J.B Nguyễn Hữu Vinh
Báo Hà Nội mới ngày 7/4/2009 đăng bài của Minh Trang, nhan đề “Công lý nào cho những kẻ cố tình đi ngược lại lợi ích dân tộc?”. Bài báo đã một lần nữa nhai lại giọng điệu vu cáo kết tội và miệt thị đã nhàm chán.
Vẫn là những giọng điệu kết tội thay toà, vẫn là những lời lẽ tô vẽ,
bao biện mà chắc không còn gì hơn nữa nên phải nói ra, dù vẫn biết là
họ rất ngượng mồm. Chắc chắn là vậy, dám đánh cược rằng nếu họ nói thế
mà không ngượng mồm, thì tôi đoán chắc là họ không có chút nào gọi là
nhân tính.
Bài báo viết gì?
Bài báo viết: “Phiên tòa đã diễn ra công bằng và dân chủ …”.
Vâng, phiên toà đã diễn ra, nhưng “công bằng và dân chủ” hay không, thì
hãy nhìn vào diễn biến phiên toà và nếu thiếu thời gian, thì hãy nhìn
vào cách chuẩn bị cho phiên toà bình thường với súng ống, cảnh sát,
trang thiết bị và hàng loạt các biện pháp khác của nhà cầm quyền, thì
biết phiên toà đã diễn ra như thế nào.
Một điều mà tác giả tờ báo này đã cố tình quên mất rằng đây là phiên
toà công khai, nhưng những người nào đã được đến dự toà? Hàng ngàn con
người từ khắp nơi về dự toà đã được “đón tiếp nồng hậu” bằng rào sắt,
cảnh sát, dùi cui và bao thiết bị, bình xịt hơi cay, chó nghiệp vụ cũng
như xe chống bạo động, vòi rồng… chừng đó đủ thấy được bản chất phiên
toà. Tại sao một phiên toà tài sản bị phá hoại không đáng bữa ăn sáng
của quan chức, mà lại phải hao công tốn của đến vậy? Xem chừng đây là
câu hỏi khó trả lời nếu nói rằng phiên toà đã diễn ra công bằng, dân
chủ.
Bài báo viết tiếp: “Bày tỏ sự ủng hộ cao đối với phiên tòa
phúc thẩm, các tầng lớp nhân dân không mong muốn gì hơn là có một bầu
không khí xã hội bình yên, để mọi công dân dù thuộc bất cứ dân tộc, tôn
giáo nào cũng tập trung tâm trí và sức lực để dựng xây cuộc sống trong
điều kiện đất nước đang phải đương đầu với những thách thức và khó khăn
gay gắt do tác động tiêu cực của cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới”
Tôi không nghĩ tác giả bài báo và tờ báo này có thể nghĩ được những
điều thật hay ho và tuyệt vời họ viết ra ở đây. Bởi qua một quá trình,
vụ việc của Giáo xứ Thái Hà, Toà Khâm sứ từ khi tờ báo này vào cuộc,
các tác giả như đã không hề tiếc lời nhục mạ, bịa đặt, bôi nhọ và kết
tội giáo dân và tu sĩ, một cộng đồng tôn giáo đông đảo được chính nhà
nước này công nhận. Họ đã trơ trẽn hết mức khi bịa ra các thông tin, kể
cả tên các giáo dân mà trong thực tế là không hề tồn tại… để nhằm đạt
bằng được ý đồ của mình là kích động một sự kỳ thị tôn giáo trong lòng
một đất nước, dân tộc.
Những thông tin bịa đặt của họ đã buộc các giáo dân phải kiện ra toà
án, những hành động lúng túng như gà mắc tóc, bất chấp luật lệ, đẩy lên
đẩy xuống vừa qua trong vụ việc ngay tại Toà soạn báo Hà Nội mới đã nói
lên điều này một cách sống động nhất.
Bài báo đã nhắc lại một số diễn biến, sự việc liên quan đến hai khu đất
thuộc Toà Khâm sứ và Giáo xứ Thái Hà. Nhưng họ đã quên mất những chi
tiết cơ bản của vụ việc và nguyên nhân dẫn đến vụ việc đã xảy ra. Cũng
như Toà án đã cố tình quên mất hoặc bỏ qua các nguyên nhân chính dẫn
đến phiên toà hôm nay là quyền sở hữu khu đất đó đã bị chiếm dụng không
hợp pháp và có nguy cơ bị tẩu tán, chia chác, dù giáo dân đã có đơn từ
hàng chục năm mà không hề được đáp ứng, không hề được trả lời.
Không thể trả lời, bởi những văn bản chứng cứ UBND TP Hà Nội đưa ra
biện minh cho quá trình chiếm hữu đất đai, tài sản ở đây, đã bị bác bỏ
hoàn toàn, không có cơ sở có sức thuyết phục với bất cứ ai, việc sử
dụng bạo lực, quân lực để làm vội vã hai vườn hoa đã tự nói lên điều
đó, khi đã phải dùng đến bạo lực, là khi mình không có đủ lý lẽ và
chính nghĩa để thuyết phục và đối thoại.
Chính đó là nguyên nhân đã dẫn đến những vụ việc phức tạp ngày hôm nay.
Tôi thấy bật cười khi đọc những dòng này: “…ngày 15-8-2008,
trong khi đồng bào cả nước, bằng những hành động thiết thực để quyên
góp, ủng hộ, sẻ chia những mất mát với nhân dân các tỉnh miền núi phía
Bắc phải chịu ảnh hưởng của trận lũ quét khủng khiếp vừa diễn ra trước
đó vài ngày…” Quả là những tấm lòng vàng của báo Hà Nội mới. Nhiều
khi những giọt nước mắt cá sấu cũng được nặn ra từ những tác giả vô
nhân tâm và tờ báo này, họ cứ tưởng thế thì người ta tin những giọt
nước mắt ấy sao? Họ quên rằng, nếu có ai nghĩ đến những đau khổ của các
nạn nhân như họ nói, thì chắc chắn họ không đổ ra cả đống tiền ngân
sách để huy động hàng ngàn “quần chúng tự phát”, công an, cảnh sát, chó
nghiệp vụ, các phương tiện thiết bị, rào sắt và hàng đống tiền để thì
công hai “vườn hoa” một cách khẩn cấp hơn chạy giặc để rồi sau đó lại
đào ra làm lại tới mấy lần vẫn không xong.
Nếu số tiền chi phí đó được sử dụng để ứng cứu những nạn nhân họ đã nói
ở trên kia, thì chắc đến ba cơn lũ quét đó cũng chẳng là gì. Bởi cơn lũ
làm vườn hoa còn lớn hơn nhiều lần lũ quét, nó tạo những con sóng khủng
khiếp trong lòng người dân.
Trận lụt ngay sau đó nhấn chìm Hà Nội đã chứng minh hùng hồn những giọt
nước mắt cá sấu này dù hiếm hoi vẫn không thể chấp nhận được. Nếu chỉ
cần những lực lượng cảnh sát, “quần chúng tự phát”, đoàn viên TNCS và
cơ man nào cán bộ như khi làm vườn hoa Toà Khâm sứ đến để cứu giúp dân,
thì chắc Hà Nội không mất đi mấy chục mạng người oan uổng thế.
Vậy mà tác giả Minh Trang vẫn viết được những lời này thì quả là “mặt dầy” nói theo cách dân gian.
Bài báo còn viết: “Chăn dắt kiểu gì mà các giáo sĩ này lại
tiếp tục tụ tập hàng nghìn giáo dân để họ phải phơi mình dưới trời nắng
chang chang, gây ách tắc giao thông ở cửa ngõ phía Tây Thủ đô trong
nhiều giờ liền lúc diễn ra phiên tòa phúc thẩm?”.
Xin thưa, chăn dắt kiểu gì thì những người như Minh Trang và những kẻ ở
Hà Nội mới làm sao biết được? Họ chỉ nghĩ được rằng phải có tiền thì
mới mong có được biết bao quần chúng như vậy bất chấp gian khổ, mưa
nắng để đến nơi hiểm nguy như đi dự hội. Với họ, không có tiền, thì
đừng hi vọng nghĩ đến những sự tự nguyện, đừng nghĩ đến đất nước, dân
tộc hay một niềm tin nào.
Nhưng, ở đây những người giáo dân kia đã được gì? may chăng đến đó để
được xem màn phô diễn sức mạnh về quân lực và quân dụng của nhà nước
dành cho phiên toà “con tép” để xử 8 giáo dân Thái Hà như các tội phạm
nguy hiểm chịu án treo và cảnh cáo.
Hãy nhìn hàng nghìn người dám phơi nắng dưới trời nắng chang chang để
hiểu họ muốn nói lên điều gì và những người đang chăn dắt họ thật sự
(vì họ đang phải góp tiền để “được chăn dắt”) hãy suy nghĩ thì đúng
hơn. Thiết tưởng riêng chi tiết đó đã đủ để chứng minh một điều: Lòng
dân đang ở đâu, niềm tin của họ là gì.
Bài báo cũng nói rằng những người dân này “… do thiếu thông
tin, thiếu hiểu biết pháp luật, bị kẻ xấu lợi dụng, lừa phỉnh, kích
động, lôi kéo để phục vụ cho những mưu đồ đen tối núp dưới cái bóng đòi
"sự thật, công lý". Điều này chắc chắn là tờ báo này đã tát thẳng
vào mặt truyền thông nhà nước một cú nặng nề. Hãy xem báo cáo của ngành
thông tin, truyền thông, văn hoá, tư tưởng của Việt Nam hàng năm thử
xem. Cả chục đài truyền hình, hàng trăm kênh đã phủ sóng hầu như khắp
nước, nhà nước đã chi tiền dân cho mục đích này cơ man nào là cơ sở,
tiền của và phương tiện. Hơn 600 tờ báo đủ giọng ca ngợi được sự lãnh
đạo tuyệt đối để đi đâu, hàng ngàn cán bộ tư tưởng, văn hoá, truyền
thông và dân vận ăn lương của dân, làm việc cho đảng và nhà nước để làm
gì mà lại để cả hàng chục ngàn người ở các vùng đồng bằng, đô thị này
“thiếu thông tin”?
Nếu như hệ thống truyền hình đủ khả năng truyền hình trực tiếp phiên
toà phúc thẩm tám giáo dân, để người dân có thể biết được mức độ công
bằng, dân chủ của phiên toà này thế nào, thì e rằng người dân đâu có
thờ ơ với các thông tin để rồi lại “thiếu thông tin” như tờ báo này lên
án?
Trong một “nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa” mà kêu gào rằng hàng
ngàn người dân này thiếu hiểu biết pháp luật, bị kẻ xấu lợi dụng… e
rằng không có sức thuyết phục. Nếu có thì phải xem lại hệ thống “lãnh
đạo sáng suốt” đã hưởng lương nhân dân để lãnh đạo họ, hoặc họ không
lãnh đạo được nhân dân, hoặc nhân dân đã không còn tin vào họ.
Nhưng xin hãy nói rằng, hàng chục ngàn người dân đó đã không còn lòng
tin vào hệ thống truyền thông mà họ được tiếp xúc sau những màn dối trá
nữa, nên họ đã đến để tìm thấy sự thật, và họ đã thấy.
Cũng đừng nghĩ rằng đó chỉ là đám dân “thiếu hiểu biết” mà phải biết
rằng những người dân đó có thừa hiểu biết để biết họ đang có quyền làm
điều gì, họ có quyền đi đến dự một phiên toà công khai, họ có quyền
biết những đồng đạo họ đang bị xử như những tên tội phạm nguy hiểm đó
như thế nào.
Nói rằng cả vạn người thiếu hiểu biết, bị lừa phỉnh, kích động… thì chính tờ báo này đã xúc phạm và nhục mạ cả cộng đồng này.
Và nếu nói rằng “có những người thiếu hiểu biết”, thì xin định nghĩa và
tìm kiếm lại vì những người đó chắc không xa, đó là những người cố tình
bịt mắt, che tai để không nghe tiếng thét gầm của lòng dân vọng đến tai
họ. Đó mới thực sự là thiếu hiểu biết. Bởi lòng dân là tất cả.
Bài báo có nêu tên và một lần nữa nhắc đến luật sư Lê Trần Luật với
những lời lên án nặng nề. Chắc chắn một điều, ai cũng biết tại sao Luật
sư Lê Trần Luật đã bị đánh hội đồng nhanh chóng và quyết liệt như thế.
Nếu ông không đứng về phía những giáo dân Thái Hà, không đứng về phía
sự thật, công lý thì ông chắc đã được yên ổn? Biết bao vụ việc, tội ác
đang diễn ra ngày đêm trên đất nước này nếu được giải quyết nhanh gọn
đến thế thì đất nước này đâu còn phải lo ngay ngáy ngày đêm những hiểm
hoạ đến với nhân dân?
Lợi ích nào cho dân tộc?
Bài báo viết: "Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt
ngang nhiên viết: “Chúng tôi có quyền sử dụng những khả năng có thể để
bảo vệ tài sản của chúng tôi". Thiết nghĩ, không có thể nói gì hơn
để đánh giá tác giả, tờ báo này đúng hơn là từ ngu xuẩn và dốt nát khi
muốn một lần nữa xuyên tạc và kết tội câu nói hoàn toàn chính đáng này.
Họ không chịu rút bài học kinh nghiệm nhục nhã và đau đớn, làm xấu hổ
cả một thủ đô, một đất nước qua vụ cắt xén cách vô đạo đức và ác ý lời
nói nhằm tổng tấn công Đức TGM. Chiến dịch đó đã thất bại thảm hại và
chính những sự gian ác đó đã trở lại vả những cú trời giáng vào những
cái miệng ngậm máu phun người.
Họ không biết rằng, với bất cứ ai, bất cứ chế độ nào nếu bình thường, việc “sử dụng những khả năng có thể để bảo vệ tài sản của mình” là một điều đương nhiên. Chỉ có những kẻ hèn nhát quyết tâm cõng rắn cắn gà nhà thì không “sử dụng những khả năng có thể để bảo vệ tài sản của mình”.
Hoặc chỉ có những nơi không bình thường thì con người mới không được
phép “sử dụng những khả năng có thể để bảo vệ tài sản của mình” mà thôi.
Bằng cách lên án của báo Hà Nội mới và một số báo chí Việt Nam với câu
nói này, họ đã vô tình hay hữu ý nói lên cái “khác biệt” ở đất nước
Việt Nam trong thời đại cộng sản là khi người dân tuyên bố “sử dụng
những khả năng có thể để bảo vệ tài sản của mình” thì bị lên án?
Hiển nhiên là báo Hà Nội mới không thể cho đó là một câu nói đúng. Bởi
chưng, đúng lúc UBND TP HN đưa cả đạo quân hùng mạnh làm vườn hoa ở Toà
Khâm sứ và văn thư khẩn cấp đó được gửi đi (19/9/2008) thì báo Hà Nội mới ngang nhiên đăng bài viết ca ngợi không tiếc lời Hứa Thế Hữu -
tên tướng Tàu đã mang quân xâm lược đất nước Việt Nam chúng ta, đã gây
bao tội ác ghê tởm đối với dân tộc Việt Nam, đã tàn sát biết bao đồng
bào và chiến sỹ ta trên toàn tuyến biên giới phía Bắc với vai trò là
Tổng chỉ huy. (Bài báo này đã bị lên án và đã bị xoá, nhưng google đã
kịp lưu lại – xem hình ảnh).
Khi mà tờ Hà Nội mới đang cố công tô vẽ, ca ngợi kẻ xâm lược đất nước
một cách trắng trợn thì việc lên án những người tuyên bố sử dụng những
khả năng có thể để bảo vệ tài sản của mình một cách chính đáng là điều
không lạ.
Với ý đồ nhấn chìm một cộng đồng giáo dân thấp cổ bé họng không có bất
cứ một công cụ thông tin hoặc một sức mạnh nào để tự vệ ngoài sự nhẫn
nhục và lòng tin vào Thiên Chúa, công lý, sự thật. Họ đã khoét sâu một
cách nhẫn tâm, đánh những cú đánh trời giáng vào tinh thần đoàn kết dân
tộc, của đất nước, trong đó các giáo dân, tu sĩ là những nạn nhân.
Một loạt những hành động hoàn toàn phản cảm không nên làm trong thời
điểm cần đoàn kết cả dân tộc trước hoạ ngoại xâm. Nhưng không, họ đã
bất chấp tất cả để đi đến cùng trong ván bài thông tin nhục mạ và kết
tội thay toà án. Nhưng, rồi chính họ lại gắp lửa bỏ tay người, đổ tội
lỗi của mình cho chính những nạn nhân của họ. Quả thật món này thì họ
rất tài tình.
Ai đã chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc ở đây? Có sự đoàn kết nào được
tồn tại vững bền trong sự dối trá, bịa đặt và nhục mạ không? Chắc chắn
là không.
Có sự đoàn kết nào được xây dựng trên cơ sở của sự kỳ thị chia rẽ một
cộng đồng tôn giáo không? Chắc chắn là không. Ngay cả trong những bài
học của Chủ nghĩa Mác – Lenin và những lời dặn của Hồ Chí Minh chắc
không có lời nào dạy họ như vậy.
Thế mới hiểu rằng, đằng sau những chiêu bài, lời nói hô hào yêu nước,
đoàn kết dân tộc ở đây có ý nghĩa gì? Sự đoàn kết đó sẽ dẫn đất nước
này, dân tộc này đến đâu nếu tất cả cùng “đoàn kết” hô hào nhấn chìm
một cộng đồng tôn giáo trong đất nước, kể cả lãnh tụ tinh thần để tung
hô bọn cướp nước một cách ngang nhiên?
Lợi ích nào cho dân tộc, tờ báo này đã là người lính xung kích khi đất
đai tài sản của một cộng đồng tôn giáo đã không được hành xử minh bạch
có lý, hợp tình, chiếm đoạt bằng được, nhưng lại thờ ơ trước những nguy
biến của sơn hà, lãnh thổ? Trái lại, còn tự nguyện làm công cụ tô vẽ,
phụ hoạ và bám gót cầu cạnh xu nịnh bọn cướp nước?
Đến đây người ta phải đặt câu hỏi “Lợi ích dân tộc” mà báo HNM nói đến
ở đây là lợi ích nào? Hay nói cách khác đó là lợi ích của dân tộc nào?
Với những điều đã nêu trên bài viết, nếu có đọc lại, chỉ càng làm cho
dã tâm kẻ cầm bút được phơi bày, người chủ mưu bị lên án và những manh
tâm bị phơi ra trước ánh sáng ban ngày mà thôi.
Những người Công giáo Việt Nam, luôn cầu nguyện cho Sự thật được tỏ
hiện, Công lý được thực thi, Hoà bình được hiển thị, thì cũng xin hãy
cầu nguyện cho những kẻ rắp tâm phá hoại sự đoàn kết yêu thương theo
tinh thần Chúa đã dạy, để đất nước này trở nên mạnh mẽ bước đi theo con
đường tiến bộ của nhân loại, đưa đất nước ra khỏi nỗi nhục của sự nghèo
hèn và bị ức hiếp.
Dù ai có tôn giáo hay không tôn giáo, cũng nên nhớ chân lý này: “Sự thật sẽ giải thoát anh em”
Hà Nội, Ngày 8 tháng 4 năm 2009
J.B Nguyễn Hữu Vinh
....
Nhân quả nào cho họ Phong Thương Họ
ở đây là báo Hà Nội Mới, là những kẻ có liên quan đến những bài viết
với giọng điệu cay cú, hằn học suốt trong thời gian diễn ra sự việc
Thái Hà. Càng đọc những bài họ viết càng thấy sự hằn thù còn nguyên vẹn
thậm chí sự hằn học ngày càng gia tăng đến mức họ không thể kiểm soát
nổi. Họ giống như một con thú hoang dã bị tổn thương, không còn lý trí
để đánh giá tình hình. Báo Hà Nội Mới lồng lộn hung hăng tuôn ra những
lời lẽ mạt sát giáo dân và linh mục giáo xứ Thái Hà. Trong khi đó, hàng
trăm tờ báo khác không nhắc đến. Mới hôm nào xong phiên xử phúc thẩm,
khi thấy các giáo dân bị một phiên tòa mà cán cân công lý lệch về một
phía đã xử y án, Báo Hà Nội Mới hoan hỉ tô vẽ đó như là một thắng lợi
lớn lao của nhà nước mà những cây viết của HNM góp phần trong đó.
Nhưng sao thắng lợi rồi mà cay cú, hằn học lại càng ngày càng gia tăng như thế?
Bởi
vì hàng ngàn người đã thắp lên ngọn nến đòi công lý, sự thật, bởi hàng
ngàn cành thiên tuế vẫy rợp trời trên đường phố thủ đô. Hàng ngàn người
xuống đường đủ mọi tầng lớp, tuổi tác. Hiên ngang đối diện với bạo
quyền để cất lên lời ca phản đối một phiên tòa mà công lý không còn
được tôn trọng, phiên tòa mà chỉ có kẻ buộc tội và kẻ phán xét được
quyền nói. Một phiên tòa như vậy sao gọi là được lòng dân, sao gọi là
chính nghĩa và sao gọi là thắng lợi?
Đó là một thất bại nhục
nhã, đau đớn, còn gì nhục hơn kẻ cầm cán cân công lý, tự hào cho mình
đại diện cho công lý, cho chính thể bị hàng ngàn người dân phản đối
tính chân thực, tính khách quan, công bằng. Một phiên tòa mà bị hàng
ngàn người phản đối thì tính thuyết phục, khách quan của nó ra sao là
câu hỏi mà ai cũng dễ dàng trả lời được.
Vì thế Báo HNM còn cay cú như hôm nay khi nhai lại những sự việc đã qua với tư duy của loài nhai lại.
Ở
một khía cạnh khác, thì sự hằn học qua những bài viết gần đây của báo
HNM là sự kích động, gây chia rẽ khối đoàn kết dân tộc. Cố tình đẩy sự
việc thêm căng thẳng, dùng những suy luận thiếu căn cứ để bôi nhọ các
giáo sĩ, linh mục. Muốn đẩy sự việc leo thang hơn nữa để thỏa mãn tính
hằn thù của họ và nhóm người đứng đằng sau. Điều này chứng tỏ rằng
trong hàng ngũ quan chức đã có những hoài nghi về cách hành xử của nhóm
quan chức có liên quan đến mảnh đất 178 Nguyễn Lương Bằng. Bởi vậy nhóm
quan chức này không còn cách nào khác hơn để chạy tội, ngoài nỗ lực
dùng những công cụ nắm trong tay như vài tờ báo, một số đài truyền hình
để buộc tội giáo dân, giáo sĩ Thái Hà. Dùng mọi thủ đoạn đê hèn để tạo
dư luận cho rằng họ đã làm đúng, ngõ hầu có cái biện minh với các đồng
chí của mình về những hành vi, thái độ trong công tác xử lý vụ Thái Hà.
Sắp
tới kỳ đại hội mới, còn có một phiên tòa nội bộ trong hàng ngũ lãnh đạo
đánh giá các đồng chí của mình giải quyết vụ Thái Hà ra sao, nguyên
nhân từ ai gây ra….nếu có ý kiến do một số đồng chí dính tới vụ chia lô
đất 178 Nguyễn Lương Bằng thành biệt thự kiếm lời là nguyên nhân chính
thì các đồng chí ấy nguy to.
Bởi thế các đồng chí này còn quyền
lực ngày nào, càng gấp rút xây dựng kịch bản đỗ lỗi hết cho người này
đến người khác, từ giáo dân, giáo sĩ xoay sang thế lực thù địch chán
chê không hiệu quả, thì lại quay sang ám chỉ đồng đội của mình bằng cụm
từ mới “thế lực thứ ba”.
Trong cái vòng xoay của quyền lực, lợi
ích này những kẻ lâu nhâu vì muốn kiếm tí chút như báo Hà Nội Mới nên
thận trọng đánh giá tình hình. Đừng mù quáng lao theo đến lúc rút chân
ra không kịp. Nhất là nên chút duy tâm nghĩ cho tương lai, chớ mang mầm
ác đi reo rắc mà sau này chuốc những trái đắng cho không phải riêng
mình. Một bài báo nhận vài lời khen của cấp trên, nhưng hàng ngàn lời
nguyền của những người dân vô tội sẽ là một thứ sức mạnh huyền bí mà
nhiều trường hợp trong lịch sử đã cho thấy tác động của nó. Đừng quá
chủ quan vào thuyết duy vật mà mạo hiểm bản thân mình. Nhất là đừng vì
tư lợi, vì điều đó khiến nghiệp chướng càng tăng thêm bội phần mà thôi.
8/4/2009 Phong Thương Nguồn: DCCT
Bày
tỏ sự ủng hộ cao đối với phiên tòa phúc thẩm, các tầng lớp nhân dân
không mong muốn gì hơn là có một bầu không khí xã hội bình yên, để mọi
công dân dù thuộc bất cứ dân tộc, tôn giáo nào cũng tập trung tâm trí
và sức lực để dựng xây cuộc sống trong điều kiện đất nước đang phải
đương đầu với những thách thức và khó khăn gay gắt do tác động tiêu cực
của cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới. Thế nhưng, "cây muốn lặng mà gió
chẳng đừng"! Những ngày gần đây, trên một số trang web như Vietcatholic,
chuacuuthe..., một số kẻ xấu lại lớn tiếng la lối rằng đây là phiên tòa
"thiếu dân chủ", chỉ là "kết thúc dần khép lại giai đoạn khởi đầu công
cuộc đi tìm công lý và sự thật cho quê hương, cho dân tộc, cho Giáo
hội". Núp dưới chiêu bài "đòi công lý và sự thật", những gì mà bọn họ
cho phô diễn vẫn chỉ là những "lớp kịch" cũ rích đã được dày công dàn
dựng trong khi tiến hành chiến dịch "đòi đất", nay được nhào nặn lại,
tô vẽ thêm một cách gian dối và sống sượng. Rõ ràng, bọn họ rắp tâm
thực hiện đến cùng mưu đồ kích động chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc. Vì
thế, dù không muốn nhưng vẫn phải nhắc lại rằng, ngày 15-8-2008, trong
khi đồng bào cả nước, bằng những hành động thiết thực để quyên góp, ủng
hộ, sẻ chia những mất mát với nhân dân các tỉnh miền núi phía Bắc phải
chịu ảnh hưởng của trận lũ quét khủng khiếp vừa diễn ra trước đó vài
ngày, thì tại Giáo xứ Thái Hà, một số giáo sĩ lại hô hào giáo dân ra
khu đất của Công ty cổ phần May Chiến Thắng để cầu nguyện, đòi đất, sau
đó dùng kìm cắt dây thép gai, dùng cuốc và đá xẻ, ván gỗ để đập phá,
đẩy đổ một đoạn tường rào rồi tràn vào chiếm giữ khu đất một cách trái
pháp luật. Thế rồi sau đó, trong các báo cáo mục vụ, họ lại nhem nhẻm
rằng, vì trời mưa to, bức tường có nguy cơ sập, gây nguy hiểm nên giáo
dân phải dùng tay gỡ (!). Ngay sau khi phiên tòa phúc thẩm kết thúc,
tối 27-3-2009, tại Nhà thờ Thái Hà, linh mục chính xứ Vũ Khởi Phụng đã vội
vàng rao giảng ngay rằng: "Ðã có một lần tôi thưa với một vị cao cấp
rằng có những điều mà chẳng có ông giáo sĩ nào, chẳng có ông linh mục
nào bảo mà người ta làm đâu bởi vì đó không phải là điều Chúa bắt
buộc". Nhưng
sự thật thì sao? Trong những video clip được ghi lại, được chính những
trang web nêu trên tán phát lên internet, người ta thấy rõ ràng hình
ảnh những linh mục, tu sĩ Vũ Khởi Phụng, Nguyễn Văn Thật, Nguyễn Ngọc
Nam Phong, Nguyễn Văn Khải dẫn đầu những đoàn giáo dân ngang nhiên tụ
tập ở khu đất 178 Nguyễn Lương Bằng, gây náo loạn, làm đảo lộn cuộc
sống của khu dân cư hai phường Quang Trung và Ô Chợ Dừa (quận Đống Đa)
trong nhiều tháng liền, gây bức xúc trong dư luận nhân dân cả nước. Khi
Công an quận Đống Đa khởi tố vụ án, khởi tố, bắt tạm giam những kẻ vi
phạm pháp luật, cũng chính là những linh mục, tu sĩ này dẫn đầu hàng
trăm người kéo đến, quây trụ sở Công an quận Đống Đa. Rồi ngày
19-9-2008, khi UBND quận Hoàn Kiếm tiến hành xây dựng Vườn hoa tại số
42 phố Nhà Chung, trong cái gọi là "Đơn khiếu nại khẩn cấp", Tổng Giám
mục Ngô Quang Kiệt ngang nhiên viết: "Chúng tôi có quyền sử dụng những
khả năng có thể để bảo vệ tài sản của chúng tôi". Vậy mà khi trả lời
phỏng vấn trên Vietcatholic cũng vào ngày hôm đó, chính ông ta lại giở
giọng nhã nhặn rằng: "Nếu có cái gì chưa nhất trí thì có thể đối thoại, có sức thuyết phục để tạo nên cái sự đồng cảm" (!). "Thuyết
phục" và "đồng cảm" với những cách thức như vậy sao? Lại nữa, ngày
27-3-2009, lớn tiếng hô hào "hiệp thông", chính các chức sắc tôn giáo
này đã tụ tập và dẫn đầu hàng nghìn người kéo tới nơi diễn ra phiên tòa
phúc thẩm, hò hét "Thái Hà vô tội" hòng gây sức ép. Thử hỏi, chăn dắt
kiểu gì mà các giáo sĩ này lại lợi dụng đức tin của giáo dân rồi
dụ dỗ, lôi kéo họ vào màn kịch đòi đất trái pháp luật, khiến bao người
nhẹ dạ cả tin đã phải dầm mình trong mưa rét như cắt da cắt thịt nhiều
ngày liền tại nơi mà những linh mục này coi là "thánh địa", lại còn
hoang đường bịa ra là có "Đức Mẹ hiện hình"? Chăn dắt kiểu gì mà các
giáo sĩ này lại tiếp tục tụ tập hàng nghìn giáo dân để họ phải phơi
mình dưới trời nắng chang chang, gây ách tắc giao thông ở cửa ngõ phía
Tây Thủ đô trong nhiều giờ liền lúc diễn ra phiên tòa phúc thẩm? Đó
phải chăng là "công lý và sự thật" của một số linh mục Nhà thờ Thái Hà?
Họ dẫn giáo dân đi tới "công lý và sự thật" với những thủ đoạn như vậy
ư? Và đó có phải là hành động "đối thoại", "mang lại sự ổn định bền
vững cho xã hội" như những chức sắc tôn giáo này vẫn rêu rao? Không gì
có thể che đậy được nữa! Tự những hành vi của họ đã phơi bày tất cả.
Những kẻ lợi dụng tôn giáo vì những mục đích đen tối đã lộ nguyên hình.
Nếu ai đó vẫn chưa tỉnh ngộ, vẫn còn tiếp tục để bị lôi kéo dụ dỗ thì
họ đang trượt sâu vào con đường sai lầm và khó tránh khỏi sự trừng phạt
của pháp luật. Trước
khi diễn ra phiên tòa phúc thẩm, trên những trang web nọ cũng đã nhan
nhản giọng điệu lu loa, rằng: "Chính quyền đang đè bẹp công lý, tìm mọi
cách khủng bố luật sư biện hộ cho 8 giáo dân". Vậy chân dung thật của
con người đã được các linh mục và 8 giáo dân giáo xứ Thái Hà "chọn mặt
gửi vàng" là như thế nào? Theo kết quả điều tra của các cơ quan chức
năng, trong thời gian làm Trưởng đại diện Văn phòng Luật sư Pháp quyền,
Lê Trần Luật đã có nhiều hành vi vi phạm pháp luật như: sử dụng giấy tờ
giả và người không phải là luật sư hành nghề; để người bị xóa tên khỏi
Ðoàn Luật sư hành nghề luật sư; không mở sổ sách kế toán và trốn thuế;
vi phạm đạo đức nghề nghiệp, lừa dối chiếm đoạt tài sản thân chủ... Với
kiểu hành nghề sai pháp luật, thiếu đạo đức như trên, việc Lê Trần Luật
bị cơ quan quản lý Nhà nước xử lý, tước quyền sử dụng không thời hạn
giấy đăng ký hoạt động của Văn phòng Luật sư Pháp quyền là hoàn toàn
thích đáng. Đó là sự thật mà những trang web nói trên đã cố tình phớt
lờ. Cũng không có gì lạ, khi bất chấp những hành vi vi phạm pháp luật
và vi phạm đạo đức nghề nghiệp của Lê Trần Luật, các trang web nêu trên
tiếp tục tán phát những bài viết với nội dung bịa đặt, giọng điệu kích
động hòng đánh lừa dư luận. Người ta vẫn có câu: Hãy nói cho tôi về bạn
của anh, tôi sẽ nói cho anh biết anh là người thế nào. Có hai tình
huống được đặt ra trong trường hợp này. Thứ nhất, các chức sắc giáo xứ
Thái Hà và 8 giáo dân đã quá "ngây thơ", không tìm hiểu kỹ chân tướng
của Lê Trần Luật, nên mới có chuyện nửa đường đứt gánh. Thứ hai, họ
biết chắc chắn rằng chỉ có Lê Trần Luật mới "đủ sức" cùng họ theo đòi
"công lý" một cách mù quáng. Tức
tối khi diễn biến phiên tòa không đúng theo những "màn kịch" mà họ đã
nhai nhải từ trước, những kẻ lợi dụng đức tin để xúi giục giáo dân vi
phạm pháp luật lại cùng với những kẻ nhân danh dân chủ - kẻ tung, người
hứng - ra sức rêu rao hoang tin, bóp méo sự
thật, la lối nào là "đấu tranh", nào là "làm chứng" cho công lý, sự
thật. Trước đó, chẳng lạ gì khi UBND thành phố Hà Nội thực thi quyền
hạn theo đúng quy định của pháp luật, quyết định xây dựng hai công viên
cây xanh phục vụ lợi ích công cộng tại 42 Nhà Chung và 178 Nguyễn Lương
Bằng, thì trên những trang web vừa nêu, người ta đã thấy đầy rẫy những
thông tin bịa đặt, vu cáo, cả những lời lẽ thô tục, kích động và khiêu
khích. Chân tướng của những kẻ đấu tranh cho thứ "công lý, sự thật" này
là gì nếu không phải là sự bẽ bàng, khi chiêu bài "thần thánh hóa",
"chính trị hóa", "quốc tế hóa" bị lật tẩy? Cái gọi là "đấu tranh", "làm
chứng" này là gì nếu không phải là trò ma giáo, gieo rắc thù hận, đánh
lạc hướng dư luận, gây sức ép với chính quyền? Bằng việc tung ra
những bài viết với giọng điệu hằn học, kích động về cái gọi là "đấu
tranh", rồi "làm chứng", họ sẽ đánh lừa được ai? Thật nực cười, trong
khi thúc giục các giáo dân "làm chứng" cho công lý, người ta lại thấy
trong các bài viết, những kẻ này tự cho mình quyền được gọi những người
theo Đạo Thiên chúa là "đám giáo dân cứng đầu"(? ) Thêm
một lần nữa, bộ mặt thật đã tự bộc lộ khi tại Nhà thờ Thái Hà tối 27-3,
linh mục Chính xứ Vũ Khởi Phụng ngang nhiên thừa nhận, họ biết Tòa án
sẽ tuyên như vậy, nhưng điều họ muốn làm là "đòi công lý, sự thật". Như
thế, càng thấy rõ, bất chấp sự khoan dung của Nhà nước, các chức sắc
Nhà thờ Thái Hà cố tình "chính trị hóa" vụ việc tại 178 Nguyễn Lương
Bằng, ngang nhiên xuyên tạc sự khoan hồng của Đảng và Nhà nước, vu cáo
Nhà nước Việt Nam "đàn áp tôn giáo, “vi phạm nhân quyền". Và vì vậy,
chẳng lạ gì khi chính những chức sắc tôn giáo này coi việc hàng ngàn
người thiếu hiểu biết về pháp luật, bị họ kích động, kéo về gây sức ép
với chính quyền tại phiên tòa phúc thẩm là "một thắng lợi lớn". Cũng
cần phải nói thêm rằng, khi công khai tuyên bố cầu nguyện không phải để
đòi đất, mà là để "đòi công lý và sự thật", những linh mục này luôn núp
dưới chiêu bài "giáo luật", mà cố tình quên rằng họ - trước khi là
những linh mục, họ là những công dân Việt Nam. Khi không đạt được mục
đích, những linh mục này đã công khai bày tỏ quan điểm chống lại pháp
luật của Nhà nước Việt Nam. Họ tự cho mình cái quyền đứng ngoài pháp
luật, ngang nhiên vu cáo tòa án, chính quyền. Với những gì đã diễn ra,
công luận và những giáo sĩ, giáo dân chân chính dễ dàng nhận ra, đâu là
công lý, đâu là sự thật. Thư
chung 1980 của Hội Đồng Giám mục Việt Nam đã khẳng định: "Là Hội Thánh
trong lòng dân tộc Việt Nam, chúng ta quyết tâm gắn bó với vận mạng quê
hương, noi theo truyền thống dân tộc hòa mình vào cuộc sống hiện tại
của đất nước. Cộng đồng dạy rằng "Hội Thánh phải đồng tiến với toàn thể
nhân loại và cùng chia sẻ một số phận trần gian với thế giới" (MV
40,2). Vậy chúng ta phải đồng hành với dân tộc mình, cùng chia sẻ một
cộng đồng sinh mạng với dân tộc mình, vì quê hương này là nơi chúng ta
được Thiên Chúa mời gọi để sống làm con của Người, đất nước này là lòng
mẹ cưu mang chúng ta trong quá trình thực hiện ơn gọi làm con Thiên
Chúa, dân tộc này là cộng đồng mà Chúa trao cho chúng ta để phục vụ với
tính cách vừa là công dân vừa là thành phần Dân Chúa...". "Yêu Tổ quốc,
yêu đồng bào đối với người Công giáo không những là một tình cảm tự
nhiên phải có, mà còn là một đòi hỏi của Phúc âm... Lòng yêu nước của
chúng ta phải thiết thực, nghĩa là chúng ta phải ý thức những vấn đề
hiện tại của quê hương, phải hiểu biết đường lối, chính sách và pháp
luật của Nhà nước, và tích cực cùng đồng bào toàn quốc góp phần bảo vệ
và xây dựng một nước Việt Nam giàu mạnh, tự do và hạnh phúc". Đáng
tiếc, trong khi đại đa số đồng bào Công giáo cả nước sống "Kính Chúa,
yêu nước", "Tốt đời đẹp đạo", "Đồng hành cùng dân tộc" thì vẫn còn
những giáo dân do thiếu thông tin, thiếu hiểu biết pháp luật, bị kẻ xấu
lợi dụng, lừa phỉnh, kích động, lối kéo để phục vụ cho những mưu đồ đen
tối núp dưới cái bóng đòi "sự thật, công lý". Cần phải một lần nữa
khẳng định rằng, chỉ có một sự thật và chân lý: Đó là hơn 6 triệu đồng
bào theo đạo Công giáo và hơn 80 triệu đồng bào trong cả nước đang cùng
nhau xây dựng khối đại đoàn kết dân tộc. Chúng ta quyết không cho bất
kỳ ai, bất kỳ thế lực thù địch nào lợi dụng dân chủ, tự do tín ngưỡng,
tôn giáo để chia rẽ khối đoàn kết dân tộc, chia rẽ tình nghĩa đồng bào.
“Công
lý” cho những kẻ cố tình chống phá đất nước, đi ngược lại lợi ích dân
tộc phải là sự phán xét của tòa án lương tâm và sự trừng phạt nghiêm
minh của pháp luật. Minh Trang
|