sự
trong lòng họ lại không hoàn
toàn ghét chính quyền này. Nước
nào càng đầu tư nhiều vào VN
quốc gia ấy càng yêu cái chính
quyền này nhiều hơn tất cả. Đơn
giản chỉ vì chẳng có chính phủ
nào lại muốn thấy VN mất đi cái
"ổn định chính trị” hiện nay trở
nên giống Thái Lan, biểu tình
làm khó chính quyền khiến cho
việc làm ăn của các doanh nhân
xứ họ gặp trắc trở.
3./ Ấy là vì VN
ta đang có một chính quyền cực
khỏe bắt nạt dân nhưng luôn yếu
đuối trước những đồng dollars
bởi quốc nạn tham nhũng. Các
quan chức ở mọi địa phương sẵn
sàng tiếp tay với những ông chủ
như nhà máy Vedan ở tỉnh Đồng
Nai, làm ngơ để cho họ xả chất
thải độc hại xuống lòng sông,
cửa biển để đổi lấy những khoản
tiền tiền hối lộ dưới các danh
nghĩa hỗ trợ địa phương.
Theo thông tin
vừa nói được phổ biến từ cuộc
hội thảo mang tên ‘Chính sách,
giải pháp bảo đảm cho kinh tế VN
tăng trưởng nhanh và bền vững’
do Viện Nghiên Cứu Tài Chánh mới
được tổ chức tại Hà Nội hôm
12/1/2009, hơn một nửa các khu
Công Nghiệp (KCN) khu chế xuất ở
VN không có hệ thống xử lý nước
thải. Các chuyên gia tham gia
hội thảo cũng ghi nhận rằng,
TP.HCM và Hà Nội là những địa
phương gây ô nhiễm môi trường
nhiều nhất cả nước. Trong số 14
KCN ở TP.HCM mới chỉ có 6 KCN có
thiết lập hệ thống xử lý nước
thải tập trung. Được đầu tư ở
một nơi ít tốn kém tiền đầu tư
xây dựng cơ bản như vậy với
nhiều doanh nhân Châu Á còn đâu
bằng?
(Về cuộc hội thảo
này, không biết có phải vì sợ
làm xấu mặt thêm nhà nước vốn đã
quá "be bét” bởi đủ thứ chuyện
xấu xảy ra trong năm qua, nên
tất cả các báo lớn trong nước
đều đã ‘tảng lờ’ đưa tin, ngoại
trừ tờ Pháp Luật và An Giang)
(http://www.phapluattp.
vn/news/chinh- tri/view.
aspx?news_)
III. Lập dự án vì
dân hay vì… bán đất?
Khi diễn ra việc
‘hội nhập’, ngoại trừ một số ít
các công ty liên doanh với các
doanh nghiệp quốc doanh làm ăn
có hiệu quả như Công ty Mỹ Phẩm
Sàigòn với thương hiệu ‘P/S’
được định giá hàng triệu USD,
hầu hết các công ty quốc doanh
khác vào thời điểm cuối những
năm 80 đã gần như kiệt quệ hoàn
toàn, do hậu quả của lối làm ăn
XHCN "một thằng làm, tám thằng
rình” nhưng "cha chung chẳng
thằng nào chịu khóc!”. Sau mấy
chục năm dưới sự ‘chăn dắt’ của
Bác và đảng, hầu hết các công ty
quốc doanh này không có gì đáng
giá hơn ngoài mảnh đất cắm dùi
cùng mới nhà xưởng cũ mèm, máy
móc thiết bị lạc hậu đem ra cho
có cái gọi là ‘góp vốn’ với
người ta.
Tuy nhiên số
lượng liên doanh kiểu trên không
nhiều bằng số các công ty mới
thành lập mới trong các KCN.
Chính các KCN này cùng các dự án
sân golf, khu du lịch đã ‘ngốn’
đất đai mới khiến vấn nạn đất
đai thêm trầm trọng, vì:
1./ Để có được
diện tích từ vài chục cho tới
vài trăm hécta đất thẳng cánh cò
bay cho các KCN, các tỉnh thành
không còn cách nào khác phải lấy
đất nông nghiệp của dân. Cụ thể,
tính đến hết tháng 8/2007, cả
nước có 150 KCN được thành lập
với tổng diện tích đất tự nhiên
hơn 32,3 nghìn Ha. Dự kiến từ
nay đến năm 2015, cả nước sẽ có
thêm 113 KCN được thành lập mới
với tổng diện tích quy hoạch là
29,2 nghìn ha và 27 KCN mở rộng
với tổng diện tích hơn 6 nghìn
ha.
(http://fia.mpi.gov.vn/Default.aspx?
ctl=Article&TabID=5&aID=433)
2./ Trong các dự
án xây dựng KCN, góp vốn của các
công ty nhà nước chủ yếu là đất
đai và chiếm 51% tổng giá trị dự
án để VN được nắm đằng cán trong
liên doanh. Điều này có nghĩa
đất đai đã được qui ra thành
tiền và khi tính toán cho thuê
hoặc bán lại cho các nhà đầu tư
nước ngoài vào các KCN. Nó không
thấp như cái giá ‘bao cấp’ mà
chính quyền dựa vào quyết định
này nọ để trả ép cho nông dân
cũng hoặc các ‘khổ chủ’ đô thị
nếu đó là đất xây khách sạn cao
ốc trong nội thành. (Thực ra các
nhà đầu tư nước ngoài họ hoàn
toàn không có quyền nhúng tay vô
mấy chuyện bồi thường này, vì là
‘miếng ăn’ của các quan chức).
Một khi cái ‘liên
minh ma quỉ’ trên và cơ ngơi xây
dựng xong, "quyền sở hữu toàn
dân” đối với những mảnh đất trên
xem như đã biến mất. Với giấy
phép dự án trong tay, đất đai
nghiễm nhiên đã thuộc về quyền
sở hữu của các công ty liên
doanh mà những người kinh doanh
bất động sản như phụ nữ trên
dưới danh nghĩa nhà đấu tư, tất
nhiên núp sau họ không thể thiếu
các quan chức địa phương.
Từ vài trăm triệu USD/năm tiền
đầu tư trực tiếp nước ngoài đổ
vào thị trường VN những năm 80,
sau 20 năm thực hiện Luật Đầu tư
Nước ngoài, VN đã thu hút được
hơn 9.500 dự án đầu tư nước
ngoài với tổng vốn đăng ký
khoảng 98 tỷ USD khoản chênh
lệch mà các nhà đầu tư nước
ngoài phải trả cho cái gọi là
bồi hoàn về đất đai để xây dựng
các công trình khách sạn, nhà
hàng, các KCN trên cả nước ít
nhất cũng vài hàng chục tỷ USD
(http://www.
mofa.gov. vn/vi/nr04080710
4143/nr040807105
039/ns0801231543 56).
8590723099/mlnews. 2008-07-27.
8891087355)
Tỉnh Đồng Nai,
sau 20 năm thực hiện đầu tư nước
ngoài, nơi này đang có 25 KCN đã
được cấp phép thành lập với tổng
diện tích 6.912 hécta. Các doanh
nghiệp đã đầu tư hơn 254 triệu
USD xây dựng hạ tầng KCN, trong
diện tích đã cho thuê 3.089
hécta so với 4.695 hécta đất
dùng cho thuê.
(http://hdnd.
dongnai.gov.
vn/anpham/copy_of_mlnewsfo
lder.2008- 04-25.
Nếu lấy mức giá
khiêm tốn 1 triệu/mét vuông thì
con số tiền các công ty nước
ngoài đã phải trả riêng cho địa
phương này đã là 3 tỷ USD! Trừ
đi khoản ‘bố thí’ bồi hoàn cho
nông dân theo khung giá bèo bọt
của nhà nước có nơi chỉ vài chục
ngàn / mét vuông, bằng 1/20 giá
họ đem vào tính thị trường,
khoản chênh lệch khổng lồ còn
lại đã rơi vào túi những ‘nhà
đầu tu’ bất động sản như người
phụ nữa trên và những cán bộ
đảng viên núp sau bóng họ.
Như vậy, chúng ta
có thể thấy ‘bộ phim’ đói nghèo
toàn tập ở VN do đảng CSVN gây
nên cho dân tộc suốt nửa thế kỷ
qua có thể chia ra ba phần:
1./ 1945- 1984:
Chiến tranh hóa, Ngu dân hoá và
Nghèo hóa đất nước để sau khi VN
đã bị rơi xuống đáy vực đói
nghèo của thế giới, bằng chính
sách gọi là "đổi mới” họ ‘xả
van’ cho các nhà đầu tư nước
ngoài tràn vào vì là chỗ trũng
nhất khu vực về mức sống.
2./ 1986 – 2002:
Dưới danh nghĩa "Đổi Mới”, đảng
viên cộng sản khắp nơi vơ vét
đất đai đem bán cho tư bản nước
ngoài. Nếu không nhờ những khoản
thu nhập bất minh khổng lồ nhiều
chục tỷ USD có được từ bán đất
đai, ai có thể lý giải nổi sự
giàu có quá nhanh của nhiều ‘đại
gia’ mà theo số liệu năm 2007 có
người đã có tới 3-4 ngàn tỷ,
tương đương 150 -200 triệu USD,
tiền ấy ở đâu ra đối với một
quốc gia chủ yếu sống vẫn nhờ
gia công cho các công ty nước
ngoài? Cùng là chiếm đoạt đất
đai nhưng sự khác biệt trong
giai đoạn này là để thu vén cho
cá nhân mà không còn vì CNXH nào
như thời kỳ 1945-1985.
3./ 2003 – đến
nay: Tìm cách "chạy làng”! Bằng
NQ 23/QH-2003, đảng Csvn đã chối
bỏ trách nhiệm trước hàng triệu
người dân, các tôn giáo về tất
cả những gì họ đã gây ra có liên
quan đến đất đai tài sản. khi đã
dời mốc ‘phủi tay’ lùi sâu về
tận ngày 1/7/1991.
IV. Trăm dâu đổ
đầu tằm – Trăm khổ đổ đầu dân!
Cho dù chính
quyền Csvn tự hào về chính sách
‘mở cửa hội nhập’ thành công như
thế nào, họ vẫn không thể phủ
nhận điều là từ chỗ căm thù
người giàu, ghét bỏ ‘đấu tố’ phú
nông, tiểu thương. Ghét đến mức
dân chúng ăn thịt gà cũng không
dám để nhà hàng xóm biết vì sợ
bị xem là nhà giàu, nay cũng
chính chế độ ấy lại quay sang
tâng bốc tư bản và khuyến khích
người dân làm giàu!?
Nếu điều trái
khoáy này xảy ra trong khoa học
tự nhiên ắt sẽ gây nên những sự
bùng nổ như khi hai khối mây
mang điện tích trái ngược va vào
nhau tạo nên sấm chớp dữ dội.
Chẳng nhẽ con bệnh XHCN trong
cơn hấp hối đi bốc thuốc ‘kinh
tế thị trường’ về uống lại có
thể bình yên?
Vấn nạn về đất
đai dấy lên mấy năm gần đây ngày
càng gay gắt, chính là hậu quả
của sự cố tình uống nhầm thuốc
này của đảng csvn. Nhờ có những
đồng dollar từ sự khai thác sự
nghèo đói của đất nước suốt hơn
hai thập kỷ qua đảng csvn mới
còn có thể sống sót đến hôm nay.
Họ không chết thì dân phải ‘đền
tội’ thay vậy. Tài nguyên đất
đai đã trở thành trọng tâm của
sự khai thác này và đã gây nên
bao nhức nhối cho toàn xã hội.
Những sự hào
nhoáng bề ngoài ở các đô thị VN
hiện nay chắc chắn đã không thể
có nếu không có nhiều tỷ USD
nước ngoài đổ vào. Đường xá VN
cũng sẽ chẳng thể đẹp nếu không
có những khoản vay ODA. Bởi
tiếng là chủ nhà, chủ dự án
nhưng thực ra hầu hết dân VN
đang là những kẻ làm thuê cho
nước ngoài, một kiểu xuất khẩu
lao động tại chỗ. Nếu ai đó còn
đi làm thuê mà nếu coi bộ còn
giàu nhanh hơn cả chủ, cần phải
xem thực ra là họ đang hành nghề
gì?
Theo giáo sư Tô
Duy Hợp, chuyên gia về nghèo đói,
Viện Khoa học Xã hội Việt Nam
khẳng định tỉ lệ nghèo đói ở
Việt Nam có thể tới 50%, bao gồm
cả nhóm tái nghèo, nếu áp dụng
theo chuẩn nghèo quốc tế. Chính
quyền rất ‘láu cá’, họ định
nghĩa chuẩn đói nghèo ở VN chỉ ở
mức 200 ngàn đồng/người/tháng
còn ở nông thôn và 260 ngàn ở
thành thị, từ đó báo cáo cho LHQ
VN mới chỉ còn 13% là nghèo
nhưng thực tế ai có thể sống nổi
với mức thu nhập như vậy?
Mới mấy ngày đầu
năm 2009 vừa qua, khoảng 2.000
nông dân ở các xã Xuân Quan,
Phụng Công và Cửu Cao, huyện Văn
Giang, tỉnh Hưng Yên trong địa
bàn dự án 500 ha Khu đô thị,
thương mại và du lịch Văn Giang,
đã kéo về Hà Nội phản đối chính
quyền cưỡng chế thu hồi ruộng
đất của họ.
Đây là vụ phản
đối tập thể lớn nhất từ trước
đến nay đã nói lên tất cả thực
trạng khốn khổ của dân chúng
trước vấn nạn tạo ra các khu qui
hoạch, dự án bán đất cho tư bản
để kiếm tiền chênh lệch của
chính quyền VN ngày nay. Chỉ có
sức mạnh của những đồng dollars
ấy chính quyền mới dám làm càn y
hệt như ở Tòa Khâm Sứ và giáo xứ
Thái Hà trong năm 2008 vừa qua
khi đem xe ủi tràn xuống đồng
ruộng ném nông dân lên bờ.
Có vẻ như chưa
bao giờ những lời cộng sản
‘nguyền rủa’ chủ nghĩa tư bản
lại trở nên đúng với tình cảnh
VN đến từng milimét như hôm nay:
"mâu thuẫn giai cấp gay gắt” và
"giai cấp thống trị đang câu kết
cùng các nhà tư bản bóc lột sức
lao động hàng triệu công nhân
trong các nhà máy…”.. Csvn đang
làm một cuộc cách mạng ngược khi
chỉ chăm lo phục vụ cho những
người giàu có và tệ hại hơn cả
là đã bội phản lại hàng triệu
người đã ngã xuống cho lý tưởng
giải phóng dân tộc trong thời
chiến.
Tóm lại, chính vì
sự nghèo khổ của dân Việt, tình
trạng nhân lực, thiên nhiên dồi
dào nhưng bĩ lãng phí nhất là bờ
biển dài hàng ngàn km v.v… mới
hấp dẫn các nhà tư bản mới mạnh
dạn đổ tiền vào VN.
Csvn cũng hiểu
rất rõ trong thế giới đa chiều
ngày nay, sự cai trị độc tài
kiểu ngày xưa bằng những bức màn
sắt đã lỗi thời. Vì vậy chỉ còn
cách phải nắm quyền chi phối về
kinh tế, mới có thể giúp họ có
đủ LỰC hỗ trợ QUYỀN cai trị.
Nay nhìn vào thực
tế ai cũng có thể thấy, chính
cán bộ đảng viên mới thực sự là
người hưởng lợi nhiều nhất từ
việc ‘đổi mới’ này, vì họ chính
là tầng lớp đang giàu nhanh nhất
nhờ kiếm chác từ buôn bán đất
đai các dự án chứ không thể là
những người lao động nghèo làm
việc vất vả trong các nhà máy.
Nhưng trước công luận, đảng csvn
lại luôn rêu rao "đổi mới, mở
cửa, hội nhập v.v…đã giúp cho
hàng triệu hộ thoát khỏi đói
nghèo” trong lúc chính họ là kẻ
đã gây ra cảnh đói nghèo ấy thì
lại không bao giờ dám nói đến.
Alfonso Hoàng Gia
Bảo
|