Alfonso Hoàng Gia Bảo
Sự kiện Thái Hà chắc hẳn đã khiến cho cộng đồng dân Chúa trong nước
những ngày qua được hưởng lây cái không khí phấn chấn và lâng lâng tự
hào mình là người có đạo, nhất là với giáo dân họ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp
Sàigòn (ĐMHCG) nơi Linh mục Matthéo Vũ Khởi Phụng trước khi ra nhận
nhiệm vụ chánh xứ Thái Hà, Ngài cũng đã từng phục vụ ở nhà thờ này suốt
mấy chục năm và được giáo dân chúng tôi gọi bằng cái tên rất đỗi thân
thương: “Bố Phụng”!
Như mọi sự kiện lớn bé xưa nay luôn có khởi đầu và có kết thúc, nhưng
điều quan trọng ở chỗ nó kết thúc ra sao, tầm ảnh hưởng của sự kiện này
sâu rộng thế nào, cũng như các bên liên quan đã rút ra được ‘bài học’
gì từ nó v.v...
1. “Mèo vẫn hoàn mèo”, bất công vẫn bất công!
Bằng cách giữ y án và xử cho qua quýt trong phiên phúc thẩm, nhà cầm
quyền đã hé lộ cái ý nguyện của họ là muốn khép lại vụ việc, vì nay
‘lực đã bất tòng tâm’!
Tuy nhiên, vì trước đó đã có nhiều đòn bất ngờ xảy ra, nên chỉ khi nào
thấy mọi sự an vị đâu đấy thì chúng ta mới tin. Chẳng ai dám đem lời
Chúa “phúc cho ai không thấy mà tin” ra lại áp dụng đối với những chính
quyền cộng sản đầy mưu mô.
Ngay trước phiên xử tờ Hà Nội Mới tiếng nói của Thành ủy Hà Nội đã phơi
bày cái ý định sẽ chuyển hướng tấn công sang “bố Phụng” bằng bài viết
“Cần làm rõ hành vi phạm tội của một số linh mục Giáo xứ Thái Hà”.
Trước lời cáo buộc đích danh như vậy, bất cứ ai cũng đều có quyền nghĩ
về một kịch bản ‘khác lạ’ sẽ xảy ra trong phiên phúc thẩm. Thí dụ như
họ sẽ ‘bắt mạch’ xem trong số 7 bị can (trừ em Hải ra) ai là người có
vẻ “yếu vía” nhất rồi họ sẽ viện dẫn lý do này nọ bắt tạm giam để “phục
vụ điều tra” và ‘chơi đẹp’ ở chỗ số còn lại được tòa tuyên bố trắng án
ngay hôm ấy v.v…với những phiên tòa thiếu vắng công lý như ở VN hiện
nay, chuyện gì mà không thể?
Nếu một kịch bản như vậy xảy ra, dư luận sẽ phản ứng sao thì chưa biết
nhưng rõ ràng là mọi người lại thêm một phen phen ‘trúng quả’ của họ!
Sở dĩ nó đã không xảy ra, chẳng phải vì chúng không có trong tính toán
của họ, mà vì đối với phiên tòa ‘nhạy cảm’ như hôm 27/3 vừa qua, việc
có một nhóm người nào đó ngồi từ xa theo dõi và chỉ đạo là chuyện khó
có thể thiếu, trong điều kiện họ đang rất thừa mứa vốn ngoại tệ từ
nguồn đầu tư nước ngoài, để mua sắm các loại phương tiện hiện đại nhất
hầu có thể giúp họ kéo dài sự cai trị.
Nếu không thì đã chẳng có chuyện camera được giăng mắc khắp nơi chung
quanh tòa án, từ xa và trên cao để theo dõi toàn cảnh trước ngày xử làm
gì, trong khi việc ghi hình giáo dân nếu là cần thiết thì đã có hàng tá
phó nhòm của họ tác chiến trên mặt đất làm còn tốt hơn những cái camera
từ xa kia.
Chỉ khi chính mắt họ được nhìn thấy qua màn ảnh hàng ngàn giáo dân,
cộng thêm các báo cáo ‘live’ từ hiện trường qua điện thoại của các ‘cây
ăngten’, họ mới thấy không còn cách nào khác, mà phải ứng xử theo kiểu
“mềm nắn rắn buông” thôi!
Có nhìn thấy trước phiên tòa không hoàn toàn dựa vào pháp luật mà được
dàn cảnh kỹ lưỡng để còn xem tình huống ngày xử ra sao như vừa qua,
chúng ta mới thấy sự đoàn kết 8 triệu người có đạo thành một khối là
hết sức cần thiết. Nếu không có hàng ngàn giáo dân xuất hiện tại phiên
tòa hôm 27/3, không ai dám chắc “tỷ số” phiên phúc thẩm này đã là 0-0.
Chính vì điều này mà từ lâu trong một bài viết chúng tôi đã xin các
đấng bậc giáo hội hết sức lưu tâm đến việc cần phải có một hệ thống
thông tin nội bộ hữu hiệu. Ngay cả đến Đức Giáo Hoàng Benedicto XVI mặc
dù tuổi đã cao, nhưng Ngài cũng còn không dám xem nhẹ sức mạnh của
truyền thông internet qua việc Ngài vừa khai trương dịch vụ YouTube của
riêng Vatican hồi đầu năm nay.
Không biết các đấng bề trên của giáo hội nghĩ sao, nhưng chỉ là giáo
dân thôi mà chúng con đã thấy thật khó chấp nhận nếu có nhà thờ, họ đạo
nào đó viện cớ bất cứ lý do hoàn cảnh khó khăn nào để biện minh cho sự
‘vô tình’ cùng sự thờ ơ với những người anh em đồng đạo Thái Hà của
mình trong khi họ bị chính quyền đem ra xét xử như những ngày qua.
Càng không thể chấp nhận hơn khi biết rằng trong khi ấy đang có những
người anh em không cùng đạo như gia đình Ls. Lê Trần Luật, chị Tạ Phong
Tần và các đồng nghiệp của anh ở văn phòng Luật sư Pháp Quyền đã vì đạo
mình mà phải chịu những sự thua thiệt, bị đàn áp thay cho chúng ta.
2. Chuyện về hai cái công viên bất toại!
Cùng với vụ Tòa Khâm Sứ, “giải pháp công viên” của xứ Thái Hà khách
quan mà nói, đó là những gì tốt nhất mà một nhà nước cộng sản có thể
sửa sai trong tình hình luật lệ đất đai rối rắm như VN hiện nay. Tuy về
cách làm, thì sự bội ước, tiếp tục dối trá, vu khống và mượn tay lũ côn
đồ để gây áp lực v.v… còn là những điều rất đáng bị lên án.
Cái “tốt nhất” của họ ấy mặc dù chỉ là đồ ‘vá víu’, ’bất toại’ chẳng ra làm sao, nhưng vẫn phải chọn là giải pháp tối ưu.
Tối ưu ở chỗ nó là loại công trình đầu tư ít tốn kém nhất, thi công
nhanh nhất và cũng dễ chuyển đổi sang mục đích khác nhất sau này bất cứ
lúc nào cần thay đổi sau này.
Bởi vậy, đằng sau cái chính quyền gọi là “chủ trương đúng đắn, hợp lòng
dân …” mà họ rêu rao cùng với kiểu bày binh bố trận thật hùng hổ, thực
chất chỉ là chuyện “bỏ của chạy lấy người” sao cho an toàn một khi thấy
không thể ‘nuốt’ trôi được nữa.
Vụ khách sạn Novotel on Park xâm phạm công viên Thống Nhất có thể xem là một bản copy âm bản của vụ Thái Hà với Tòa Khâm Sứ.
Sự khác biệt giữa hai vụ này là ở chỗ, với Thái Hà-TKS các quan chức Hà
Nội vừa chạy thoát thân lại rất “gái đĩ già mồm” thì ngược lại trong vụ
Novotel họ lại tỏ ra rất sợ làm mất lòng những ông chủ nước ngoài của
Tập đoàn Khách sạn Quốc tế Accor. Con vật bị đem ra tế thần nay mai
có trị giá những hàng chục triệu USD từ tiền thuế của dân, chính là
khoản tiền Hà Nội phải bồi thường cho đối tác.
Những chuyện như vậy sao tờ Hà Nội Mới không hỏi ông phó chánh văn
phòng UBND Tp. Nguyễn Văn Thịnh vì sao phát ngôn hùng hồn “những cam
kết quốc tế cần phải giữ” là vậy để bây giờ móc tiền của dân ra đền,
đất nước thiệt nhưng cái ghế của ông thì cứ vững như kiềng ba chân?
Đúng là những cái lưỡi của các lãnh đạo VN ngày nay đang có “vấn đề”,
một miếng xương dăm cũng chẳng còn nên họ mới dễ dàng quẹo cua nhanh
như vậy.
Tuy nhiên, cũng nhờ có vụ ‘lùm xùm’ Thái Hà – TKS mà nay cả thế giới
đều biết ở Hà Nội đang có hai cái công viên ‘hàng trống’ và ‘hàng mái’
đều nằm trên đất có chủ.
Cho nên mặc dù chế độ vẫn còn sống nhăn răng, bất công xã hội vẫn còn
dài dài, nhưng chắc chắn một điều là những bất công ấy sẽ không bao giờ
tìm ra chỗ trú chân trên hai mảnh đất này nữa.
Sự nổi tiếng của chúng đã lớn đến mức, nếu có một tập đoàn tầm cỡ
world-wide như Tập đoàn Khách sạn Quốc tế Accor đến VN đầu tư mà
được Hà Nội chỉ trỏ vào một trong hai cái công viên trên, tôi chắc chắn
100% họ cũng phải cắm đầu bỏ chạy !
Vậy thì kể từ nay cho đến ngày CSVN cáo chung, hai mảnh đất cứ phải tạm
khoác lên mình những bông hoa, cây cảnh cùng hai cái tên “hàng trống”
với “hàng mái” vớ vẩn, do ‘bác hàng xóm’ Nguyễn Thế Thảo “lợi dụng chức
quyền” đặt tên thay cho Tòa TGM và xứ Thái Hà, trong khi chờ ngày “cái
gì của César hãy trả lại César” đến…
Đất đai giữa cái thời buổi ‘tấc đất tấc vàng’ của Hà Nội, Sàigòn ngày
nay tuy quí thật nhưng điều đó chỉ đúng khi ta mua nó một cách hợp đạo
lý và bằng mồ hôi nước mắt của chính mình.
Hai mảnh đất trên, ngay cả khi nó về lại với nhà thờ Thái Hà và Tòa
Khâm Sứ, chúng cũng vẫn là tài sản chung của giáo hội mà không thuộc về
bất cứ cá nhân nào.
Đó cũng chính là lý do bấy lâu nay trong các bài viết, chúng tôi không
muốn dùng từ “tranh chấp đất đai” vì nghe nó quá tầm thường và cũng
không đúng đối tượng giáo hội.
Vả lại ngay từ khi nổ ra sự việc, quan điểm của giáo hội qua Đức TGM
Ngô Quang Kiệt cũng đã xác định, cầu nguyện để đi đòi công lý và sự
thật chứ không phải đòi đất, nhưng chính quyền vẫn cứ cố tình bóp méo
sự việc (hoặc muốn ‘gài bẫy’) nên họ đã ‘lái’ nó đi theo hướng khác, để
dựa vào đó bắt bẻ Ngài rằng nhà nước đã rất ‘biết điều’ với giáo hội
khi đưa ra những ba mảnh đất khác để cho lựa.
Nhưng đó là kiểu lập luận càn của kẻ mạnh. Có kẻ cướp nào khi tài sản
của người khác đến lúc bị bắt và buộc phải trả lại thì lại ra điều kiện
vì lỡ xài rồi nên xin trả bằng cái khác, là đứa con nhà tử tế?
Vụ Thái Hà và TKS rõ ràng đã để lại trong lòng cả quan lẫn dân nhiều
điều bất ổn mà chính nhà cầm quyền thừa biết, nếu cứ tiếp tục để những
bất công sai phạm kiểu này kéo dài diễn ra nhiều nơi, sẽ dẫn đến những
hậu quả khó lường có thể làm sập đổ cả một chế độ.
Chính vì vậy vào ngày 6/1/2009 họ đã phải vội vã ban hành một chỉ thị
mới mang số 1940/CT-TTg “về nhà, đất liên quan đến tôn giáo” mà kết quả
theo chúng tôi là từ nay về sau, gần như chắc chắn là cách giải quyết ở
mọi tỉnh thành sẽ đều chung một khuôn nếu phong trào cầu nguyện của
giáo hội lam rộng: “ở đâu có cầu nguyện, ở đấy sẽ có…công viên” !!!
Vụ tỉnh Vĩnh Long vừa rồi ‘hăm he’ biến đất dòng Thánh Phaolô thành công viên là minh chứng.
Tóm lại, chung quanh chuyện đất đai chúng tôi nghĩ rằng mọi người có
đạo không cần phải quá tỏ ra bức xúc khi thấy hai mảnh đất này (và cả
những nơi khác) đang bị chính quyền trưng dụng làm công viên hay vào
những mục đích công. Nếu phát hiện thấy cái “phục vụ công ích” nào bị
xé rào hãy cùng nhau ngăn chận như hai cái công viên trên, bởi sớm muộn
gì cũng sẽ có ngày quay về với chủ đích thực của nó, vấn đề còn lại chỉ
là thời gian. Thậm chí khi được trao trả, giáo hội có khi cũng nên suy
xét xem có nên tiếp nhận hay vẫn giữ nguyên trạng như vậy để làm chứng
tích lịch sử cho chế độ một thời.
Rút kinh nghiệm của Ba Lan, giáo hội không nên có bất kỳ thỏa hiệp nào
với các quan chức địa phương chung quanh những vướng mắc về tài sản của
giáo hội hiện nay, mà chỉ nên lên tiếng báo động khi có những dấu hiệu
bị sang tay để buộc nó ngừng lại, không để rơi vào tay tư nhân rất khó
đòi lại sau này. Những tài sản này nếu vẫn được tiếp tục dùng vào việc
công, xem như mọi chuyện đâu vẫn còn nguyên đấy, chế độ này không thể
tồn tại lâu hơn giáo hội, đó là điều chắc chắn.
3. Cái nhìn từ quá khứ: một dòng tu với những môn đệ đích thực của Chúa Kitô.
Giáo phận Hà Nội đã không thể viết nên tập truyện “Thái Hà phiêu lưu
ký” như vừa qua nếu ở đây không có những đấng bậc can đảm như Đức TGM
Giuse Ngô Quang Kiệt, Lm. Chánh xứ Matthêu Vũ Khởi Phụng, các cha phụ
tá Nguyễn Văn Khải, Nam Phong cùng tám ‘bác’ giáo oan v.v…. Phải có họ
thì những bất công kia mới chịu tạm dừng lại và nhờ có họ chúng ta mới
có dịp biết sự đồng lòng nhất trí trong giáo hội hiện ra sao?
Người viết xin dành phần cuối bài viết này để nhắc lại vài ký ức nhỏ
nhặt chung quanh chuyện DCCT Sàigòn cũng đã từng một thời bị chính
quyền của ông tổng thống kiêm giáo dân Nguyễn Văn Thiệu xem không khác
gì “quân phản động”, cũng giống như Tp.Hà Nội đối xử Thái Hà ngày nay.
Để mọi người, nhất là các bạn trẻ đang làm việc cho chính quyền biết
rằng, việc dấn thân đấu tranh chống lại cái xấu và những sự ác trong xã
hội của các Quí cha DCCT là đã có từ rất lâu, lâu lắm rồi chứ chẳng
phải mới đây chỉ vì bị lấy mất vài cơ sở hay vài ngàn mét đất.
…
Vào một Chúa Nhật vì bận việc học hành sao đó mà tôi phải chuyển sang
dự lễ dành cho người lớn vào buổi chiều, và thánh lễ hôm ấy do Lm
Nguyễn Ngọc Lan cử hành.
Ngồi ngay hàng ghế đầu trong ngôi nhà thờ được xây từ 1950 mà cho đến
nay ‘nội thất’ của nó vẫn không thay đổi gì nhiều, tôi nghe rõ nồm nộp
cha Lan mở đầu bài giảng “tôi biết hiện diện trong nhà thờ lúc này
không chỉ có các giáo dân thôi, mà còn có cả các anh cảnh sát và anh
ninh với máy ghi âm trong túi đến đây để làm nhiệm vụ…”
Thế rồi gần như suốt bài giảng hôm ấy cha nói chuyện đời nhiều hơn việc
đạo khiến tôi cũng phải ngạc nhiên về sự ‘lạc đề’ của Ngài.
Sau này tôi mới biết nguyên do, trong tuần vừa xảy ra vụ cảnh sát
Sàigòn bố ráp sinh viên học sinh rất dữ và việc này có liên quan đến
cha Lan và một vài anh sinh viên công giáo còn đang bị bắt.
Không biết có phải vì bị ‘ăn nhầm’ mấy cái dùi cui của cảnh sát Sàigòn
hay do chuyện gì mà Chúa Nhật hôm ấy, vì quá “bức xúc” nên cha Lan đã
mượn đỡ cái bục giảng của nhà thờ để ‘trả đũa’ mấy vị khách không mời
mà đến đang lẩn khuất trong đám đông giáo dân, rằng “ở đây tôi là chủ
nhà, các anh là khách không mời mà đến, vậy thì chịu khó đứng đó mà
nghe nhé !”
Và cứ thế cha thoải mái…. “lạc đề”, còn tôi cũng từ bữa ấy tôi đâm ra ‘kết’ giờ lễ này.
Cha Lan vóc dáng tuy nhỏ nhưng những bài giảng của Ngài lại luôn rất
“lửa”, vì thế thánh lễ 17g chiều Chúa Nhật hằng tuần do Ngài phụ trách
bao giờ cũng lôi cuốn rất đông giới sinh viên học sinh khắp nơi đến
tham dự.
Những bài giảng thuyết “hùng hồn” của ngài khiến một ‘thằng nhóc’ như
tôi chưa biết nhiều về bất công ngoài xã hội mà cũng còn thấy ‘ghiền’
nữa, thì huống chi là người lớn từng chứng kiến, lăn lộn giữa những bất
công ấy? Và sau vài lần nghe giảng tôi đã hiểu giữa các cha nhà dòng
của mình với chính quyền ông Thiệu đang có chuyện “cơm không lành, canh
chẳng ngọt”.
Cha Lan sau này 1975 chẳng đi tiếp con đường linh mục và nay ông cũng
đã về nhà Chúa nhưng ấn tượng về một linh mục khí khái ngày nào trong
giới trẻ chúng tôi thật khó quên. Những lời công khai phê phán chính
quyền Sàigòn ngay trong các bài giảng giữa chốn thanh thiên bạch nhật,
khiến tôi đâm ra hết sức cảm phục tính cách can đảm của Ngài. Dạo ấy vì
còn ‘con nít’ nên tôi hay xem tờ Tuổi Hoa mà tòa soạn báo này là nhà
sách Đức Mẹ hiện nay, mỗi khi đến đây vào buổi chiều sau giờ học tôi
hay thấy cha Lan ra vào cái văn phòng kế bên, hỏi ra mới biết hằng ngày
Ngài làm việc ở đấy.
Rồi sau đó qua một ông chú làm nghề bỏ báo quanh khu vực đường Kỳ Đồng,
Nguyễn Thông, Trương Minh Giảng v.v… tôi biết tạp chí “ĐD” là tên viết
tắt của các chữ “Đồng Dao, Đối Diện” chính là do cha Lan làm chủ biên
nhưng địa chỉ tòa soạn thì cái ghi ở bên Pháp quyển khác lại là Canada,
Qua tờ “ĐD” tôi biết thêm ở DCCT Kỳ Đồng không chỉ có Cha Lan là linh
mục can đảm, mà ngoài ra còn có các cha Chân Tín, Trần Hữu Thanh v.v…
cũng rất tham gia tích cực vào các phong trào đấu tranh chống bất công
xã hội với các Ủy ban Chống Tham nhũng, Ủy ban Đòi Cải thiện Chế độ Lao
tù Miền Nam VN v.v...
Sau năm 1975 tờ tạp chí này không còn phải ‘sống chui’ nữa, nó được đổi
tên thành “Đứng Dậy” tôi vẫn tiếp tục đọc cho tới khoảng 77-78 gì đó,
trong lần mua báo vừa giở ra xem thì thật bất ngờ vì lá thư tạm biệt
bạn đọc của Lm.Chân Tín đăng ngay trang đầu, vì đã “hoàn thành nhiệm
vụ”. Bất ngờ vì ngoài tờ bìa vẫn bình thường không có dấu hiệu gì đặc
biệt là số cuối cùng, mà là về đề tài chiến sự một nước châu Phi
Angola, Mozambique nào đó tôi còn nhớ thế.
Tóm lại, với những việc làm trên, các ngài bị chính quyền của ông
Nguyễn Văn Thiệu xem là “nằm vùng, phản động” là lẽ đương nhiên.
Liên quan đến nhóm các cha nhà DCCT trên tôi còn nhớ chuyện trước lúc
Sàigòn thất thủ, đầu năm 1975 có một phái đoàn quốc hội Mỹ sang Sàigòn
để trực tiếp tìm hiểu tình hình xem họ có nên tiếp tục viện trợ thêm
cho chính quyền VNCH 300 ngàn USD theo yêu cầu, thì một trong số những
địa chỉ mà phái đoàn này đã đến đó chính là DCCT Sàigòn.
Với tư cách là chủ tịch Ủy ban Chống Tham Nhũng (và cả UB Đòi Cải thiện
Chế độ Lao tù Miền Nam VN), các cha nhà dòng khi ấy đã khuyến cáo phái
đoàn quốc hội Mỹ ngưng cấp viện trợ bổ xung cho chính quyền Sàigòn.
Nay chúng ta mới thấy quyết định trên của các cha là rất sáng suốt,
thật chất chuyến đi này của QH Mỹ chỉ là chuyến đi ‘hóng mát’ không hơn
không kém, vì Mixon đã bán đứng VNCH từ năm 1972 khi qua công du sang
Bắc Kinh.
…
Thấm thoát ấy vậy mà đã cũng gần 40 trôi qua!
Biết những việc trên chẳng phải là chuyện gì lớn lao, bất cứ ai cùng
tuổi và từng sinh hoạt tại nhà thờ ĐMHCG khi ấy hẳn cũng đều biết vì nó
diễn ra giữa thanh thiên bạch nhật, nên cũng chẳng cần phải chứng minh
thêm hay mất thời gian đi vào tiểu tiết.
Nay vì có chuyện Thái Hà, chúng tôi muốn nhắc lại với chủ đích để nêu lên vài câu hỏi:
* Khi dấn thân đấu tranh như vậy, các cha nhà dòng có biết mình tự dưng
trở thành đồng minh của chính phủ Bắc Việt cộng sản khi ấy hay không?
Bởi có một qui luật rất tự nhiên trong cuộc sống, hễ mình là kẻ thù của
kẻ thù của ai đó, hay nói dễ hiểu hơn, khi cả hai người đều có chung
một kẻ thù duy nhất, thì tự nhiên họ trở thành đồng minh của nhau. Việc
này là lẽ thường như khi ta cộng hai con dấu trừ cộng lại với nhau thì
kết quả là giúp cả hai trở thành số dương.
Trong chuyện đấu tranh của các cha DCCT Sàigòn thời ấy, tôi tin chắc
các ngài biết rõ nhưng không phải là kết quả của một sự thỏa hiệp hay
‘đi đêm với cộng sản’ mà đơn giản chỉ vì các cha DCCT muốn chống lại
những mặt tiêu cực trong xã hội thời ấy.
Thậm chí như sau này mọi người biết, cha Lan ghét chế độ đến mức đã
từng có lần vào bưng để gặp gỡ với các ông Trần Bạch Đằng. Khi cưu linh
mục Nguyễn Ngọc Lan mất cách nay 2 năm ông có kể lại mối quan hệ này
trên tờ Thanh Niên trong bài “Tiễn biệt anh, anh Nguyễn Ngọc Lan”
(http://www.thanhnien.com.vn/2007/Pages/200709/182964.aspx).
Hoặc vào ngày 29/4/1975 cha Chân Tín phải chạy đôn đáo khắp nơi, làm
trung gian giữa trại David trong phi trường Tân Sơn Nhất và Dinh Độc
Lập để tránh xảy ra cảnh thanh toán số tù nhân chính trị bị chế độ
Sàigòn giam giữ ngoài Côn Đảo, Chí Hòa.
Mà những tù nhân ấy là những ai nếu chẳng phải các vị đang nắm trọng
trách chính quyền này một thời như bà phó chủ tịch nước Trương Mỹ Hoa
chẳng hạn?
Từ câu hỏi này dẫn chúng ta đến một câu hỏi khác:
* Liệu các cha có biết việc “chống Mỹ, chống Thiệu” của mình là vô tình
tiếp tay với một chính quyền đã tịch thu mất tài sản DCCT ngoài Bắc và
đang cô lập người anh em Lm.Vũ Ngọc Bích của mình tại nhà thờ Thái Hà
khi ấy không?
Tôi cũng dám chắc rằng các Ngài đều biết rất rõ, vì mặc dù hai miền Bắc Nam bị ngăn cách nhưng thư từ qua lại vẫn còn liên lạc.
Chuyện ông nội tôi bị Việt Minh đấu tố, bị nhốt trong kho lúa của chính
ông và chết trong buồn sầu ra sao gia đình tôi trong Nam đều biết rõ
ngay từ năm 1960 nhờ đường thư trung gian qua Pháp. Vậy thì không có lý
do gì xác đáng khiến hai nhà dòng to lớn như vậy lại mất liên lạc với
nhau.
Biết nhưng vẫn giúp các cán binh cộng sản bị ông Thiệu bất giam, vẫn
tham gia đấu tranh chống chính quyền Sàigòn đàn áp sinh viên học sinh
v.v….Rõ ràng các cha DCCT đấu tranh phi chính trị mà chỉ vì muốn chống
lại tội ác và những điều xấu xa bất kể đó là dưới chế độ nào.
Vậy thì câu hỏi cuối cùng xin dành cho nhà cầm quyền Hà Nội:
* Vì sao việc đấu tranh chống lại những bất công xưa kia của các cha
DCCT trước kia được quí vị ‘vồ vập’ nhưng ngày nay việc đi tìm CÔNG LÝ
– SỰ THẬT của các Ngài cũng là những việc làm tốt cho xã hội, lại bị
qui kết cho cái tội “phá hoại khối đại đoàn kết dân tộc”?
Nếu các cây bút của tờ Hà Nội Mới không trả lời được câu hỏi này một
cách rõ ràng minh bạch, thì cả chủ lẫn tớ của tờ này nên chấm dứt những
trò vu khống bẩn thỉu của mình.
Bởi lẽ sẽ không có chính thể nào vừa độc tài lại vừa lú lẫn, kém thông
minh mà lại có thể tồn tại lâu giữa thời buổi công nghệ như hiện nay.
Những hình ảnh về phiên tòa được giáo dân gởi đi đến toàn thế giới ngay
khi nó còn đang diễn ra, nhanh đến mức tôi dám chắc có cả một lực lượng
bồi bút của chế độ phải đôn đáo chạy theo đọc để còn lo chống đỡ, là
chứng minh rất rõ ràng sức mạnh truyền thông ngày nay đã hoàn toàn vuột
khỏi tầm kiểm soát của mọi chính thể dộc tài.
Không chạy theo kịp thời đại mới là tự sát chứ chẳng phải “bỏ điều 4 là tự sát” như lời ông chủ tịch CSVN lầm tưởng.
Sàigòn, 02/4/2009
Alfonso Hoàng Gia Bảo
Nguồn: VietCatholic News
|