Đảng Csvn được thành lập ngày 3/2/1930 tại Hong Kong bởi ông Hồ Chí
Minh. Sau khi về nước, tháng 8/1945 đảng này đã “cướp chính quyền” từ
người tay người Pháp, Nhật để dựng nên nước VN-DCCH.
Sau đó mặc dù chính tay họ ký kết hòa ước Genève (1954) chấp nhận phân
chia hai miền Bắc Nam, nhưng bằng nhiều thủ đoạn chính trị quân sự,
Csvn chẳng những phản bội hòa ước này mà còn vi phạm luôn cả hiệp định
Paris (1973), “cướp” nốt miền bằng Nam bằng biến cố 30/4/1975 để lập ra
nước CH-XHCN-VN từ ngày 2/7/1976. Tuy nhiên, 33 năm qua quốc khánh hằng
năm VN vẫn giữ là ngày 2/9.
Lẽ ra sau gần nửa thế kỷ chiến tranh huynh đệ tương tàn, hòa bình thống
nhất sẽ phải là quãng thời gian hạnh phúc với dân tộc. Nhưng tiếc thay,
như chính lời ông Võ văn Kiệt thừa nhận, đó lại là cảnh “…có hàng triệu
người buồn!” Tiếng là ‘được giải phóng’ nhưng hóa ra là mất hết tất cả !
Chẳng bao lâu sau những ngày đầu hớn hở, mọi người đã sớm thất vọng khi
thấy có quá nhiều ‘sâu bọ leo lên làm người’ mà không phải những ‘đỉnh
cao trí tuệ’ như họ thường rêu rao. Tuy nhiên trước những hứa hẹn dối
trá của nhà nước “học tập chỉ có 3 ngày, lo đi sớm mà về” mà hàng vạn
người đi mãi không thấy quay về, vì sợ hãi mà mọi người đành phải im
lặng.
Cho mãi đến những năm gần đây nhờ thời thế đã thay đổi trước quốc nạn
tham nhũng hoành hành ngày một trắng trợn, bên những tách cà-phê thiên
hạ khắp nơi đã chẳng còn ngần ngại thăm hỏi nhau ‘chế độ này còn sống
được bao lâu’? tuy nhiên, ngày tàn ấy là ngày nào thì cũng chẳng ai
biết nổi!
Trước quá nhiều ẩn số dẫn đến ‘bí’ số, lời khuyên “ôn cổ tri tân” - học
điều mới từ cái cũ - của người xưa dường như đã bị nhiều người bỏ quên.
Chế độ phong kiến và cộng sản cùng giống nhau về sự độc đoán: Cha
truyền con nối - Đảng cử dân bầu, ‘bên tám lạng, phía nửa cân’ rất xứng
đôi vừa lứa, cả hai cùng sản sinh ra những triều đại kéo dài lê thê khó
ai biết trước ngày kết thúc, phải chăng giữa họ cũng có sự tương đồng
vế tuổi tác?
Ẩn số thời gian
Trong bảng niên đại đính kèm, bỏ đi gần một ngàn năm VN bị giặc Tàu
phương Bắc đô hộ, lấy 1188 năm độc lập còn lại chia cho 13 triều đại,
kết quả ‘tuổi thọ’ trung bình của mỗi triều đại được vào khoảng 90 năm.
Đối với những quốc gia có số tuổi thấp một hai tuổi chục trên thế giới
hiện nay, hầu hết đều là những nước có chuyện ‘rắc rối’ nội bộ về sắc
tộc hoặc từng ‘mắc nợ’ chủ nghĩa cộng sản như Bosnia và Herzegovina của
Tiệp Khắc, Kosovo của Nam Tư cùng khoảng hơn chục quốc gia tách ra khỏi
khối Xô Viết. Tuy nhiên nước CH-XHCN lầm than’ chúng ta lại là trường
hợp cá biệt, cũng chỉ mới 33 tuổi, còn rất ‘sữa’, nhưng thay vì bị tách
ra lại được trộn vào từ ‘VN-Dân chủ Cộng hòa’ và ‘Mặt trận Giải phóng
Miền Nam’. Và vì cả 2 tên tuổi này đều là những ‘con rối’ do ‘phù thủy’
Csvn dựng nên. Do vậy tuổi thật của chế độ hiện nay phải là tuổi của
đảng Csvn và so với mức tuổi thọ trung bình 90 trên, với số tuổi 79 họ
đang sắp gần đất xa trời !!!
Vấn đề là con số ‘90’ trên khả tín tới đâu, có phải là con số định mệnh
đang đợi chờ Csvn hay không? Việc này chỉ có Trời mới biết được. Tuy
nhiên khi đem đối chiếu với qua khứ, nó lại tỏ ra là có cơ sở.
Nhìn lại quãng đường Csvn đảng này đã đi qua, chiến thắng 30/4/1975
chính là đỉnh vinh quang nhất mà họ đã đạt đến ở tuổi 45. Và như những
gì chúng ta được chứng kiến trong cuộc sống, thời kỳ thăng hoa nhất của
vạn vật luôn xảy ra vào khoảng giữa của chu kỳ tồn tại. Ở người, đó là
lứa tuổi trung niên với những thành đạt nhất mà mỗi người có thể vươn
tới. Sau cái ‘đỉnh đời người’ này, tất cả đều phải đi xuống, nếu ai
chưa hài lòng về mình cũng đành phải ngậm ngùi mà nhường chỗ cho thế hệ
nối tiếp vì cơ hội chẳng còn nhiều. Chu kỳ này nếu diễn tả bằng toán
học nó sẽ có dạng một nửa hình sine, với xuất phát điểm 0 độ - đỉnh
điểm 90 và kết thúc là 180 độ, tương ứng với các giá trị 0, +1 và 0 như
hình bên. Lấy nửa mảnh đời đã qua của đảng Csvn (1930-1975) ráp vào
biểu đồ hình sine này, chúng ta thấy nó diễn tả khá chính xác những gì
đã xảy ra với họ cho đến nay.
Từ đỉnh cao sự nghiệp 1975 nhưng vì quá tham tàn háo thắng mà chẳng bao
lâu sau ngày đăng quang, Csvn đã nhanh chóng phạm phải những sai lầm
nghiêm trọng:
1. Cứ tạm cho là do vào đầu thế kỷ 20 ông HCM phải chọn chủ
nghĩa cộng sản vì đó là con đường nhanh nhất thời ấy để giải phóng dân
tộc khỏi thực dân Pháp. Nhưng khi nước nhà đã thống nhất và giới lãnh
đạo Hà Nội cũng tận mắt chứng kiến một miền Nam phồn vinh, lẽ ra họ
phải nhận ra ‘ưu điểm’ duy nhất của CNXH là chỉ giỏi ‘đánh đấm’ và chém
giết lẫn nhau. Trước đây họ chỉ vì muốn qua sông mà phải phải lụy đò.
Cái giá nghèo đói cùng cực của xã hội miền Bắc cộng thêm hàng triệu
sinh mạng phải trả trên chiến trường, như thế đã quá đủ để gọi là ‘trả
ơn’ chủ nghĩa CS đã giúp đất nước được thống nhất, để từ nay chớ bao
giờ rập khuôn lại những tai họa ấy vào miền Nam. Không tập thể hóa nông
nghiệp miền Nam, không để xảy ra việc đánh tư sản, không ngăn sông cấm
chợ và gây khó dễ tư thương v.v…
Những gì đã xảy ra là hoàn toàn ngược lại. Hà Nội đã đặt phương tiện cộng sản chủ nghĩa lên trên cứu cánh dân tộc!
2. Chẳng những mắc sai lầm với dân chúng trong nước, chiến thắng
30/4 còn khiến giới lãnh đạo Hà Nội dưới thời Lê Duẩn lãnh đạo trở nên
cao ngạo muốn làm bá chủ cả bán đảo đông dương làm ‘đàn anh’ Cambốt và
Lào. Chính vì cái tham vọng điên rồ này mà Hà Nội phải liên minh quân
sự với Moscou, hậu quả là đã đẩy VN vào thế đối đầu với TQ bị sa lầy
trong những cánh đồng chết của Polpot ở xứ Chùa Tháp. Sai lầm nối tiếp
sai lầm, vì ‘hằn học’ TQ đứng sau Khmer Đỏ PolPot, Hà Nội lại quay sang
‘cắn xé’ người Hoa ở Chợ Lớn với chiến dịch đánh tư sản lần 2, khiến
tình hình năm 1978 cực kỳ căng thẳng. Chuyện gì phải đến cũng đã đến,
họ đã bị chính đàn anh Trung Quốc ‘dạy cho bài học’ để đời tháng 1/1979
và là nguyên nhân trực tiếp khiến VN bị mất Ải Nam Quan cùng thác Bản
Giốc vào tay TQ.
Sau bao năm chiến tranh nồi da xáo thịt chưa đủ khổ đau hay sao mà bỗng
dưng Hà Nội lại đem ách giữa đàng quàng vào cổ, hay vì vận của kẻ ác
luôn dun dủi họ phải làm những chuyện quấy quả đi ‘tự thắt cổ’ mình như
vậy?
Liên quan đến con số ‘định mệnh’ 1975, gần đây, trong bài viết “Võ
Nguyên Giáp và 4 điều tiết lộ về cuộc chiến Việt Nam” theo lời nhà văn
Trần Khải Thanh Thủy từng được nghe ông Võ Nguyên Giáp kể như sau:
“Lẽ
ra ta không có được chiến thắng lẫy lừng kết thúc ngày 30/4/1975, chỉ
vì sau hội nghị Paris 1973, Lê Duẩn ra chỉ thị ngừng tất cả các cuộc
tấn công lại… nhưng là lệnh của Trung Ương Đảng nên buộc phải thi hành,
không ngờ, phía dưới, cũng như vùng sâu vùng xa, lực lượng dân quân, du
kích, bộ đội địa phương, phần đang phát triển mạnh nên không chịu ngừng
kế hoạch luyện tập, tấn công lại, phần vì không nhận được lệnh. Thế là
như đứa bé đang tuổi ăn tuổi lớn, không có cách gì ngừng sự phát triển
lại được nên đành để vậy. Nhờ đó ta có được chiến thằng toàn diện vào
ngày 30/4/1975.” (hết trích)
Để đánh bại được đội quân VNCH đã từng khiến bộ đội phải phơi xác khắp
các mặt trận ‘mùa hè đỏ lửa’ mới ba năm trước (1972) lẽ nào lại là nhờ
những lỡ làng “vì không nhận được lệnh trên nên cứ âm thầm chuẩn bị …
nên đành để vậy” ? Biến cố 30/4 là việc quốc gia đại sự nhưng theo lời
ông Võ Nguyên Giáp lại nghe có vẻ giống như chuyện lứa đôi ‘vì lỡ có
con với nhau nên đành phải cưới’!?
Dẫu sao sự thất thủ quá sức nhanh của Sàigòn, nhanh tới mức chỉ trong
khoảng 100 ngày cả miền Nam đều rơi vào tay CS đều nằm ngoài khả năng
dự đoán của con người ở mọi phía, từ các chuyên gia quân sự hàng đầu ở
Ngũ Giác Đài (nếu có thì đã chẳng xảy ra cảnh người Mỹ hốt hoảng trên
nóc sứ quán tại Sàigòn ngày 29/4), cho đến Bộ Chính Trị Hà Nội như lời
tướng Giáp phát biểu trên, càng có lý do hơn để chúng ta tin rằng
‘1975’ là con số ‘định mệnh’ đã được sắp đặt cho đảng Csvn?
Mọi triều đại luôn trải qua 4 giai đoạn: Đấu tranh - Thành lập - Duy
trì và Suy thoái, cũng giống như nơi người là ‘Sinh, Lão, Bệnh, Tử’.
Dựa vào cả thực tế cũng như các số liệu lịch sử nêu trên thì đảng Csvn
đã đi qua hết 3 giai đoạn hiện đang ở giai đoạn chỉ còn chờ ‘tử thần’
rước đi và có lẽ chậm nhất là vào năm 2020.
“Giãy chết”
11 năm với nhiều người có thể là quá lâu nhưng chúng ta cũng cần biết,
Ba Lan, quốc gia không chịu ảnh hưởng bởi quan niệm ‘tôi trung’ của Nho
giáo như VN, ấy vậy mà Công đoàn Đoàn kết từ lúc chính thức công khai
cho đến khi lên nắm quyền thay đảng Công nhân Thống nhất (tức đảng CS
Ba-Lan) đã phải mất gần chục năm, trong khi nhìn lại lực lượng phong
trào đấu tranh dân chủ trong nước mình, ‘Khối 8406’ được xem là danh
chính ngôn thuận nhất nhưng cho đến nay trong nước có mấy người biết?
Về phía chính quyền CS, mặc dù nhìn bề ngoài các lãnh đạo đảng luôn tỏ
ra tự tin nhưng thật ra thâm tâm họ cũng thừa biết kiểu cai trị độc tài
‘lề phải’ như hiện nay ‘đất sống’ đang bị thu hẹp dần. Chẳng có sự dối
trá khéo tô vẽ nào lại có thể tồn tại lâu bằng sự trần trụi của sự
thật. Chẳng có loại súng đạn nào có thể bảo vệ sự an toàn cho chế độ
cho bằng lòng tin cậy của dân chúng và thực lực kinh tế quốc gia. Sự ra
đi của thủ tướng Thái Lan Thaksin Shinawatra gần đây là minh chứng hùng
hồn cho điều này.
Tuy nhiên nếu ai vẫn cố chấp với luận điệu “VN khác Thái, ưu điểm của
nước CH-XHCN này là luôn ổn định về chính trị” xin hãy quan sát kỹ
những gì Bắc Kinh đã chèn ép Hà Nội trong vụ ký kết hiệp định biên giới
vừa qua mà suy nghĩ lại.
Quá trình đàm phán biên giới Việt Trung chúng ta biết đã kéo dài lê thê
hơn ba mươi năm qua nhưng vì lẽ gì Bắc Kinh bỗng tỏ ra ‘sốt ruột’ một
cách khác thường mấy năm gần đây? Những ngày cuối năm 2008 vừa qua, họ
đã cử nguyên một ê-kíp cao cấp sang để ‘thúc đít’ Hà Nội hoàn thành cắm
mốc trước 31/12/2008 và những lần ký kết hiệp định trước đây cũng đều
diễn ra vào những ngày cùng tháng tận giống như vậy.
Thật khó tìm được lời giải thích nào thỏa đáng hơn lý do đảng CSTQ cũng
không thể biết trước các đồng chí của họ ở Hà Nội còn có thể trụ vững
được bao lâu. Trong lúc Hà Nội còn lệ thuộc vào mình lại không tận dụng
thời cơ thì còn có cơ hội nào tốt hơn?
Sám hối !
Cách nay mấy ngày, hôm 3/2/2009 Csvn kỷ niệm sinh nhật lần thứ 79 trong
sự lặng lẽ khác thường và theo các tờ báo nhận định thì “Năm nay, việc
kỷ niệm 79 năm “ngày thành lập Ðảng CSVN” trên các đài truyền hình, đài
phát thanh và báo chí không ồn ào, rầm rộ như mọi năm. Các đài truyền
hình, đài phát thanh và báo chí không có chương trình trình hoặc đợt
tuyên truyền dài ngày nào. Thông tin về những hoạt động kỷ niệm “79 năm
ngày thành lập Ðảng CSVN” chỉ được đưa ngắn, gọn cùng với vô số vấn nạn
về kinh tế, xã hội đang càng ngày càng trầm trọng.”
Đảng Csvn đã bắt đầu cảm thấy ‘thấm mệt’ vì tuổi cao sức yếu rồi chăng?
Chúng ta thật khó mà biết nội tình họ nhưng so với đàn anh Liên Xô, họ
vượt qua được con số 74 còn sống đến nay cũng đã là ‘có phước’ lắm rồi.
Thoát chết chẳng phải do đảng này tài cán mà nhờ may mắn. Hai mươi năm
trước, dân tộc mới có được “Thiên Thời - Nhân Hòa” nhưng còn thiếu ‘Địa
Lợi’ vì VN nằm quá xa Đông Âu, vì vậy mà Hà Nội mới tránh khỏi cơn bão
‘phản cách mạng’ của vùng này hồi ấy.
Đã thế, VN còn là một trong nhiều quốc gia Châu Á sự tồn vong của chế
độ, ngoài các yếu tố chi phối theo sách vở như chính trị, kinh tế v.v…
còn bị chi phối nặng bởi quan niệm ‘Thiên tử’ và đặc biệt là thuyết
‘Thiên mệnh’ của Khổng Tử suốt hàng ngàn năm qua.
Mặc dù gần như trái ngược nhau, trong khi ‘Thiên tử’ xem vua là ông
‘Con Trời’ dân chúng chỉ là cỏ rác, ‘Thiên mệnh’ đã tỏ ra ‘biết điều’
hơn, Vua chỉ là người được Trời giao cho Mệnh (mission, sứ mệnh) phục
vụ dân. Tuy nhiên vì được Mạnh tử, Khổng Tử khoác lên mình những chiếc
áo tôn giáo (đạo đất trời) để truyền bá bằng con đường Nho giáo, ‘Thiên
mệnh’ nay bỗng như thành ‘quới nhân’ phù trợ giúp cho các chính thể độc
tài trụ được vững vàng thêm. Khi bị chính quyền chèn ép, dân chúng thay
vì dấn thân xuống đường biểu tình đấu tranh giống các nước phương Tây,
họ lại đêm đêm thắp nhang cầu trời khấn vái tứ phương, cầu xin Trời
Phật ban cho ông tổng bí thư mới ‘đức’ bớt ‘nông’, tài bớt can !?
Chuyện tâm linh với nhà cầm quyền còn ‘ly kỳ, rùng rợn’ hơn. “Cóc chết
ba năm quay đầu về núi” vô khối đảng viên đang âm thầm tìm về với đạo
giáo hầu mong chờ sự cứu rỗi sau những tháng ngày ‘đi hoang’. BỨc hình
chụp nhà lãnh tụ Lê Khả Phiêu bị tung lên mạng hôm Tết là minh chúng
cho chuyện này, tượng HCM chỉ còn rất khiêm tốn bên bức tượng Phật to
lớn. Ngoài ra còn phải kể đến hai ngôi chùa kỳ vĩ bặc nhất Đông Nam Á
hiện nay. Đó là chùa Đại Nam ở Bình Dương và Bái Đính ở Ninh Bình mỗi
cái tiêu tốn hàng ngàn tỷ đồng do các thế lực dựa hơi đảng tài trợ. Họ
đua nhau lập ra những kỷ lục mới về ‘hoành tráng nhất và đắt tiền nhất’
với hy vọng giúp đảng trường thọ? Thói hoang phí tiền bạc của họ trong
lúc hàng triệu dân nghèo khắp nơi thiếu cơm ăn áo mặc, càng khiến chúng
ta nhớ đến lời khuyên dạy của nhà Phật “dù xây chín bậc phù đồ, không
bằng làm phước cứu cho một người” . Csvn tưởng rằng đang tích đức mà
hóa ra càng làm bệ rạc thêm cái đức vốn đã quá mỏng của họ.
Cách sám hối hiệu quả nhất và ít tốn kém nhất mà đảng csvn có thể ‘làm
phước’ cho dân tộc lúc này là hãy tự giải tán mình giống như Đảng Cộng
sản Liên Xô từng làm trước kia. Sớm muộn gì cũng chết, nên chọn cho
mình cái chết trong danh dự.
Thay Lời kết
Người viết chẳng tài nào có thể ‘tri thiên mệnh’ được mà chỉ dựa vào
những số liệu lịch sử để viết nên bài này. Thiên Chúa đã tạo dựng được
vũ trụ bao la này, trong đó có trái đất, có nước VN và có đảng Csvn,
mọi chuyện xảy ra với họ chắc chắn không ai có thể biết rõ hơn Ngài.
Một khi đã tin vào Ngài, chúng ta xin phó thác tất cả tương lai, vận
mệnh của hơn 80 triệu dân Việt trong tay Ngài. Biến cố Thái Hà và Tòa
Khâm Sứ trong năm qua, bằng con mắt đức tin, đó chính là những dấu chỉ
của Chúa. Chỉ có những chính thể vận mạng sắp đến hồi tàn, mà nói như
ông bà xưa thì họ “hết khôn dồn đến dại” mới lấy tôn giáo ra làm kẻ thù
đối đầu thay vì phải quyết liệt và ‘cạn tàu ráo máng’ với những khoảng
tối do tham nhũng gây nên mới phải !!!
Từ nhiều năm trước dư luận trong ngoài nước cũng đã từng biết đến hai
câu thơ đoán định mệnh Csvn trong bản trường ca có tên “Bài thơ về gia
đình cụ Bá” của tác giả Bạch Tâm-Phạm Hồng Đức trên mạng Đối Thoại. Bài
thơ này ngay từ khi mới xuất hiện nó đã gây sự chú ý cho rất nhiều
người.
Được viết vào năm 2000 gồm 3254 câu có thể xem là một “Đoạn Trường Tân
Thanh’ (Tiếng kêu đứt ruột mới) của thế kỷ 20 đã xảy ra tại Việt Nam
dưới ‘triều đại’ cộng sản HCM với nhiều chuyện đau lòng trong gia đình
cụ Trần Bá. Trong bài thơ này, tác giả cũng đã đưa ra lời tiên đoán
Csvn sẽ bị tan rã vào đúng năm nay 2009, như sau:
Đảng tan năm sửu cung đoài
Rõ là tuổi Bác, đảng thời bằng nhau
Năm nay là năm Sửu, ông HCM mất lúc 79 tuổi và năm nay Csvn cũng được đúng 79 tuổi !!!
Rồi do tình cờ khi viết gần xong bài này, người viết đọc được trên diễn
đàn X-Café trích đoạn “Luật lục thất thập phân” của tác giả Trần Đông
Chấn cũng lại đoán tuổi của đảng Csvn mới đăng cách nay mấy ngày. Theo
đó thì:
“….Đó là một quy luật tồn vong của các triều đại được thiên tài Nguyễn
Bỉnh Khiêm mô hình hoá thành một cách tính toán đơn giản. Một gian lục
thất (6+7) là 13 năm, một nguyệt gian hay một gian thập phân là 10 năm
(đây là cách ẩn dụ của Trạng Trình, ngày xưa theo âm lịch, 1 tuần trăng
– nguyệt là 10 ngày)….”
Và tác giả dựa vào con số 1945 là ngày HCM lập ra nước VN-DCCH tiền
thân của CH-XHCN-VN ngày nay để đi đến kết luận “Số gian lục thất cũng
có quy luật để tính toán. Với triều đại Cộng sản do chủ tịch Hồ Chí
Minh sáng lập năm 1945, số gian lục thất là 5, 2010 là năm vong, 2020
là năm tận.” (hết trích)
Giữa chúng tôi chẳng hề có sự quen biết và cách suy diễn cũng hoàn toàn
khác biệt nhưng kết quả cho ra lại hoàn toàn trùng hơp, cả hai đều là
con số ‘2020’. Vậy phải chăng đây chính là con số định mệnh đang chờ
đợi đảng csvn phía trước?
Dẫu sao, đã gọi là suy đoán mọi người đều có thể đúng hoặc sai và đều
là chuyện bình thường. Điều quan trọng hơn cả là qua những suy đoán như
vậy, chúng ta mới thấy được rằng trước bao tệ trạng của đất nước do
cung cách lãnh đạo độc quyền của đảng Csvn gây nên, chuyện sống còn của
đảng này bây giờ chẳng thể xem là việc riêng của họ nữa, mà đang trở
thành mối ưu tư chung của rất nhiều người.
Xem thêm:
1. Bài thơ về gia đình cụ Bá
http://www.doi-thoai.com/ baimoi0108_268.html
2. Luật lục thất thập phân
http://www.x-cafevn.org/forum/showthread.php?p=285647
Sàigòn 12/2/2009
Alfonso Hoàng Gia Bảo
www.vietcatholic.net