Báo
Hà Nội Mới ngày 26-4 vừa qua lại một lần nữa chứng tỏ là tên xung kích
của Thành Uỷ khi đưa bài xuyên tạc và bôi nhọ những người giáo dân và
tu sĩ Thái Hà một cách điên cuồng đầy hằn học của kẻ có quyền lực nhưng
bị coi khinh. Trong khi các tờ báo khác đang nêu
những việc tốt, phản ánh tình trạng xã hội phục vụ nhu cầu thông tin
của đại bộ phận quần chúng nhân dân, thì tờ Hà Nội Mới không có khả
năng gì hơn được, để tồn tại được phải nên gân sức phục vụ ông chủ quản
lý mình được hài lòng bằng việc làm đê hèn là “vu khống, đặt điều và
quy kết tội người khác thay cho toà án”.
Mở đầu bài báo này dùng
hình ảnh ngày 30-4 là ngày chiến thắng của cả nước, và ca ngợi những
thành tựu mà Đảng CSVN đã mang lại cho đất nước. Điều này chỉ cần bỏ ra
chút thời gian đi xe ôm, ngồi quán nước, ăn bát bún…các bạn sẽ thấy
người dân Việt Nam đánh giá báo Hà Nội Mới nói đúng hay sai. Nhân đây
cũng nói rằng tại sao báo Hà Nội Mới to mồm nhắc tới kỷ niệm ngày 30-4
bằng dòng tít đậm nhưng ngày 17-2 báo Hà Nội Mới không nhắc đến.Thậm
chí báo Hà Nội Mới không những không nhắc đến ngày 17-2 chống quân xâm
lược Trung Quốc mà còn ca ngợi tên tướng Tầu Hứa Thế Hữu đã chỉ huy
trực tiếp cuộc chiến xâm lược làm hơn 20 nghìn người lính Việt Nam tử
trận, hay những tội ác giết đàn bà trẻ con vất xuống giếng nước của
lính TQ do Hứa Thế Hữu cầm đầu.
Tiếp đến tờ báo còn ca ngợi chủ
trương cho hàng vạn thanh niên Trung Quốc sang Việt Nam vào Tây Nguyên
khai thác quặng bô xít là một chủ trương đúng đắn. Hà Nội Mới ngang
nhiên cho rằng những phản đối về chính sách này của bất kỳ ai là sự phá
hoại đường lối, chính sách của Đảng. Một ngạo mạn đầy ngông cuồng bất
chấp sự thật là trước đó bao nhiêu tờ báo đã đưa những bài phản đối của
mọi tầng lớp nhân dân Việt Nam. Nực cười nhất là báo Hà Nội Mới quá coi
thường sự hiểu biết của người dân khi đưa thông tin nói rằng: Dự án bô
xít Tây Nguyên được làm sau hội thảo của các nhà khoa học, được lấy ý
kiến công khai từ nhân dân đến các nhà khoa học. Ai cũng thấy rằng hội
thảo hồi tháng 3 vừa rồi tại khách sạn Melia – Hà Nội chỉ là biện pháp
hợp thức hoá đầy khiên cưỡng cho cái dự án đã được thực hiện từ đời
nào. Còn ý kiến nhân dân thì chúng ta hãy xem những bản kiến nghị mà
người dân đang vận động nhau ký tên phản đối. Không biết cái “ý kiến
công khai” mà báo Hà Nội Mới nói là lấy của nhân dân nào, của nhân dân
Trung Quốc chăng? Tất nhiên là dân Trung Quốc đồng ý khi bỗng dưng có
hàng chục ngàn việc làm cho người lao động Trung Quốc trong thời buổi
thất nghiệp tràn lan này. Chứ đại đa số bộ phận người dân Việt Nam yêu
nước không thể nào đồng tình. Báo HNM đã lợi dụng phương tiện đang có
của mình mà bịa đặt, xúc phạm đến ý chí của toàn bộ dân tộc, thông tin
sai lệch hoàn toàn về tâm nguyện của toàn thể nhân dân Việt Nam đang
tha thiết vì sự an nguy đất nước.
Quan tâm đến vận mệnh đất nước
là trách nhiệm không loại trừ bất cứ ai. Bất kỳ một cá nhân hay tổ chức
nào lên tiếng nói vì sự an nguy của đất nước mình đều hoàn toàn hợp
pháp và đáng để khuyến khích ca ngợi. Cố thủ tướng Võ Văn Kiệt đã khẳng
định điều này không những chỉ một lần. Mỗi khi đất nước đứng trước khó
khăn như suy thoái kinh tế, chống giặc ngoại xâm, thiên tai lũ lụt lời
kêu gọi đều đưa đến bất kỳ mọi cá nhân, tổ chức nào. Đất nước là của
hơn tám mươi triệu người dân Việt Nam chứ không phải là độc quyền của
một vài triệu người có quyền thế.
Báo HNM gần cuối có nhắc đến
mưu đồ chính trị trong vụ bô xít. Điều này nếu suy ngẫm về lợi ích kính
tế trong dự án Bô Xít Tây Nguyên như các nhà khoa học chứng minh và
ngay tại hội thảo cũng đã nói là lãi suất không đáng kể. Một dự án kinh
tế mà hiệu quả kinh tế cực thấp, ảnh hưởng đến môi trường, văn hoá, an
ninh quốc phòng liệu có phải mà có mưu đồ chính trị hắc ám là chủ
trương chính hay không ?
Bài báo có trích dẫn thư của Hội đồng Giám Mục năm 2001.
Nếu
đã biết trích như vậy mà còn lên án cuộc cầu nguyện cho Tây Nguyên của
giáo dân Thái Hà đúng là chỉ có những kẻ phản động, đi ngược lại lợi
ích đất nước, dân tộc để lấy lòng ngoại bang mới có những lời quy kết
buổi cầu nguyện đó một cách sống sượng bất chấp lý lẽ như vậy.
Có
lẽ báo HNM không phải ngẫu nhiên khi lôi không khí ngày 30-4 để mở đầu
bài báo hèn hạ vu khống người giáo dân, khi mà các giáo dân đang lo
toan cho mái nhà Tây Nguyên bởi dự án cực kỳ thiếu thuyết phục. Có
nhiều cách để mở đầu cho một bài báo, bài viết mà không làm thay đổi
phần nội dung chính. Nhưng báo Hà Nội Mới chọn bầu không khí 30-4 là
nhân tiện cố tình để khoét sâu mâu thuẫn với Hoa Kỳ với Việt Nam. Ngay
lúc các sĩ quan hải quân Việt Nam vừa đi thăm chiến hạm sân bay
USS.John C.Stennies trong bầu không khí thân thiện và hữu hảo, mộtchiến
hạm có những quân nhân là người Mỹ gốc Việt.
Tại sao báo HNM ca
ngợi dự án Bô Xít mà Trung Quốc tham gia, đồng thời vu cáo giáo dân
Thái Hà mở đầu qua lời ca ngợi ngày 30-4.?
Hãy tự mình đặt câu
hỏi, báo Hà Nội Mới đại diện cho thế lực nào. Và trong những chủ thể
liên quan trong bài viết này ai là kẻ mưu đồ chính trị, làm tổn hại đến
đất nước, ai câu kết với ngoại bang (ngoại bang nào?) để âm mưu tham
vọng quyền lực.
Báo HNM cao giọng thay toà án đòi kết tội một
người mà chưa bị toà án kết tội. Đồng thời kêu gọi phá hoại trang web
của Dòng Chúa Cứu Thế, Giáo Xứ Thái Hà… là một hành động lố bịch bộc lộ
thủ đoạn xấu xa, bẩn thỉu vừa ăn cướp vừa la làng. Vừa già mồm buộc tội
người khác, vừa đòi bịt miệng không cho họ thanh minh. Y hệt tính chất
tranh luận xử phúc thẩm tám giáo dân Thái Hà ngày 27-3 vừa qua tại Hà
Đông. Qua đây người khách quan càng nhìn rõ tâm địa và bản chất của báo
HNM và những kẻ có quyền lực đứng đằng sau.
Phải chăng hơn 6 triệu người Công giáo phẫn nộ với những người yêu công lý và hòa bình? An Dân
Ngay
sau khi giáo xứ Thái Hà tổ chức đêm thắp nến cầu nguyện cho môi trường
sinh sống của đồng bào các dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên trước hiểm họa
Bô xít đỏ, số báo Hà Nội mới ra ngày 26/4/2009, đã đăng một bài viết
của tác giả Anh Quang - người đã được Ban Khoa giáo thành ủy trao giải
thưởng cho sự dối trá vào cuối Năm Mậu Tý, người chưa bao giờ thuộc
biên chế của Báo Hà nội mới, nhưng được phái sang từ Thành ủy; bài viết
có tựa đề : “Dưới chiêu bài dối trá, cầu nguyện cho công lý”.
Chiêu bài hạ độc thủ
Vẫn
giọng điệu hằn học, quy chụp và đầy gian ngoan, tác giả đã cố tình chia
rẽ khối đại đoàn kết lương giáo, cách đặc biệt chia rẽ khối công giáo
khi viết:
"Dư luận xã hội nói chung và dư luận của hơn 6 triệu
đồng bào công giáo chân chính sống "Kính Chúa, yêu nước" đang hết sức
phẫn nộ trước việc một số linh mục Dòng Chúa Cứu thế đang lợi dụng dân
chủ, tự do tôn giáo, tín ngưỡng kêu gọi chống phá Nhà nước, kích động
khiếu kiện, coi thường kỷ cương pháp luật, không tôn trọng và bất hợp
tác với chính quyền. Các linh mục Nhà thờ Thái Hà mà cụ thể ở đây là
linh mục Nguyễn Văn Khải là ai, tự cho mình có quyền gì mà được phán
xét các chủ trương, đường lối chính sách của Đảng, đánh giá những thành
quả của công cuộc đổi mới?"
Đây vẫn là chiêu bài mà chính quyền
cộng sản thường làm khi muốn lấp liếm một vấn đề xã hội nào đó, họ sẽ
dựng nên một chiêu bài, kết án người khác bằng những thứ tội danh như
"lợi dụng quyền tự do dân chủ, tự do tôn giáo, chống phá nhà nước XHCN
...” nhắm triệt hạ và bỏ tù những người yêu nước.
Không biết
những người công giáo, các vị chức sắc trong Giáo Hội nghĩ gì khi Báo
Hà Nội mới cơ quan ngôn luận của thành ủy Hà Nội, cố tình khiêu khích
các giám mục, linh mục, tu sĩ và hơn 6 triệu đồng bào công giáo. Cái
thâm hiểm của tác giả bài báo là ở chỗ sau khi trích dẫn thư chung của
Hội Đồng Giám mục năm 2001, đã cố tình đặt hơn 6 triệu đồng bào công
giáo ra khỏi đời sống chung của xã hội và một cách nào đó ngầm khẳng
định Giáo Hội công giáo Việt nam, cách riêng các giám mục Việt nam hoàn
toàn ủng hộ chủ trương khai thác Bô xít tại Tây Nguyên, phẫn nộ trước
việc làm của nguyên Đại tướng Võ Nguyên Giáp, của hơn một ngàn nhà khoa
học đã tham gia ký tên kiến nghị các cấp lãnh đạo ngưng dự án bô xít và
các giáo dân đã tham gia thắp nến cầu nguyện cho công lý và hòa bình
cho Tây Nguyên???
Bên cạnh đó, khi trích dẫn thư chung của Hội
đồng Giám mục 2001, sau đó gây chia rẽ bằng cách kết án các linh mục tu
sĩ Thái Hà, tác giả bài báo muốn khẳng định cách hiểu của các giám mục
Việt nam từ trước tới nay vẫn là: “Đồng hành với dân tộc tức là đồng
hành với Chủ nghĩa Xã hội do đảng Cộng sản lãnh đạo”. Quả là thâm hiểm!
Lẽ nào lại như thế?
Thực
ra, đây chỉ là chiêu bài mà cộng sản Việt Nam thường dùng nhằm chia rẽ
những người công giáo để cai trị. Có lẽ nhà cầm quyền Hà Nội đã thấy rõ
được sức mạnh của sự hiệp nhất trong Giáo Hội, thấy rõ được sức mạnh
của lòng tin, lời cầu nguyện trong vụ việc Thái Hà – Tòa Khâm sứ vừa
qua, nên tìm cách gây mất đoàn kết trong nội bộ Giáo hội để dễ bề thao
túng.
Tác giả bài báo đã quên một điều, hơn 400 năm diện diện
trên quê hương Việt nam, Giáo hội công giáo Việt Nam luôn có những giám
mục, linh mục, giáo dân can đảm, dấn thân cho công lý và Hòa Bình, chấp
nhận hy sinh cả mạng sống để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ và cùng chung
tay với mọi người dân Việt Nam xây dựng một xã hội công bằng, dân chủ,
văn minh.
Thực tế, kể từ năm 1980 tới nay, tại các kỳ họp hội
đồng thường niên, rất nhiều lần các vị giám mục đã mạnh mẽ lên tiếng sự
bất công trong xã hội. Chẳng hạn thư chung của Hội Đồng Giám mục Việt
Nam năm 2001, được tác giả Anh Quang trích dẫn cẩn thận, đã mạnh mẽ
khẳng định:
"Để yêu thương và phục vụ, trước hết ta phải tiếp
tục đường hướng đồng hành với dân tộc, đồng cảm, chia sẻ hy vọng và lo
âu của dân tộc trong tiến trình phát triển xã hội và thăng tiến con
người. Ta không nhìn những vấn đề kinh tế, chính trị, xã hội, giáo dục
như những kẻ đứng ngoài cuộc, nhưng nhận đó là những vấn đề của ta và
chủ động góp phần giải quyết... bởi vì ta là thành viên của cộng đồng
dân tộc với tất cả quyền lợi và nghĩa vụ".
Cũng vậy, tại kỳ họp
Hội đồng Giám mục năm 2002 (từ ngày 7 – 12/10/2002), trong lá thư kiến
nghị gửi các Cơ quan lập pháp, Quốc hội và Các Hội đồng Nhân dân Việt
Nam, các giám mục Việt nam đã mạnh mẽ tố cáo sự tha hóa, sự bất công
trong xã hội, do bởi nguyên nhân từ cơ chế xin – cho:
“Cơ
chế xin-cho biến những quyền tự do của công dân thành những thứ quyền
mà Nhà Nước nắm trong tay và ban bố lại cho người dân dưới dạng những
cái phép, đồng thời biến Nhà Nước từ một tổ chức có chức năng phục vụ
công ích trở thành một chủ nhân ông nắm các quyền tự do của người dân
và ban phát các phép tự do lại cho họ thường theo sự tùy tiện chủ quan
hơn là theo những tiêu chuẩn khách quan. Như thế cơ chế xin-cho vừa đi
ngược lại công ích và xóa đi các quyền tự do của người dân, vừa bôi đen
hình ảnh của một Nhà Nước của dân, do dân và vì dân. Ðó là điều làm tha
hóa con người.”
“Dành cho mình độc quyền hay một quyền hành
quá lớn trong các lĩnh vực của đời sống gia đình và xã hội, đó là con
đường dẫn đến chuyên chế và độc tài, quan liêu và bao cấp, áp bức và
bất công, là những tệ nạn làm tha hóa con người.” (Thư ngỏ của Hội Đồng Giám mục Việt nam gửi nhà nước Việt Nam 2002).
Với
một truyền thống can đảm và anh dũng như thế, lẽ nào các Giám mục Việt
nam lại không lên tiếng khi vụ Bô xít đang tiềm ẩn nguy cơ mất nước,
đang bị dư luận lên án, bị nguyên Đại tướng Võ Nguyên Giáp, hơn một
ngàn nhà tri thức ký đơn thư kiến nghị phản đối và nhất là dự án Bô xít
là hiểm họa đe dọa cuộc sống yên lành của cộng đồng các dân tộc thiểu
số Tây Nguyên?
Có thể các ngài đã lên tiếng, nhưng theo thói
quen và tinh thần kín đáo đối thoại, nên các ngài đã không muốn công bố
rộng rãi các kiến nghị của mình;
Nhất là dự án Bô xít lại được
nhà cầm quyền triển khai ngay tại địa phận Đà Lạt – nơi đức cha Chủ
tịch Hội Đồng Giám mục Việt nam cai quản, nơi có rất đông anh chị em
công giáo người K’hor, những người anh em dân tộc thiểu số mà Đức cha
Chủ tịch Hội đồng Giám mục “luôn để họ trong trái tim mình” , thì lẽ
nào ngài lại không lên tiếng khi những người con yêu thương nhất của
ngài đang bị lâm nguy?
Lên tiếng chính là đồng hành với dân tộc
Thư chung của Hội đồng Giám mục Việt nam 1980 khẳng định:
“Là
Hội thánh trong lòng dân tộc Việt Nam, chúng ta quyết tâm gắn bó với
vận mạng quê hương, noi theo truyền thông Dân tộc hòa vào cuộc sống
hiện tại của đất nước, Công đồng dạy rằng “Hội thánh phải đồng tiến với
toàn thể nhân loại và cùng chia sẻ một số phận trần gian với thế giới”
(MV 40, 2). Vậy, chúng ta phải đồng hành với dân tộc mình, cùng chia sẻ
một cộng đồng sinh mạng với dân tộc mình, vì Quê hương này là nơi chúng
ta được Thiên Chúa mời gọi để sống làm con của Người, Đất nước này là
lòng Mẹ cưu mang chúng ta trong quá trình thực hiên ơn gọi làm con
Thiên Chúa. Dân tộc này là cộng đồng mà Chúa trao cho chúng ta để phục
vụ với tư cách vừa là công dân vừa là thành phần dân Chúa” (TC 1980, 9)
Không
cần giải thích thì người bình thường nhất cũng có thể hiểu “đồng hành
với dân tộc” theo tinh thần của lá thư chung của Hội Đồng Giám mục Việt
Nam năm 1980 là gì và người Công giáo Việt nam phải làm gì để đồng hành
với dân tộc nhất là trong hoàn cảnh cụ thể lúc này?
Ông Võ Văn Kiệt lúc sinh thời đã từng nói: “Tổ
quốc không phải của riêng ai, không phải của bất cứ đảng phái hay tôn
giáo nào mà là của hơn tám mươi triệu đồng bào Việt nam”.
Tổ
quốc đang lâm nguy, dân tộc Việt Nam đang phải chứng kiến hiện tượng
bất công lan tràn, nhất là môi trường sống của các anh chị em đồng bào
dân tộc thiểu số tại các tỉnh Tây Nguyên đang bị xâm hại một cách trầm
trọng, người công giáo Việt nam không thể làm ngơ trước tiếng kêu cứu
của anh chị em mình và càng không thể khoanh tay đứng nhìn, thờ ơ trước
vận mệnh của dân tộc.
Yên lặng lúc này chính là đồng lõa với
tội ác, là đi ngược lại tinh thần của bức thư chung năm 1980 của Hội
Đồng giám mục Việt Nam và đi ngược lại lời răn dạy của các vị chủ chăn:
"Sống phúc âm giữa lòng dân tộc”.
Nguồn: DCCT
|