Nguyễn Thị Lan Anh
Sau lễ hạ nêu mùng bảy tết, vẻ xuân của Sài Gòn giảm nhiều. Trong
tâm thức người Sài Gòn, cây nêu – biểu trưng của tết – đã được hạ
xuống. Trong khi người Hà Nội vẫn lũ lượt trẩy hội Chùa Hương, thì bánh
chưng, dưa hấu, chậu hoa, bia lon Sài Gòn cái nào thanh toán được đã
thanh toán, cái nào lên xe rác đã lên. Đường phố nhanh chóng lấy lại
nhịp sống hối hả những ngày trước tết. Xe cộ lại kẹt cứng, lô cốt lại
mọc tua tủa trên các trục giao thông chính, bến xe miền đông miền tây
lại ầm ào những chuyến xe chở người lao động nhập cư trở về thành phố.
Dư âm Tết
Nếu ai nghĩ người Sài Gòn làm việc cật lực ngay sau ngày Chủ nhật
1/2 thì kẻ đó chỉ có thể là người nước ngoài, hoặc người … cõi trên.
Trong thực tế, dù nhiều cơ quan công sở xí nghiệp đã mở cửa hôm mùng
năm nhưng cán bộ đến cơ quan lác đác, chỉ ngồi một lát, trông trước
trông sau, chưa hết buổi đã rủ nhau về ăn tết muộn. Chủ một hợp tác xã
xe khách trẻ tuổi, từ trong tết đã ‘hạ lệnh’ cho nhân viên ‘mùng tám
tết, đi làm lại, nhớ đem bộ bài cào theo. Nội bộ mình đánh lấy hên’.
Lệnh đánh bài lấy hên của anh này, coi vậy vẫn hiền hơn các ‘bố’ phụ
trách cơ quan X. Tiếng một ‘bố’ có vẻ thủ lĩnh, vọng to ra tận ngoài
đường, nghe rõ mồn một ‘Nghe phân công này! tám thằng đi bốn xe, điểm
tập kết – nhà ông Tư. Chiều mát, lên thăm trại gà cha Sáu, làm bữa
nhậu. Tối về tao chơi phỏm (tá lả)……’ Một người dân, xịch xe trước cơ
quan, nghe lọt tai ‘lịch công tác’ này, lắc đầu tiu nghỉu.
Trong câu chuyện của những người ăn tết muộn, dù trong quán xá tưng
bừng hay nhà riêng tuềnh toàng thì tiết mục ‘nhìn ra thế giới’ cũng hằn
dấu muộn phiền. Các ông tranh nhau dẫn nhiều tin trong luồng ngoài
luồng rằng kinh tế Mỹ đang ở thời điểm tồi tệ nhất trong nhiều thập
niên trở lại đây; tổng thống Pháp lo sốt vó vì hơn 2 triệu người tham
gia biểu tình đòi chính phủ giải quyết hàng loạt bất cập trong lương
bổng, công ăn việc làm; Trung Quốc hơn 20 triệu lao động nhập cư thất
nghiệp; các tập đoàn lớn của Nhật đóng cửa, thải người; hội nghị diễn
ra ở Davos – Thụy sĩ năm ngày liền, qui tụ hơn 2,000 nhà lãnh đạo kinh
tế và chính trị thế giới, vẫn chẳng đâu vào đâu…
Trong bối cảnh u ám như vậy, diện mạo kinh tế Việt Nam nói chung và
thành phố Sài Gòn nói riêng, tuy không đến mức ‘tươi như hoa héo’ song
vẫn chưa tới nỗi nào. Bên cạnh những tin buồn công nhân mất việc, doanh
nghiệp đóng cửa, báo chí loan tin từ đầu tháng 2-2009 trở đi, các doanh
nghiệp có vốn dưới 20 tỉ đồng sẽ được vay vốn sản xuất từ ngân hàng với
lãi suất thấp, được hỗ trợ giảm 4% lãi suất trong thời hạn từ ngày 1-2
tới 31-12-2009. Hỏi chuyện anh Phương, chủ một doanh nghiệp may thêu
nhỏ ở quận Tân Bình, về chủ trương mới này anh Phương cho biết vấn đề
cốt tử của giới làm ăn nhỏ và vừa như anh hiện nay là các đơn đặt hàng,
chứ không phải vốn. Không có đơn đặt hàng thì công nhân không có việc
làm. Không việc làm thì dù ngân hàng có hạ lãi suất xuống dưới 9% như
hiện nay cũng không dám vay. Vì vay dễ nhưng lúc trả, không biết lấy
đâu ra tiền để trả’.
Trên những con đường Quang Trung, Thống Nhất, Phạm Văn Chiêu – Gò
Vấp năm nay những tấm bảng ‘chiêu quân’ quen thuộc không thấy xuất
hiện. Mọi năm hiện tượng công nhân lãnh lương lãnh thưởng tết rồi là
‘biến’, ăn tết xong không trở lại đã gây khó khăn về nhân sự cho các xí
nghiệp, cơ sở làm giầy da, túi xách, đồ nhựa, may xuất khẩu. Vì thế, cứ
tầm mùng ba mùng bốn tết trở đi, người dân Gò Vấp, Thủ Đức, Quận 7, Nhà
Bè…lại thấy những tấm bảng tuyển nhân công treo ngoài cổng nhà máy, xí
nghiệp.
Năm nay hiện tượng chiêu quân không có vì tính tới hết tháng 1-2009,
trong khi Hà Nội vẫn tưng bừng lễ hội thì Sài gòn đã có gần 60 doanh
nghiệp ngưng hoạt động, 25 doanh nghiệp hoạt động cầm chừng, đẩy 10,000
công nhân vào cảnh ‘nước lọ cơm niêu, liêu xiêu chết đói’. Ngoài những
người chọn giải pháp ‘ta về ta tắm ao ta’, số đông vẫn bám trụ thành
phố, chờ cơ hội mới. Hỏi chuyện các chị em bán thúng mủng bằng tre, quê
Thanh Hóa, một chị trạc ngoài ba mươi tuổi, vẻ từng trải, thay mặt chị
em ‘phát ngôn chính thức’ rằng sau tết ngoài quê là lúc nông nhàn, tiền
khó kiếm nên phải vào lại Sài Gòn. Các chị khoe ‘lăn lóc chán rồi, thừa
kinh nghiệm xoay xở. Không ai trong chúng em có dưới ba bốn nghề trong
tay – (cả giúp việc nhà, buôn gánh bán bưng cũng được kể là nghề).
Sài Gòn với hơn một triệu người nhập cư đến từ các địa phương khác,
nếu ai cũng quyết tâm như các phụ nữ Thanh Hóa này, xem ra truyền thống
‘ăn rau má, phá đường tàu’ thời chống Mỹ vẫn chưa bị ‘đề mốt’. Và Việt
Nam có thể ưỡn ngực “lép” tự hào rằng Việt Nam cũng khó khăn, nhưng
không hề có biểu tình, người lao động Việt Nam không hề bị bỏ mặc…(!)
Vẫn còn sắc xuân
Tạm yên lòng với tương lai, người Sài Gòn cho phép mình xả hơi thư
giãn với hai lễ hội sắp tới. Lễ hội thứ nhất là lễ hội Nguyên tiêu của
đồng bào người Hoa quận 5.
Đây là lễ hội của người Hoa nhưng từ lâu đã được đông đảo người Việt
hưởng ứng, coi như lễ hội của mình. Những ngày này, vào Chợ Lớn du
khách sẽ cảm nhận không khí chuẩn bị rất rõ rệt. Đường Trần Hưng Đạo,
Hải Thượng Lãn Ông, Nguyễn Trãi, chùa Ông Bổn, chùa Bà đều treo đèn
lồng kết hoa, để khi trăng rằm tháng giêng ló dạng, thì đồng loạt thắp
sáng, biến Chợ Lớn – Sài Gòn thành viên da châu rực rỡ lung linh.
Cùng hội hoa đăng, là các tiết mục múa lân sư rồng của các đội lân
nổi tiếng như Nhân Nghĩa Đường, Hằng Anh Đường trong sân Nhà Văn hóa
quận 5 – nơi năm nào cũng đăng cai tổ chức lễ hội Nguyên tiêu cho người
Hoa với nhiều hoạt động phong phú như triển lãm thư pháp, quốc hoạ, múa
lân sư rồng, hát Hồ Quảng, chơi trò đố đèn truyền thống
Sau Nguyên tiêu năm ngày là một lễ hội khác, nhỏ hơn, nhưng lãng mạn
và đậm mầu sắc riêng tư hơn, dành riêng cho những đôi tình nhân đủ mọi
lứa tuổi- lễ hội Valentine 14 tháng 2
Khác với Nguyên Tiêu có mùi Tầu, Valentine này lại có mùi Tây. Ở
Việt Nam lễ Valentine du nhập chưa lâu, chưa phổ biến rộng rãi, chủ yếu
chỉ dừng lại ở giới thanh niên sinh viên học sinh (cá biệt cả học sinh
học tiểu học!). Những đôi vốn xưa kia là tình nhân, bây giờ đã nên vợ
chồng, trước ngày lễ Valentine 14-2 đều ít nhiều lơ đãng (hay giả bộ lơ
đãng!). Anh bạn vong niên của kẻ viết bài, một phóng viên tuổi đã ‘băm
mấy nhát’ khoát tay, tuyên bố ’sắp tới ngày Phụ nữ Quốc Tế 8 tháng 3,
túi tiền sắp ‘nứt toạc móng heo’. Bây giờ bập vào cái 14 tháng 2, hy
sinh cho cách mạng thế là quá sớm, không ngu vậy được!’.
May cho anh cu phóng viên, phát ngôn trong chỗ thân tình, chứ không,
nhóm từ ‘hy sinh cho cách mạng quá sớm, không ngu vậy được’ lọt vào tai
một đảng viên nào đó thì chắc đã rầy rà to.
Kẻ viết bài không có tư cách lạm bàn thêm về lời phát biểu của anh
cu phóng viên, mà chỉ ngồi làm chuyện phất phơ nho nhỏ đầu năm. Đó là
giải thành công câu đố ‘con trâu có mấy tên’ của đứa cháu. Xin mách nhỏ
bạn đọc nhé: Con trâu có ba tên cả thẩy cơ đấy. Lúc bé, nó tên nghé.
Khi thành món phở, nó tên phở…bò. Bán thịt trâu ế, đem phơi khô, nó lại
tên là khô…nai. Ly kỳ thế đấy!
Có lẽ trong cuộc sống này, còn không ít đồ vật, sự việc cũng ‘one in three’ như con trâu này, dám lắm! (NTLA)
|