Trại
giam Cổng Trời tại Hà Giang có thể so sánh với bất cứ trại giam khắc
nghiệt nào trên thế giới đã được nhiều nhân chứng kể lại qua 9 bài liên
tiếp mà quý vị đã nghe qua.
AFP photo
Một cảnh sát bảo vệ nhà giam Phước Cơ - Vũng tàu hôm 01/3/2006
Bài này tổng hợp tất cả ý kiến của những người trực tiếp liên quan
đến trại giam Cổng Trời, hầu tìm ra câu trả lời thỏa đáng cho các nạn
nhân mà tâm trí họ chưa bao giờ nguôi nỗi ám ảnh bao nhiêu năm qua.
Vết thương không thể lành
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nhưng vết thương của những người còn
sống từ trại giam Cổng Trời trở về vẫn không hề lành lại được. Họ chiêm
bao hàng đêm về cuộc sống quá lâu và quá tàn bạo trong trại giam mang
tên Cổng Trời.
Các loại gông cùm kinh khủng nhất đã được mang ra hành hạ họ. Những
cái chết câm nín được chôn sau đồi Bà Then làm sao người tù có thể quên
khi chính họ là người đào những nhát cuốc đầu tiên chôn những bạn tù
bất hạnh?
Những con người hiền hòa như các vị linh mục, tu sĩ, giáo dân chưa
bao giờ có ý tưởng chống lại Nhà nước cách mạng trong buổi bình minh
của chủ nghĩa xã hội trên khắp đất nước Việt Nam. Họ là nạn nhân của
một ý thức hệ, một chính sách cai trị chuyên chính và một tư tưởng duy
ý chí đến cuồng tín.
Những nạn nhân mà các bức tường của trại giam Cổng Trời bao vây
nhiều chục năm cho đến ngày nay vẫn đêm đêm mơ thấy gông cùm và trái
tim họ vẫn luôn nhói đau bởi hậu quả của nhiều lần xiềng xích.
Hai nhà tù, hai cách ứng xử
Người tù Liên bang Xô Viết trong các trại giam Gulag đã trở về đời
sống bình thường nhưng người tù Việt Nam vẫn chưa thoát ra được cái
bóng đen quá khứ. Sổ hộ khẩu của họ tuy không đóng dấu sự khác biệt
nhưng trong cuốn sổ thành kiến của từng cán bộ địa phương thì họ và gia
đình vĩnh viễn không bao giờ được trắng án.
Những người bị giam giữ vì chiến đấu trực diện với quân đội miền Bắc
tuy thua trận, bị tù đày nhưng họ đáng được đối xử với quy chế tù binh.
Trong ý nghĩa nào đó họ có quyền được kính trọng sau khi trở về gia
đình. Những chiếc thang xã hội không thể đạp họ và gia đình họ ra khỏi
các nấc tiến thân và nhất là bản án nào cũng phải có ngày chấm dứt kể
cả bản án tử hình.
Kéo dài thời gian giam giữ những người tù chính trị này là một cách
trả thù không lương thiện. Sau bao nhiêu năm, những tưởng thời gian đã
đủ chín muồi để những bản án này có thể được đem ra công khai để trả
lại những gì mà các thế lực cuồng tín đã vượt qua cả lương tâm dân tộc
để hành hạ những nạn nhân này trong quá khứ.
Qua những sự chịu đựng gian khổ ấy chúng tôi có cảm tưởng một cách thực
tế là Giáo hội miền Bắc lớn mạnh lên bằng những đau khổ và sự bắt bớ.
LM Chu Quang Tòng
Đối với những người công giáo bị bắt, bị giam cầm tra tấn đến chết,
nói theo người công giáo thì họ đã được Chúa trả công, còn những người
may mắn sống sót thì sao? Ai sẽ trả công cho họ, và liệu họ có xứng
đáng hưởng quyền tự do tín ngưỡng như bao văn bản mà Nhà nước đã không
ngớt tuyên truyền cổ động hay không?
Lý tưởng truyền giáo, làm sao tiêu diệt?
Bởi lý tưởng tự do truyền đạo, khi được thả ra điều mà người linh
mục quan tâm nhất vẫn là đàn chiên của mình. LM Nguyễn Hữu Lễ kể lại
ngày ông ra trại đã chứng kiến những hình ảnh nhiều làng mạc công giáo
của miền Bắc ngày xưa bây giờ ảm đạm và hoang phế chứng tỏ rằng sự sa
sút của giáo hội công giáo trong nhiều họ đạo.
Tuy nhiên khi nhìn lại kết quả giữ đạo của giáo dân, LM Lễ nhận ra
rằng cơ sở tôn giáo dù có bị xuống cấp do bị cấm đoán nhưng lòng sùng
đạo của họ không hề suy giảm và điều này chứng tỏ chính sách tiêu diệt
công giáo đã thất bại, LM Lễ nói:
"Sau khi tôi ra khỏi tù tôi ở lại miền Bắc thăm viếng nhiều nơi
trong các giáo phận thì thấy nhiều nhà thờ bị phá tan hoang. Các chủng
viện ngày xưa bây giờ chỉ còn cái nóc không thôi. Những nhà dạy giáo lý
hồi xưa bây giờ trở thành hợp tác xã. Có chỗ thì nhốt bò, nhốt trâu có
chỗ chứa lúa thóc.
Nói chung các cơ sở tôn giáo người ta đã cố gắng triệt phá. Nhưng
điều tôi thấy rất rõ trong khi người ta cố gắng triệt hạ những cơ sở
tôn giáo ấy thì niềm tin của người công giáo lại càng mạnh hơn."
Cuộc đột kích của bô đội miền Bắc năm 1976. AFP photo
Khi bị bắt là môt chủng sinh, lúc được thả ra thì LM Chu Quang Tòng
ngay lập tức tìm mọi cách để tiếp tục con đường tu hành, ông nhận xét
cộng đồng công giáo trong những năm sau này:
"Tôi có thể khẳng định giáo hội miền Bắc lúc bấy giờ sau khi bị bách
hại tinh thần lại càng cao. Cái hướng của linh mục và anh em tu sĩ bị
bắt được người ta đánh giá là niềm hy vọng về người công giáo. Người ta
vui mừng lắm. Chúng tôi cũng khẳng định là hầu hết anh em chúng tôi đã
đi tù. Anh em nào chưa chịu chức thì khi ra tù cũng chịu chức.
Qua những sự chịu đựng gian khổ ấy chúng tôi có cảm tưởng một cách
thực tế là Giáo hội miền Bắc lớn mạnh lên bằng những đau khổ và sự bắt
bớ. Đây là niềm tin mà thật sự ra khi kể chuyện thì Nguyễn Chí
Thiện, Vũ Thư Hiên …những người này chúng tôi đã ở chung với nhau cả
rồi. Chúng ta phải khẳng định những bài thơ của Nguyễn Chí Thiện hay
truyện "Đêm giữa ban ngày” của Vũ Thư Hiên đều trăm phần trăm đúng cả."
Đàn áp hay không?
Niềm tin mà người công giáo miền Bắc theo đuổi hàng trăm năm nay vẫn
cứng cáp trước các thế lực muốn tiêu diệt nó. Những hoạt động tôn giáo
nói chung hồi gần đây cho thấy sức sống của nhiều tín ngưỡng vẫn tiềm
tàng trong lòng người dân, không thế lực nào có khả năng xoay chiều đời
sống tâm linh bằng cách bách hại hay đàn áp.
LM Nguyễn Hữu Lễ nhận xét về điều này như sau:
"Tôi phải khẳng định nếu ai nói rằng chế độ cộng sản đàn áp tôn giáo
thì câu đó chưa đúng. Họ chỉ đàn áp những tôn giáo nào phản kháng lại
họ mà thôi. Còn những người trong tôn giáo nào hợp tác, đồng ý hoặc im
lặng trước những sự bất công, tội ác của họ thì chẳng những họ không
đàn áp, mà họ lại còn cho nhiều ân huệ hơn nữa".
Hà Nội chưa bao giờ từ bỏ ý tưởng khống chế tôn giáo bằng bất cứ
phương tiện nào có thể. Vô thần và hữu thần chính là lò thuốc súng sẵn
sàng bốc cháy bất cứ lúc nào nếu một trong hai phía mất kềm chế.
Nếu không tiêu diệt được tôn giáo thì người cộng sản sẽ tìm cách vô hiệu hóa nó.
Dành quyền duyệt xét phong chức là một ví dụ. Đối với hội thánh công
giáo, mọi việc phong chức và bổ nhiệm đều phải qua Vatican duyệt xét
thì mới được giáo hội thừa nhận. Việt Nam đã làm ngược lại và hội thánh
từ nhiều chục năm nay vẫn buộc lòng phải chấp nhận, đó là: Ủy ban Tôn
Giáo Nhà nước duyệt xét trước khi Vatican phong chức hay bổ nhiệm một
vị trí nào đó trong giáo hội Việt Nam.
Đối với những trình tự ngược này không phải ai cũng nhận ra mục đích
vô hiệu hóa của nhà nứơc đối với giáo hội, nhưng trong vai trò và hoàn
cảnh như từ xưa đến nay, Vatican không thể làm gì hơn là thỏa hiệp
trong một chừng mực có thể để hội thánh Việt Nam tiếp tục hoạt động.
Họ cần câu trả lời
Còn những nạn nhân của các vụ giết hại, đàn áp thì sao?
Chưa từng có người nào đứng ra đòi công lý khi chính họ hoặc thân
nhân của họ bị cầm giữ trong các trại tù mà không qua xét xử. Nhà nước
dửng dưng như không phải chính mình ra lệnh đàn áp và vì vậy chưa có
bất cứ một động thái nào có thể nói là làm dịu bớt nỗi đau của những
nạn nhân này.
Người dân luôn luôn có nhu cầu được lắng nghe và nếu chính quyền
muốn giải tỏa những trở ngại giữa hai phía để đất nước có thể sống
chung hòa thuận thì không lý gì người dân lại từ chối.
Bởi đây là một phần thưởng cho họ, với điều kiện duy nhất là phía
đối diện phải thật tâm. Tất cả các vấn đề còn lại đều có thể chia sẻ.
Một sự đền bù nào đó bù đắp cho những lầm than khốn khổ mà gia đình nạn
nhân phải chịu đựng trong bao năm chăng?
Đối với gia đình ông Lưu Đức Tâm, một gia đình nạn nhân Cổng Trời từ
những ngày đầu thì họ chỉ mong được yên thân đừng bị chính quyền nghi
hoặc hay đố kỵ đã là hạnh phúc cho họ. Tất cả mọi chuyện hầu như còn
nằm trên bàn thờ của cụ thân sinh nhưng một lời xin lỗi, thậm chí an ủi
từ chính quyền xem ra còn quá xa vời, ông Tâm cho biết:
Cổng trại giam Phước Cơ ở Vũng Tàu. AFP photo
"Nhà nước thì người ta bảo người ta đúng. Dựa trên cơ sở nào, pháp lý
nào mà mình có thể làm được? Về phía người sống gia đình thấy vô vọng
trong vấn đề này cho nên lực bất tòng tâm, cũng ráng chịu thế thôi chứ
chẳng biết làm gì cả. Còn nói để xin được hay làm được một cái gì đấy
thì thực tế mình chưa bao giờ nghĩ tới bởi vì nó vượt quá tầm tay của
mình."
Đối với LM Nguyễn Hữu Lễ thì lời xin lỗi khan không đem lại được gì
cho nạn nhân và ông không tin vào sự thành thật của giới chức cầm quyền:
"Thứ nhất nếu nói về một lời xin lỗi, xin lỗi khan thì rất dễ vì lời
xin lỗi đó nó được thực hiện đến mức độ nào hay chỉ xin lỗi để trôi qua
cái gân gà đang mắc trong cổ, không có giá trị gì cả.
Điều thứ hai giả sử chọn điều cho được tự do hành đạo thì tôi xin
thưa thế này. Cái bản chất của chế độ đối với các tôn giáo tự nó đã
nghịch với nhau. Chế độ chủ trương vô thần, còn các tôn giáo chủ trương
hữu thần, tự bản chất của sự vô thần hữu thần đã không ngồi được với
nhau.
Có ngồi với nhau chăng là một cuộc hôn nhân gượng ép để cho người
ngoài thấy rằng cái cặp này có thể sống chung một mái nhà với nhau
nhưng không thể nào nói rằng đây là một cuộc hôn nhân hạnh phúc được."
Cuộc hôn nhân mà LM Nguyễn Hữu Lễ gọi là gượng ép này dù sao cũng đã
tồn tại trong nhiều chục năm qua. Lúc chua lúc đắng. Lúc máu chảy lúc
lành lặn kéo da, thì tại sao không giữ lại và tìm giải pháp sống cùng
như sống chung với lũ?
Trong khi chuẩn bị cho bài viết này chúng tôi đã phỏng vấn rất nhiều
người, nói chuyện với những nạn nhân và gia đình họ trong và ngoài
nước. Đã sử dụng hàng trăm trang tài liệu chỉ với mục đích duy nhất là
trả lại sự thật cho một giai đoạn lịch sử. Giai đoạn mà người cộng sản
Việt nam bị trượt theo đà tiến của cơn lốc cách mạng Xô Viết đến từ
nước Nga xa xôi.
Cơn lốc này phá vỡ mọi tường lũy nhân bản của dân tộc để chiến thắng
cho bằng được kẻ thù xâm lược và, tiếc thay sau đó lại trở thành kẻ thù
của một số nạn nhân bị chính sách chuyên chính làm cho mù quáng.