Hôm
26.11.2008, đang ở Nam Định, tôi nhận được một E-Mail của một người
quen, bà Trần Thị Hường, 70 tuổi, là một “chiến sĩ Bảo Vệ Sự Sống” lão
thành và nhiệt thành của Hà Nội. Đọc Mail của bà xong, tôi thao thức
trằn trọc cả một đêm, thấy xấu hổ quá, nhưng nếu lên tiếng thì chắc
chắn sẽ gặp rắc rối. Cuối cùng, tôi thấy mình không được phép im lặng
nữa. Cám ơn bà Hường đã vô tình nhắc cho tôi nhớ mình là một Linh Mục,
nghĩa là mình phải luôn là một “người lính canh cho Sự Thật”, mà lại là
người lính không biết sợ bóng sợ vía nữa.
Và sau đây, tôi xin
chép lại nguyên văn lời chứng của bà Trần Thị Hường. Rất mong các trang
web, các cơ quan thông tấn giúp phổ biến càng rộng càng tốt và chuyển
đến cho ông Lê Trần Luật, luật sư đã nhận biện hộ cho 8 người Giáo Dân.
LỜI CHỨNG THỨ NHẤT TỪ MỘT GIÁO DÂN
Bà Trần Thị Hường, viết:
“Tôi
là một trong hàng ngàn người Công Giáo tới Thái Hà cầu nguyện hôm
15.8.2008. Ngày đó là ngày Lễ kính Đức Mẹ Linh Hồn và Xác Lên Trời và
cũng là ngày Lễ Quan Thầy của nhiều người có tên Thánh Maria. Tên Thánh
của tôi là Maria, trưa hôm đó tôi cũng có mặt để dự Lễ Quan Thầy và
cùng mọi người ra Linh Địa Đức Bà để cầu nguyện, Tôi đã tận mắt chứng
kiến từ đầu. Trưa hôm 15.8.2008, cha Lê Quang Uy
dâng Thánh Lễ và cùng đoàn Giáo Dân chúng tôi ra Linh Địa Đức Mẹ để cầu
nguyện cho Công Lý Hòa Bình như mọi lần. Cha Lê Quang Uy chủ tế và một
số Giáo Dân đã đi vòng lối bên cạnh để vào bàn thờ có tượng Mẹ Công Lý.
Trong khi đó còn rất nhiều Giáo Dân ( kể cả tôi ) không
vào được gần bàn thờ phía trong ( trên một bể nước ) nơi có đặt Thánh
Giá và tượng Mẹ công Lý để cầu nguyện. Chúng tôi đứng ngoài “bức tường”
cao khoảng 0,80m và thấy tại đó có mấy hàng gạch cũ nát đã đổ ( do mưa
từ mấy hôm trước ).
Chính tôi đã lấy tay lay những
hàng gạch tiếp theo và thấy anh Kiệm, anh Việt, chị Hồng và một số Giáo
Dân khác đã lấy thanh gỗ, lấy gạch gần đó giúp chúng tôi đẩy đổ tường (
đã sắp đổ ) để lấy lối cho chúng tôi vào trong. Chỉ sau 5 phút, cái gọi
là “bức tường” đã đổ và mở đường cho mọi người vào trong.
Rất
tiếc, hôm đó là Lễ Quan Thầy nên tôi mặc đẹp để dự Lễ nên không thể
cùng 8 Giáo Dân đó đẩy đổ “bức tường” cao 0,80m để mở lối cho mọi người
vào.
Đứng ngay tại đó, tôi cũng như rất nhiều Giáo Dân
chứng kiến từ đầu đến cuối những việc làm của 8 Giáo Dân. Tôi thấy: họ
không gây rối trật tự công cộng, cũng không phá hoại tài sản. Bởi vì
đứng ngay cạnh tôi và rất nhiều Giáo Dân cũng như 8 Giáo Dân bị đưa ra
tòa sắp tới.
Ngay lúc bấy giờ có rất nhiều CA “chìm
nổi” và cả bảo vệ, họ không can ngăn và không có ý kiến gì cả. Nếu là
vi phạm thì sao họ không “can ngăn” và cũng không có ý kiến gì cả ?
Cứ
xem lại video clip ta thấy rõ CA và bảo vệ cũng có mặt tại đó không hề
có ý kiến và “ngăn cản” những người bị buộc tội là “phá hoại của công”
và “phá rối trật tự công cộng”. Thế tại sao hôm nay lại lên án và xử
tội 8 Giáo Dân đó được. Trong khi đó cả ngàn Giáo Dân cùng tới đó và
chứng kiến ( trong đó có tôi ), tại sao không xử tất cả ?
Bản
án bất công đối với người vô tội không thể đem ra xét xử như tội phạm
được. Tôi thấy chính quyền CS Hà Nội cần nghiêm túc hơn trong việc thi
hành pháp luật. Không nên để “cái sảy nảy cái ung”. Nếu bản án chỉ xử 8
Giáo Dân Thái Hà là “mất trật tự công cộng” thì cũng nên xử thêm cả tôi
và hàng ngàn Giáo Dân đã đến cầu nguyện ngày 15.8.2008 hôm đó để đòi
Công Lý thì mới đúng luật “vu oan giá họa” của chính quyền CS Hà Nội.
Riêng
tôi xin phép được ra tòa cùng với 8 Giáo Dân xử vào ngày 5.12.2008 này.
Chúng tôi hoàn toàn phản đối bản án xử 8 Giáo Dân vào ngày 5.12.2008
này. Mong tất cả mọi người Công Giáo trong và ngoài nước hiệp nguyện để
Công Lý và Hòa Bình được thực thi trên đất nước Việt Nam thân yêu của
chúng ta”.
Maria TRẦN THỊ HƯỜNG, Hà Nội, 26.11.2008
LỜI CHỨNG THỨ HAI TỪ MỘT LINH MỤC
Tôi
xin viết bài này như một lời chứng hiệp ý với lời chứng của bà Hường,
cả hai chúng tôi đều là những người trong cuộc, chứng kiến mọi diễn
tiến của ngày 15.8.2008 lịch sử. Tôi thật sự ao ước sao cho tất cả hàng
sáu bảy trăm người cũng có mặt hôm ấy tại Linh Địa Đức Bà Thái Hà, tất
cả sẽ cùng nhau lên tiếng, cách này hay cách khác, để làm chứng cho Sự
Thật, trở thành luận cứ thuyết phục mạnh mẽ cho các luật sư trưng dẫn
trước tòa, bênh vực được cho 8 ông bà anh chị em đang và sẽ bị kết án
oan ức.
Trước hết, tôi xin trích lại từ một bài đã viết ngay hôm ấy cho báo Ephata số 379:
“(
… ) Đúng ngày thứ sáu, Lễ Đức Bà Lên Trời 15 tháng 8, trong khi các cha
DCCT tại chỗ đều vào dự Đại Hội La Vang hoặc tản ra đi dâng Lễ ở các
nơi thay cho các cha sở bên Triều cũng đi vắng trong La Vang, tôi được
nhờ dâng Thánh Lễ trọng thể. Vừa Lễ xong, như truyền thống đã có ở Thái
Hà, tôi mặc nguyên áo Lễ vàng cùng với bà con Giáo Dân kéo sang Phố Đức
Bà để cầu nguyện và hát Kinh Hoà Bình. ( … ) Tình hình
giằng co như thế đã 8 tháng. Ngày nào cũng vậy, hễ dứt Lễ trong Nhà Thờ
là cha chủ tế, lễ sinh, ca đoàn, trẻ con, cụ già, đàn ông đàn bà theo
sau Thánh Giá nến cao, kéo sang hát vang Kinh Hoà Bình, làm Tuần Cửu
Nhật kính Đức Bà Hằng Cứu Giúp ( … )
Khi đoàn ra đến Phố Đức Bà,
mọi khi cứ đứng ngay lối đi mà cầu nguyện, mấy lần bên Công An bảo là
gây mất an ninh trật tự công cộng, lần này tự nhiên thấy có một đoạn
tường gạch bị trận mưa lớn mấy hôm trước làm sập, mọi người quyết định
cứ thế mà leo vào. Bên trong các cụ đã đặt được tượng Đức Bà Ban Ơn từ
khuya ngày 13 rạng ngày 14, chẳng lẽ lại chịu đứng bên ngoài sao ? Đây
là đất Hội Thánh, đất của Giáo Dân mình cơ mà, mình vào thì có sao đâu
nào. Kẻ chiếm dụng cố thủ bên trong mới sai lỗi chứ nhỉ ?!?
Có
đến cả trăm người đã lọt vào bên trong, đọc kinh, hát Thánh Ca đến bài
“Mẹ ơi, Xứ Đạo con đây...” thì bên ngoài vẫn còn mấy trăm người nữa,
bức bối quá, họ xô đổ luôn mấy mảng tường khác nữa để ùa vào. Tôi chợt
ngoái lại nhìn thì thấy y như một dòng sông người đang cuồn cuộn tràn
vào. Có mấy ông khoẻ tay đang vặn các đầu dây thép gai lên để không gây
thương tích cho mọi người khi băng qua chỗ tường mới sập tan tành.
Tuyệt
nhiên không có bạo động, không có đôi co xô xát nào. Mấy anh Công An áo
xanh đứng ở trụ sở xa xa điềm nhiên phì phèo điếu thuốc. Mấy anh mặc
thường phục thì lăm lăm máy chụp ảnh và máy quay phim để quay quay chụp
chụp ( … )”
Vậy đó, tôi xin khẳng định lại một lần nữa: 8
người Giáo Dân đang sắp phải đưa ra xử nay mai hoàn toàn không phạm vào
hai tội hình sự bên Công Tố đã đưa ra:
Thứ nhất, họ không phá
hoại tài sản của ai cả, chỉ là xô đổ một đoạn tường ọp ẹp nhếch nhác
nằm trong toàn bộ bức tường dài đã được người ta xây một cách vội vã
cẩu thả để cốt chiếm giữ mảnh đất thuộc quyền sở hữu của DCCT Thái Hà,
mà DCCT chúng tôi lại chỉ biết cám ơn bà con Giáo Dân về nghĩa cử ấy
chứ ai lại đi kiện cáo đòi họ bồi thường bao giờ.
Thứ hai, họ
không hề gây mất trật tự công cộng chi cả, ngay từ khi còn bức tường
ngăn cách và sau này khi đã có thể vào hẳn bên trong, lúc nào đám đông
quần chúng ấy cũng luôn là những người ôn hòa, bất bạo động, ý thức
trật tự công cộng rất tốt, cứ như ở các nước khác thì họ sẽ được một số
anh em cảnh sát đứng ra bảo vệ một cách lịch sự từ xa, không để xảy ra
chuyện gì đáng tiếc từ bên ngoài làm ảnh hưởng bầu khí cầu nguyện
thiêng liêng.
Cuối cùng thì tất cả những lý lẽ người ta dùng để
buộc tội mấy người Giáo Dân không một tấc sắt trong tay, thật ra chỉ là
cái cớ bên ngoài để che đậy cái thực tại khuất tất mờ ám bên trong của
một thứ cường quyền đã bất chấp Công Lý và Sự Thật.
Theo văn hóa
thần thoại cổ Hy Lạp, nữ thần Thémis là một trong các bà vợ của thần
tối cao Zeus, được trao nhiệm vụ xét xử mọi tranh chấp trong thế giới
các thần và cả nơi xã hội loài người. Thémis một tay cầm thanh gươm,
một tay cầm cái cân để tượng trưng cho việc phân giải, xét xử công bằng
và hợp lý. Việt Nam ta cũng có một thành ngữ diễn ý tương tự trong việc
xét xử là “cầm cân nẩy mực”. Lại có thêm chi tiết bà thần này bị bịt
mắt thật kín bằng một giải băng vải, cốt ý chứng tỏ bà luôn nghiêm
minh, không thiên vị ai, “pháp bất vị thân”, một kiểu Bao Thanh Thiên
như bên Tàu.
Vì thế, chúng ta xét thấy phiên tòa sắp tới đây tại
Hà Nội, nếu đã khởi đầu với quá nhiều điều trớ trêu ngược ngạo đến buồn
cười, không giống bất cứ một trình tự tố tụng nào của một nền pháp lý
có dân chủ thật sự, thì cũng đáng để hồ nghi rằng nó cũng sẽ diễn ra
với đủ thứ xộc xệch vớ vẩn nực cười không kém. Chỉ tội là hậu quả những
trò pháp lý vờ vĩnh như thế sẽ đổ hết lên thân phận những người Giáo
Dân đáng thương của Thái Hà. Tội nghiệp thay cho nữ thần Công Lý Thémis
made in Vietnam, gươm cùn, cân hỏng, lại còn bị bịt mắt cho… mù tịt
luôn !
Một lần nữa, tôi xin kêu gọi mọi người, nếu được, một mặt
cần thêm nhiều hiệp thông cầu nguyện với Thần Khí là Trạng Sư, là Đấng
Bào Chữa tuyệt đối công minh để “giải án tuyên công” ( thoát khỏi án
phạt mà được tuyên cáo công chính – thành ngữ của cha Nguyễn Thế Thuấn
DCCT, khi dịch Kinh Thánh Tân Ước ) cho những anh chị em đang phải chịu
oan ức, mặt khác đồng loạt lên tiếng mạnh mẽ trước công luận, sẵn sàng
đưa ra những lời chứng thật thà ngay thẳng, tạo ra được một hậu thuẫn
pháp lý chân chính cần thiết trước tòa án.
Lm. Lê Quang Uy, DCCT, Nam Định 28.11.2008