Một góc khác của trại giam Cổng Trời là các vụ giết người của đầu gấu mà cán bộ trại giam phải chào thua.
Photo courtesy of vietcatholicnews
Một cảnh đấu tố địa chủ trong đợt cải cách ruộng đất thập niên 1950
Những cái chết vô nghĩa của người tù khiến đồng đội âm thầm gạt nước
mắt chôn cất thi hài bạn bè , cũng như các đau khổ khác mà người tù tại
đây phải liên tục chịu đựng.
Người đạo tỳ mệt mỏi
Hoàn cảnh khắc nghiệt tại Cổng Trời khiến tù nhân chết do bệnh tật,
thiếu ăn, biệt giam hay lạnh giá hầu như xảy ra hàng ngày. Đồi Bà Then
là cái tên mà người nào ở Cổng Trời cũng biết. Nó là một mảnh đất nhỏ
được dành làm nghĩa trang mà cán bộ trại giam luôn lấy làm biểu tượng
để cảnh cáo những người tù cứng đầu nhất.
Không ai thoát bàn tay tử thần trong cõi đời này, nhưng thấy cái
chết tiến về phía mình mà không có cách gì thoát được thì thật là một
bi kịch.
Riêng với người tù biệt kích Hoàng Đình Mỹ trong suốt thời gian hơn
ba mươi năm trải qua nhiều trại giam thì những kỷ niệm của ông còn sâu
hơn, bởi chính tay ông đã chôn không biết bao nhiêu là bạn tù. Riêng
tại Cổng Trời có lẽ là nơi khiến ông đau xót hơn cả vì tại đồi Bà Then
ông đã chôn cất không biết bao nhiêu người đồng cảnh ngộ. Những cái
chết oan khuất này vẫn ám ảnh ông hằng đêm cho mãi tận lúc này, sau
nhiều chục năm thoát ra khỏi trại giam mang tên Cổng Trời:
"Những người bạn tôi chết rất cực khổ không được như ý muốn của
mình. Tôi là người đã được vuốt mắt rất nhiều người bạn. Những người
bạn của tôi không thể nào tôi quên được, đêm đêm tôi nằm nhớ tới có khi
tôi còn nhập tâm. Bạn bè tôi nhiều người bệnh tật rồi chết trên tay tôi
rất nhiều. Tôi là người săn sóc cho các bạn tôi, nhiều nhất là bệnh lao
nhưng tôi không bị bệnh, mà những người kiêng thì lại bị bệnh."
Những người bạn tôi chết không được như ý muốn của mình. Tôi là người
đã được vuốt mắt rất nhiều người bạn, tôi không thể nào quên được.
Người tù Hoàng Đình Mỹ
Những người tù này xuất thân từ nhiều thành phần mà theo linh mục
Chu Quang Tòng thì đa số họ bị bắt do chống đối Nhà nước, trong đó có
cả những người sắc dân thiểu số:
"Hầu hết ở các trại thì có 2 thành phần, một thành phần có tính chất
hình sự còn thành phần tập trung cải tạo thuôc thành phần chính trị.
Những người tập trung cải tạo thì hầu hết là những sĩ quan, nhân viên
chính quyền thời Pháp còn ở lại miền Bắc cho nên năm 60-61-62 thì họ
tập trung hết cùng với các tu sĩ bên công giáo, các chủng sinh các linh
mục mà họ cho là có tư tưởng không thích chế độ.
Sau khi xảy ra những sự kiện Liên Xô, Trung Quốc Việt Nam khi câu
chuyện xét lại chủ nghĩa xét lại,chủ nghĩa bành trướng của Trung Quốc
thì ngay các nhân vật đối lập trong chính quyền, thậm chí cả những
chuyên gia Trung Quốc cũng cho vào hết. Những thành phần người
Campuchia người Lào, thành phần của phái Sihanouk, tất cả những người
này nếu không tán thành chính sách của họ thì bị họ cho vào rọ hết."
Họ sống như thế nào?
Người tù biệt kích Trần Nhật Kim kể về hoàn cảnh của ông và đồng đội trong tại Cổng Trời như sau:
"Chúng tôi được giam trong một khu gọi là khu O. Nơi đây có thể nói
là một nhà tù trong một trại tù. Chúng tôi không thể bước chân ra khỏi
vòng rào đó. Chỉ có một phòng duy nhất để nhốt những người tù đặc biệt,
chẳng hạn như người tù miền Nam. Chúng tôi chỉ có 48 người cộng với
khoảng 30 người biệt kích, còn đa phần anh em tù miền Bắc. Anh em trong
đó gồm tôi với cha Lễ và các cha nữa cùng làm trong khuôn trại ấy mà
thôi chúng tôi không có cơ hội đi ra khỏi trại."
Kinh nghiệm ngồi tù hơn 27 năm của người tù Nguyễn Chí Thiện, còn có
một biệt danh là ngục sĩ, cho biết không những lạnh, đói, mà nước độc
cũng là một nhân tố kinh khủng giết chết tù nhân, ông kể:
"Điều kiện khí hậu và nước độc giết rất nhiều ngừơi. Thí dụ như khi
tôi ở trại Mai Côi Cầu Lầy, Phú Thọ đây là nơi nước độc kinh khủng.
Ngày xưa trong kháng chiến chống Pháp người ta đã có câu: "Ai đi Mai
Côi thì thôi đường về. Yêu nhau cho thịt cho xôi, ghét nhau đưa đến Mai
Côi, Cầu Lầy" Tôi ở đúng cái trại này, nước giếng của nó lúc nào cũng
xam xám màu chì. Không biết nó có những chất độc gì nhưng rất nhiều vi
khuẩn độc ở trong đó. Đói rét, tắm rửa ăn uống trong cái trại đó và có
rất nhiều người chết."
Bản thân tôi thì đã chịu đựng tất cả những hình khổ đó nên tôi rất hiểu
thời bấy giờ những linh mục bị đưa lên Cổng Trời là một cái trại tử
hình.
LM Nguyên Thanh
Văn hào Aleksandr Soltzhenitsyn từng bị cho là cường điệu khi nói về
chấy rận tại các trại giam Gulak trong tác phẩm Quần Đảo Ngục Tù như
sau:
"Hồi đó phát thức ăn là phát cho tổ. Không phát từng cá nhân. Cứ mỗi
tổ 10 người. Tổ nào có một thằng chết dại gì khai báo vội. Hãy nhét đỡ
nó xuống gầm ổ, để tiếp tục chia nhau chỗ khẩu phần của nó. Nghĩa là 9
miệng hưởng 10, chừng nào xác có mùi hẵng hay! Chen chúc khốn nạn vậy
mà nhà tù cứ nhét thêm và tù cứ ráng chịu: bao nhiêu cũng vừa. Phiền
nhất là đông như vậy tù chỉ được phép 3 tháng tắm 1 lần. Chấy rận nảy
nở khỏi nói: Chúng hút máu đến nỗi chân cẳng thằng tù nào cũng đầy nhọt
áp xe. Bệnh chấy rận tệ hơn nhiều. Vì bệnh dịch quái ác này mà cả khám
bị cô lập đúng 40 ngày."
Vài năm sau người tù Việt Nam đã sống cùng với những ký sinh trùng
này mà theo lời kể của Nguyễn Chí Thiện thì văn hào Soltzhenitsyn không
hề cường điệu tí nào:
"Mùa đông thì rận chấy mùa hè thì rệp. Sàn nứa ở trên rừng khi đốt
lửa lên để giết rệp thì không biết bao nhiêu là con rệp. Ba bốn người
ngồi giết không kịp nên nó sinh sôi như thế. Mùa đông thì rận chấy. Có
cái áo tù khi giũ ra thì hàng ngàn con rận! Kinh khủng như vậy."
Đầu gấu, những kẻ máu lạnh
Hình ảnh được trưng bày tại Triển lãm cải cách ruộng đất tổ chức tại Hà Nội từ tháng 3 đến tháng 5/1956.
Bên cạnh cái đói, lạnh, người tù còn thường xuyên phải canh chừng những
kẻ đầu gấu trong trại. Họ có thể giết người bất cứ lúc nào vì đối với
những tử tù này không còn một thứ kỷ luật nào có thể làm cho họ sợ hãi
nữa, LM Nguyên Thanh kể lại:
"Bản thân tôi thì đã chịu đựng tất cả những hình khổ đó nên tôi rất
hiểu thời bấy giờ những linh mục bị đưa lên Cổng Trời là một cái trại
tử hình. Ở đó có thể nói những con người có thể biến thành những con
thú để sống bởi vì họ chỉ cần tranh chấp nhau một miếng khoai mì to hay
nhỏ thôi, chia không đều mà họ có thể cầm dao cầm búa giết nhau tại
chỗ.
Thí dụ như một tên tù tên là Nguyễn Văn Nhân là tù hình sự đã bị kết
án tử hình vì tội giết người, con một trung tá công an Hà Nội. Bị kết
án tử hình nhưng không thi hành án. Ngay trong tù tên Nhân này lại giết
một người bạn tù khác và lại bị tuyên án tử hình một lần nữa." LM Nguyễn Hữu Lễ nhận xét mức độ tàn ác của những đầu gấu trong tại giam Cổng Trời:
"Việc ác độc nhất của chế độ cộng sản đối với tù chính trị miền Nam
nói chung và các người công giáo nói riêng đặc biệt là các linh mục là,
cái trại đó giao cho những người đội trưởng là tù hình sự. Đại đa số là
những kẻ hiếp dâm, giết người cướp của. Bị kết án từ 15 năm sắp lên cho
tới tử hình. Nếu dưới 15 năm thì không được lên đó.
Những đội trưởng đó được giao cho cai trị người tù miền Nam, đặc
biệt là các linh mục. Những đội trưởng này được giao rất nhiều quyền
hạn, ngay cả mỗi đội trưởng đều có một cái còng số tám nữa. Họ có thể
đánh hay còng bất cứ một người nào và chính mắt tôi đã chứng kiến họ
đánh tù miền Bắc không thể nào tưởng tượng được."
Những con người có thể biến thành những con thú để sống bởi vì họ chỉ
cần tranh chấp nhau một miếng khoai mì là họ có thể cầm dao cầm búa
giết nhau tại chỗ.
LM Nguyên Thanh
LM Nguyên Thanh kể về trại của ông ở được gọi là khu O với những thành phần mà ông gọi là cặn bã của miền Bắc:
"Chúng tôi được ở trong khu O tức là họ xây một vòng tròn tường cao
kín cổng cao tường, ở trong cái trại tù được gọi là trại tù tử hình vì
trại này nhốt tất cả thành phần cặn bã của miền Bắc. Những tù hình sự
can tội cướp của giết người chờ tử hình và chúng tôi bị nhốt chung với
những người này. Tôi lại được chiếu cố hơn cả là vì ở khu O tức là tù
trong tù."
Người tù biệt kích Trần Nhật Kim xác nhận lời kể của LM Nguyên Thanh bằng lời kể:
"Ở trong trại đa phần là tù hình sự. Những người bị chung thân khổ
sai và môt số bị án tử hình. Họ là những thành phần người ta gọi là đầu
gấu gom từ các trại để mang lên Cổng Trời. Trại Cổng Trời có điểm đặc
biệt nó cao gần hai ngàn thước sát biên giới Trung Quốc, chỉ cách 5 cây
số đường chim bay. Với khí hậu mùa đông là 0 độ C mà chúng tôi chỉ có
một bộ bà ba, một chăn một chiếu một cái mền mỏng.
Nó có điểm đặc biệt nữa là chỉ bắt đi kỷ luật vào mùa đông vì mùa hè
nó cần tù nhân tăng gia sản xuất. Mùa đông thì thời gian ở trong phòng
kỷ luật thì phương tiện không có, ăn uống thì kém. Một tháng chúng tôi
được 11 ký nhưng người bị kỷ luật thì chỉ có 9 ký thôi. 9 ký này toàn
chất bột như ngô, khoai, sắn, đa phần là ngô xay. Vì vậy chúng tôi bị
xuống sức khỏe rất nhanh.
Vấn đề hành hạ tôi nghĩ không gì hành hạ bằng thời tiết. Cái đói và
ý tưởng mình không được trở về gia đình nữa. Nhưng chúng tôi thường đối
diện một sự thật là đói quá. Những người tù hình sự thì họ có thể ăn
cắp ăn trộm hoa màu trong khi đi làm, nhưng chúng tôi thì không."
Trốn trại khó hơn lên trời
Tuy nghiêm ngặt và khó khăn như vậy nhưng nỗi thèm sống đã thôi thúc
người tù khiến họ nghĩ đến con đường đào thoát, dù biết rằng cơ hội tự
do chỉ là một phần trăm. Người tù Hoàng Đình Mỹ kể lại sự chuẩn bị trốn
trại của ông và đồng đội:
Bộ đội miền Bắc tiến vào Sài Gòn hôm 30-4-1975. AFP photo
"Thời gian nó cho chúng tôi về công trường Hồng Thắng lao động, rồi nó
chuyển về Đầm Đùn Thanh Hóa. Ở đây nó cho ra ngoài làm tự do nhưng
trong một vùng thôi không đi quá phạm vi. Chúng tôi mới tìm đường do
mấy cái ông dân tộc đi mua hàng ngoài Thanh Hóa về bán cho chúng tôi,
thuốc lá hay hộp quẹt.
Nghe người ta nói chuyện đi đường như thế nào rồi tôi mới nghĩ tới
chuyện trốn trại tôi mới bắt đầu đi. Sáng hôm đó tôi đi làm sớm, tôi
xin cán bộ cho tôi đi đốt lò vôi. Vào tổ lò vôi được mấy ngày khi đi ra
ngoài làm lán tôi kiếm cớ tôi đi thật sớm thì tới tối tôi đã ra tới
Thanh Hóa." Ra tới Thanh Hóa nhưng không thể trốn xa hơn, thế là họ lại bị bắt.
Người tù Trần Nhật Kim kể về trường hợp trốn trại khác mà ông được biết:
"Khi các anh em tù vào phòng mỗi buổi chiều. Thí dụ như hôm nay có
40 người cán bộ thì họ trực gác các phòng. Anh em xếp hàng ở ngoài cửa
và người ta gọi tên từng người để mấy chục cán bộ nhận diện trước khi
người đó bước vào phòng. Thành thử ra họ thuộc lòng từng người và biết
rõ từng tên. Mỗi phòng đều có quyển sổ có hình ảnh đàng hoàng, ghi tên
tuổi rõ ràng thành thử anh em có thoát ra ngoài cũng khó.
Trường hợp anh Khoan, anh này là biệt kích ra Bắc trước năm 1970 anh
ấy bị bắt và trốn trại. Anh vừa thoát ra khỏi cổng trại thì bị tù hình
sự nó phát hiện nó báo cán bộ liền. Anh bị bắt và bị đánh trước mặt
chúng tôi. Họ mang vào trong một chỗ mà chúng tôi nhìn qua khe cửa đều
thấy được. Bốn người vừa đánh vừa đấm khi anh ấy bất tỉnh thì nó khiêng
bỏ vào phòng kỷ luật. Anh Khoan hiện nay đang ở tiểu bang Ohio."
Trong bài tiếp, những nhân chứng sống kể lại các phương thức hành hạ
người tù như thế nào trong cái trại giam khủng khiếp này. Từ cùm cánh
tiên, cho tới nhà đá biệt giam, lấy đi sinh mạng biết bao người, trong
đó có tính mạng của cha chính Vinh người mở đầu cho câu chuyện Trại
Giam Cổng Trời này…