Giao Chỉ
San Jose - 2008
Quả thực người Mỹ đã có đầy đủ lý do để giữ gìn truyền thống với ngày lễ tạ ơn vào tháng 11 mỗi năm.
Lịch sử ghi rằng vào năm 1620 có một nhóm gia đình người Anh theo Tin Lành đã đi tìm đất mới để sống đời tự do tín ngưỡng.
Con tàu Mayflower nổi danh vượt Ðại Tây Dương chở di dân với các niềm
tin giáo lý khác nhau đến vùng Plymouth Rock của tiểu bang
Massachusetts bây giờ. Nhóm gia đình người Anh chỉ có hơn ba chục, số
còn lại là phần đông thủy thủ đoàn. Tổng sốÔ 102 người.
Ðây là con tàu chính thức của di dân vì gồm cả gia đình vợ con. Trải
qua một năm đầu với mùa đông khắc nghiệt, không đủ thực phẩm, không có
đủ quần áo, không có nơi cư trú nên di dân đã phải chôn cất 46 người.
Qua năm sau, mùa gặt 1621 thành công, di dân cùng dân da đỏ bản xứ tổ
chức tiệc mừng lễ tạ ơn trên đất Mỹ.
Ðó là ngày lễ hội đầu tiên tại Mỹ Châu và truyền thống còn mãi đến ngày
nay. Không dựa theo 1 đạo giáo nào, lễ tạ ơn trải qua gần 400 năm đã
thành ngày hội của cả quốc gia cảm ơn trời đất cho mọi người đủ cơm áo
để sinh tồn.
Trong bữa tiệc lễ tạ ơn năm đầu tiên di dân đã ăn thịt già rừng, ăn
bánh làm bằng trái bí đỏ và thực đơn này đã trở nên món ăn truyền thống
ngày lễ hội của Mỹ quốc cho tới ngày nay.
Tuy nhiên để trở thành 1 ngày quốc lễ chính thức thì phải tới năm 1863,
vị tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ là ông Lincoln mới đề nghị vào tháng 11
và tổng thống Roosevelt ban hành luật. Từ đó Lễ Tạ Ơn được chính phủ
công nhận vào ngày thứ năm của tuần lễ thứ tư tháng 11 hàng năm.
Bây giờ Hiệp Chủng Quốc đã trở thành quê hương mới của các sắc dân. Từ
102 di dân trên tàu “Hoa Tháng Năm,” Hoa Kỳ đã có 300 triệu dân và trở
thành quốc gia hùng cường nhất thế giới. Nước Mỹ có tiềm lực lớn hơn
tất cả quốc gia Âu Châu gộp lại. Và điểm đặc biệt nhất, Hoa Kỳ chính là
miền đất của cơ hội.
Hãy đưa ra một thí dụ cụ thể tại quốc gia dù tiến bộ như Nhật Bản nhưng
không bao giờ một di dân nước ngoài có thể trở thành triệu phú, chính
khách, khoa học gia, hay tài tử tại đất nước của Thiên Hoàng. Nhưng tại
Mỹ thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xẩy ra cho người ngoại nhập.
Một tài tử điện ảnh gốc Áo là ông Arnold đã trở thành thống đốc
California. Ngoại trưởng Hoa Kỳ vốn là một người da đen sinh trưởng ở
Hải Ðảo thuộc Mỹ. Tướng Colin Powell trước khi làm ngoại trưởng đã từng
là tham mưu trưởng liên quân. Mới đây khi ông Powell đệ đơn từ chức,
tổng thống Bush đã đưa bà Condoleezza Rice lên kế nhiệm. Báo chí thân
mật gọi bà là “Condi.” Cần phải biết là chức vụ ngoại trưởng ở vị trí
quan trọng thứ 4 trong guồng máy hành pháp Hoa Kỳ. Nếu xảy ra biến động
thì người thay thế tổng thống là phó tổng thống kiêm chủ tịch thượng
viện. Người thứ ba là chủ tịch Hạ Viện và rồi đến ngoại trưởng Hoa Kỳ.
Vị trí thứ 4 của bậc thang trong quốc gia đầy quyền lực trên thế giớiờ
nằm trong tay một phụ nữ da đen độc thân 50 tuổi đã từng nổi danh trong
giới khoa bảng tại đại học Stanford California.
Trước khi được mời về làm cố vấn an ninh Bạch Cung, nàng Condi da đen
đã làm khoa trưởng đại học danh tiếng nhất thế giới với ngân sách 1 tỷ
rưỡi mỹ kim, 1400 giáo sư với nhiều tước hiệu Nobel dạy 14,000 sinh
viên ưu tú trên toàn thế giới. Không phải vì là bà Rice có khả năng nói
tiếng Nga với tổng thống Putin mà bởi vì bà may mắn sống ở miền đất Hứa
nơi đã tạo cơ hội cho tất cả mọi người. Cho đến mùa lễ tạ ơn 2008 thì
một huyền thoại đã thành sự thực. Một người con của di dân da đen,
thượng nghị sĩ Obama đã được bầu làm tổng thống Hoa Kỳ.
Không nước nào trên thế giới có thể dành cho người dân những cơ hội như thế.
Là quốc gia được thành lập và xây dựng bởi các di dân, tiền nhân của Mỹ
quốc đã viết nên các bản văn bất hủ là hiến pháp và tu chính án Dân
Quyền.
Ðạo luật quốc tịch của Hoa Kỳ ban hành 1790, hơn 200 năm trước đã có những lời vàng ngọc như sau:
“Bất cứ ai tỵ nạn đến Hoa Kỳ, sau khi được xác nhận sẽ hưởng quy chế nhập cư.”
Như vậy chúng ta hiểu một cách giản dị là nếu đã đến Mỹ thì sẽ có cơ hội trở thành người Mỹ.
Căn cứ vào điều khoản của luật 1790, một đạo luật khác đã ra đời năm 1975 có tên là Indochina Migration and Refugee Act.
Sau đây là đoạn văn năm 75 mà di dân Việt Nam cần đọc lại trong mùa tạ ơn năm 2008.
“Tổng thống Hoa Kỳ sẽ làm bất cứ điều gì để mở rộng cánh cửa đón người
tỵ nạn đến từ 3 quốc gia Ðông Dương. Các viên chức trách nhiệm tại Mỹ
sẽ đưa ra tất cả mọi phương tiện để giúp cho người dân tỵ nạn định cư.
Phải nỗ lực làm giảm những đau khổ kinh hoàng của người tỵ nạn đến từ
Ðông Nam Á.”
Vào tháng 7-1977 sau 2 năm đầu giúp đỡ người tỵ nạn Ðông Dương di tản
đợt 75, Hoa Kỳ ban hành luật gia hạn việc cứu trợ về tài chánh, y tế,
và dịch vụ.
Tháng 3-1980 Mỹ ban hành thêm luật quy chế tỵ nạn vĩnh viễn và đề ra
một chính sách tỵ nạn áp dụng chính thức tại Mỹ. Suốt 33 năm qua, khi
nhiều khi ít, khi khó khăn, khi dễ dàng, Hoa Kỳ đã dành ra những cấp
khoản lớn lao cho người Việt đến Mỹ để trở thành 1 cộng đồng di dân
đông đảo nhất trong cuối thế kỷ thứ 20.
Trong buổi bình minh của lịch sử Hoa Kỳ lập quốc, di dân vượt Ðại Tây
Dương đến Mỹ Châu đa số gốc Âu Châu. Sau đó, Thái Bình Dương đưa đến Mỹ
dân Tầu và Nhật.
Từ bao lâu nay hoàn toàn không có người Việt đến Mỹ cho đến khi gặp cơn
hồng thủy 1975. Truyền thống của dòng giống Việt tộc thường không khích
lệ con đường tha phương cầu thực. Vì vậy ngoại trừ số nhỏ qua lập
nghiệp bên Miên, Lào và Thái, phần lớn người Việt đều ở lại với quê
hương ven biển Nam Hải.
Khi miền Nam xụp đổ tháng 4-1975 đợt di tản đầu tiên của người Việt đã
mở ra một đầu cầu quan trọng cho lịch sử di dân từ Châu Á. Những chuyến
đi vô cùng mạo hiểm của thuyền nhân đã làm thành thiên anh hùng ca của
con đường đi tìm tự do với hàng ngàn con tàu Mayflower của dân Việt đã
ra đi không bao giờ đến được miền đất Hứa.
Cũng nhân dịp ghi dấu 30 năm định cư tại Hoa Kỳ 1975-2005. Bảo tàng
viện do cơ quan IRCC,Inc. gây dựng đã hoàn thành hai tác phẩm. Ðóng lại
con tàu Vượt biên có tên là Tân Phát đúng kích thước và chi tiết con
tàu thật. Ðồng thời họa sĩ thực hiện bức hình sơn dầu vĩ đại cao 10
feet và dài 15 feet mô tả con tàu Tân Phát đang lướt sóng trên biển
Ðông.
Ðây là con tàu thực sự đã đưa được nhóm gia đình Việt Nam vượt biển thành công hiện định cư tại Úc Châu và Bắc Mỹ.
Những người di dân Việt Nam định cư tại Hoa Kỳ trong đợt đầu khi xây
dựng cuộc đời đã ăn những con gà Tây cùng với các gia đình bảo trợ, với
các họ Ðạo trên 50 tiểu bang Hoa Kỳ.
Rồi những bức hình và những lá thơ gửi về cho thân quyến tại quê nhà đã
trải qua suốt 10 năm khốn khổ sau 75. Miền Bắc là nơi giam giữ tù cải
tạo. Miền Nam là những khu kinh tế mới.
Khi di dân Việt Nam trải qua 10 lần dự tiệc tạ ơn tại Hoa Kỳ thì những
thùng quà gửi về đã làm cho cả đất nước hồi sinh. Từ cây kim sợi chỉ,
từ chai thuốc tây đến thước vải. Những tờ giấy Mỹ Kim nằm trong hộp
thuốc đánh răng với lời thư dặn dò đầy nước mắt. Thư viết rằng thuốc
đánh răng này tốt lắm. Cố sức giữ lại mà dùng, đừng bán đi. Vỏ cũng xài
được, đừng vất đi. Người ở lại đã phải nát óc vò đầu để tìm ra được ý
nghĩa mật thư là trong túp thuốc có tiền. Có khi lá
thư viết rằng nếu đói quá thì bán vải, bán đá lửa, bán bút bi đi mà ăn,
nhưng cố giữ lấy cái thùng giấy đựng quà mà dùng. Hiểu được ý nghĩa lá
thơ, người Saigòn phải lần mò tháo hết vỏ thùng để tìm thấy giấy 100 đô
giữa hai lớp bìa cứng
Và cứ như thế dưới nhiều hình thức những con gà Tây của lễ tạ ơn Hoa Kỳ
đã về đến Việt Nam. Quà và tiền gửi về thể hiện cho hình ảnh vật chất
đầy đủ ở phía chân trời và đồng thời cũng là hình ảnh cuộc sống tự do
rực rỡ nở hoa với chan hòa ánh sáng.
Và dù 5 ăn 5 thua con tàu Mayflower đã ra đi từ khắp miền duyên hải Việt Nam có khi chỉ là những chiếc ghe nhỏ bé mong manh.
Người Việt đã vì nhiều lý do để ra đi suốt bao nhiêu năm qua. Và danh
từ Boat People trong tự điển thế giới đã không còn cùng ý nghĩa xưa cũ
để chỉ những người sinh sống ở trên thuyền. Boat People ngày nay có
nghĩa là người Việt đã đi tìm tự do bằng thuyền vượt biển Nam Hải.
Lịch sử các cuộc di dân của nhân loại đã đưa đến nhận định rằng “Ta
không thể lựa chọn sinh quán, nhưng ta có thể chọn lựa để sống ở miền
đất mà chúng ta yêu quý.”
(You cannot choose the land you birth, but you can choose the land you love)
Thực đúng như vậy, chúng ta đã sinh ra đời trên quê hương không hề có
sự lựa chọn nhưng nếu phải trả giá với sự sống chết thì chúng ta vẫn có
cơ may lựa chọn nơi sinh sống.
Vì vậy không phải là chỉ người Mỹ hậu duệ của con tàu Hoa Tháng Năm đến từ Ðại Tây Dương mới có quyền ăn gà Tây tháng 11.
Dân Việt tỵ nạn cũng có đủ tư cách để cúng trời đất vào mùa lễ hội tạ
ơn hàng năm. Xem chuyện Do Thái và Palestine tranh chấp đẫm máu ở miền
Trung Ðông để biết rằng cả hai dân tộc này đã khốn khổ biết chừng nào.
Năm ngàn năm trước người Do Thái vì lý do tôn giáo đã bỏ nước ra đi đến
bốn phương trời. Họ thành công trên khắp thế giới nhưng vẫn hướng về
đất thánh Jerusalem đầy huyền thoại. Sau khi bị Ðức Quốc Xã bức hại dã
man tại Âu Châu, khi đại chiến kết thúc, thế giới mở đường cho Do Thái
trở về quê xưa dựng nước.
Bây giờ lại đến lượt người dân của đất Palestime phải ra di. Và cuộc
đấu tranh giành đất giữa 2 mối cựu thù vì niềm tin tôn giáo bắt đầu.
Hận thù chất ngất đến nỗi có hàng ngàn người quyết đổi mạng sống để
giết hết sắc dân thù nghịch gồm cả đàn bà và trẻ con vô tội.
Mối hận thù truyền kiếp đã đưa đẩy Hoa Kỳ và cả thế giới vào cơn Hồng Thủy của cuộc chiến chống khủng bố hiện nay.
Ðã từ lâu miền Trung Ðông không hề có những ngày lễ tạ ơn với cuộc sống
bình yên. Và cũng không có triển vọng sẽ có một tương lai bình yên ở
một nơi đầy dầu hỏa được gọi là vàng đen trong lòng đất.
Người Việt tại Hoa Kỳ đang sống bình yên ở miền đất cơ hội nhưng điều
quan trọng hơn hết là chúng ta có dịp mở rộng viễn kiến để nhìn ra thế
giới đầy thảm họa và biến động.
Với các tin tức, với các hình ảnh ghi nhận được, mỗi công dân Hoa Kỳ dù
là bổn sinh hay ngoại nhập đều dễ dàng trở thành người dân có tri thức,
có sự hiểu biết, có tấm lòng rộng lượng, có đức tính tha thứ, để sống
với nhau tử tế. Ðặc biệt có đủ hạnh phúc căn bản với cơm no áo ấm và tự
do để cùng nhau dâng lễ tạ ơn với các niềm tin tôn giáo khác nhau.
Nhân dịp Thanksgiving, xin gửi đến quý vị lời chúc mừng một lễ tạ ơn đầy hạnh phúc.
Giao Chỉ, San Jose
|