Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 78 (01-07-2009)
Bảo Nghĩa vương Trần Bình Trọng (1259-1285) sống mãi trong tim
hồng của Dân Việt nhờ câu nói bất khuất trung dũng: “Ta thà làm quỷ
nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc”. Tập đoàn lãnh đạo CSVN hiện thời
cũng sẽ sống mãi trong tim đen của Dân Việt qua câu nói: “Ta thà làm
Thái thú đất Bắc còn hơn làm người bảo vệ nước Nam”.
Dĩ nhiên đám cầm quyền này (cụ thể là 15 thành viên trong Bộ Chính
trị hiện thời) không thốt ra từng chữ câu trên nhưng đã và đang bày tỏ
điều ấy qua từng hành động của họ. Khởi từ và bắt chước Hồ Chí Minh,
học trò nhiều mặt của “Mao chủ tịch vĩ đại”, tập đoàn lãnh đạo CSVN từ
trước tới nay chỉ có một sự nghiệp duy nhất: mở đường, mở biên giới, mở
hải lộ cho Trung Cộng tiến xuống phía Nam, thôn tính đất Việt để mình
được muôn đời làm Thái thú. Họ luôn câm họng trước những đòi hỏi ngang
ngược của Kẻ thù truyền kiếp phương Bắc, kể từ đòi hỏi về hải phận 12
hải lý ngày 14-09-1958 (Công hàm bán nước), qua đòi hỏi về Ải Nam quan,
thác Bản Giốc ngày 30-12-1999 (Hiệp định biên giới), đòi hỏi về 47%
diện tích biển Đông ngày 25-12-2000 (Hiệp định vịnh Bắc bộ), đòi hỏi về
khai thác bauxite ở Tây Nguyên ngày 03-12-2001 (Tuyên bố Việt-Trung)
rồi ngày 01-11-2007 (Quyết định 167/QĐ-TTg), đến đòi hỏi về việc đánh
cá ngày 16-05-2009.
Nói cho ngay, đôi khi cũng có vài lời phản kháng của phát ngôn
viên bộ ngoại giao CSVN, nhưng đó chỉ là những ngôn từ hết sức yếu ớt,
vô cùng chiếu lệ, chẳng kèm theo hành động gì trên thực địa và trước
quốc tế cả. Ngày 8-1-2005, Trung Cộng bắn chết 9 ngư dân Thanh Hóa, thế
nhưng Phan Văn Khải (thủ tướng CSVN) và Nguyễn Di Niên (ngoại trưởng)
vẫn câm họng về vụ việc trước Cố Tú Liên (phó chủ tịch Quốc hội TQ) và
Tề Kiến Quốc (đại sứ TQ tại Việt Nam), một chỉ nâng ly chúc mừng mối
quan hệ 50 năm thần phục. Gần đây hơn, giữa lúc tàu vũ trang của Trung
Cộng cấm cản, cướp bóc, phá hoại tàu đánh cá của Việt Nam, làm ngư
trường sóng gió, ngư dân điêu đứng, ngư nghiệp lụn bại, thì ngày 25-05,
bên lề Hội nghị Bộ trưởng Ngoại giao ÁÂu lần thứ 9, Ngoại trưởng CSVN
Phạm Gia Khiêm vẫn chỉ biết xun xoe trước Ngoại trưởng Trung Quốc Dương
Khiết Trì rằng “quan hệ hai nước thời gian vừa qua tiếp tục có những
tiến triển quan trọng… quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện
ViệtTrung nhất định sẽ tiếp tục phát triển mạnh mẽ hơn nữa”. (x. TTXVN
25-05-2009). Hôm sau, đến phiên Nông Đức Mạnh lại trâng tráo bày tỏ
trước tên đại diện Thiên triều: “Đảng, Nhà nước và nhân dân VN luôn coi
trọng việc phát triển quan hệ hữu nghị và hợp tác toàn diện với TQ, vun
đắp cho quan hệ đó ngày càng đơm hoa kết trái” (x. http://www.cpv.org.vn).
Ngày 04-06, thay vì triệu Đại sứ Trung Quốc Tôn Quốc Tường tới Bộ Ngoại
giao để trao công hàm phản đối, Thứ trưởng Hồ Xuân Sơn lại nhục nhã lết
đến trụ sở của tên đại diện này, van xin hắn đừng “tăng cường tàu tuần
tra, bắt, phạt tàu cá Việt Nam… đừng cản trở công việc làm ăn bình
thường của ngư dân Việt Nam trên vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam
nữa” (x. TTXVN 06-06-09). Đến ngày 12-6, Nông Đức Mạnh lại tiếp Lý
Nguyên Triều, Ủy viên Bộ Chính trị Trung Cộng với những lời lẽ của lũ
bầy tôi khiếp nhược: “Chuyến thăm Việt Nam lần này của Đoàn thể hiện sự
quan tâm và coi trọng của lãnh đạo cấp cao Trung Quốc đối với việc thúc
đẩy quan hệ giữa hai Đảng, hai nước, là biểu hiện sinh động của việc
xây dựng quan hệ đối tác tác chiến lược toàn diện ViệtTrung; VN đánh
giá cao việc hai nước hợp tác có hiệu quả ở tất cả các cấp, các ngành,
các tổ chức nhân dân, đưa quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện
ViệtTrung Quốc lên một tầm cao mới”. (x. TTXVN 13-06-2009). Cái gì đã
khiến cho những tay lãnh đạo chóp bu này phải câm miệng trước quốc nhục
và quốc họa nhãn tiền trên Biển Đông như vậy? Đến phiên Nguyễn Tấn Dũng
lại câm miệng về chuyện bauxite trong kỳ họp thứ 5 Quốc hội khóa 12
(20-05 đến 20-06) vì đã được Trung Cộng tống vào họng 150 triệu đôla từ
tháng 10-2008 (theo Chân Trời Mới 17-06-2009)
Và như một mặc cảm bù trừ, càng câm miệng trước Đại Hán bao nhiêu,
lãnh đạo Cộng sản Việt Nam càng bịt miệng người dân Việt Nam bấy nhiêu.
Nạn nhân đầu tiên của họ chính là cái Quốc hội bù nhìn, nơi lẽ ra vang
lên tiếng nói trung thực của nhân dân. Thế nhưng, 12 khóa Quốc hội lại
chỉ là 12 đợt gia nô hoàn toàn câm nín để sống còn, ngậm miệng để ăn
lương, chuyên giơ tay “nhất trí cao” để tỏ ra “phấn khởi lớn” trước
đảng. Từ 1946 đến nay, cái Quốc hội khốn khổ và khốn nạn này đã im re
trước Công hàm bán nước 1958, đã nhắm mắt ký bừa hai hiệp ước lãnh thổ
(1999) và lãnh hải (2000), đã thản nhiên ra bừa vô số luật, nghị quyết,
pháp lệnh chỉ có lợi cho đảng. Gần đây nhất, kết thúc phiên chất vấn
ngày 13-06, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng -bất chấp sự phản kháng
của toàn dân- đã thay mặt các đại biểu để lên tiếng (thực chất là câm
lặng) trước đảng như sau: “Vấn đề thăm dò, khai thác và chế biến bôxít
ở Tây nguyên là vấn đề rất lớn, nhạy cảm, được nhiều cử tri đại biểu
quan tâm và tất cả các ý kiến đều đồng ý về chủ trương, chứng tỏ có sự
đồng thuận lớn. Nhiều đại biểu đã góp ý cho dự án về nhiều mặt: kinh
tế, môi trường, an ninh, công nghệ, bản sắc văn hóa dân tộc... Các ý
kiến đều có tính xây dựng, thể hiện tinh thần trách nhiệm cao… Quốc hội
sẽ tiếp tục giám sát dự án này trên cơ sở của sự đồng thuận và ủng hộ,
bảo đảm làm sao cùng Chính phủ, cùng với các cơ quan khác trong toàn hệ
thống chính trị thúc đẩy thực hiện cho được chủ trương mang tính chiến
lược rất quan trọng này" (x. Tuổi trẻ online 13-06).
Nạn nhân thứ hai bị buộc phải câm lặng là báo chí, vốn phải là
tiếng nói của nhân dân, phản ảnh của công luận, cơ quan của sự thật.
Thế nhưng, theo nhà văn Võ Thị Hảo (bài Ngày báo chí Việt Nam 21-6-2009
: một lễ cầu siêu...), “sau sự kiện nhà xuất bản Đà Nẵng và báo Du lịch
bị tạm đình bản… thì diện mạo xã hội Việt Nam và làng báo Việt Nam, cho
đến giữa năm 2009 này có “nhiều điều trông thấy mà đau đớn lòng…” Đó là
sự “nhắm mắt”, sự “xuôi tay” của báo chí trước rất nhiều sự thật. Mà
những sự thật đó mật thiết đến sự tồn tại và phát triển của đất nước và
quyền tự do dân chủ của công dân… Báo chí -niềm hy vọng cuối cùng của
công dân trong việc giám sát, sự minh bạch và công khai- đã ở vào tình
thế nhiều khi buộc phải “nhắm mắt”, “xuôi tay”, nên lâu nay, mỗi ngày
là một đại lễ hân hoan cho thế giới sâu mọt phá hoại nền kinh tế đất
nước và phá hoại đạo đức xã hội… Cách thông tin của nhiều tờ báo hiện
nay, đối với nhiều sự kiện quan trọng, được nhiều công dân hình dung
thế này : Một tiếng búa gõ xuống, con gà được phép mổ một hạt thóc.
Ngừng gõ, gà đừng mổ… Năm 2009 là năm báo chí Việt Nam, như nhiều người
vẫn nói, “đành ngậm ngùi nhắm mắt xuôi tay”. Những người có lương tâm
nghề nghiệp thì đành viết những bài “vô thưởng vô phạt”, làm công ăn
lương. Những người không có lương tâm thì hả hê…”, nhất là nếu được bồi
dưỡng kiểu 300K như sau cuộc họp báo của Công an về vụ Ls Lê Công Định!
Nạn nhân thứ ba chính là những người mà chức năng nghề nghiệp là
lên tiếng cho công lý, tức các luật sư. Thế nhưng, thời gian gần đây,
vụ sách nhiễu Luật sư Lê Trần Luật và các cộng sự vì “tội” biện hộ cho
giáo dân Thái Hà và dự định biện hộ cho các nhà dân chủ Khối 8406 đang
bị giam, vụ bác đơn của Luật sư Cù Huy Hà Vũ vì “mưu đồ” kiện thủ tướng
CS ra tòa do đã làm trái luật bảo vệ môi trường, luật quốc phòng, luật
di sản văn hóa, luật ban hành văn bản quy phạm pháp luật khi ra quyết
định 167/2007 về việc khai thác bauxite Tây Nguyên, đặc biệt nhất là vụ
bắt Luật sư Lê Công Định vì “tội” có những hoạt động dân chủ như viết
bài đề cao pháp trị đa nguyên, soạn Hiến pháp mới, biện hộ cho các nhà
đối kháng, tham gia các chính đảng đấu tranh bất bạo động, và dự tính
cùng với luật sư Lê Quốc Quân kiện Trung Quốc ra quốc tế vì đã cấm ngư
dân Việt Nam đánh cá trên vùng biển của Việt Nam (ông bị bắt khẩn cấp
một ngày sau chuyến viếng thăm của Lý Nguyên Triều), tất cả những vụ đó
chứng tỏ đảng ra ra sức bình sinh bịt miệng các phát ngôn nhân của lẽ
phải. Điều đáng xấu hổ là trong vụ này lại có sự “tung hứng theo đảng”
của hai nhân vật nổi tiếng: Một là “giáo sư đại biểu” Nguyễn Lân Dũng
vốn kết án Ls Định kiểu ngu trung: “Việc lập ra cả một Hiến pháp mới là
chuyện hết sức phi lý. Đó là điều không ai có thể chấp nhận… Điều gì
không phải thì nên phản biện, chứ không phải là thái độ kích động để
lật đổ chính quyền. Điều đó là phạm pháp rõ ràng”. Hai là “luật sư đại
biểu” Nguyễn Đăng Trừng, Chủ nhiệm Luật sư đoàn thành Hồ, vốn đã mau
mắn đón ý ông chủ đảng mà ký quyết định xoá tên luật sư Định (từng làm
phó cho ông ta) trong danh sách luật sư đoàn đang khi sự việc chưa ngã
ngũ. Bị bịt miệng hay tự bịt miệng?
Dĩ nhiên cũng phải kể đến những nạn nhân thường xuyên, chính hiệu,
được quan tâm đặc biệt, tức những công dân ngoài vòng bộ máy nhà nước
mà đã và đang nhất định không chịu câm miệng và không để cho đảng dễ
dàng bịt miệng trước bao sai lầm và tội ác của đảng, trước bao bất công
và thống khổ của dân, trước bao nguy cơ và thảm họa của nước. Đó là các
nhà đối kháng dân sự và đối kháng tôn giáo vốn đã và đang lên tiếng qua
hình ảnh bị bịt miệng, qua sự im lặng trong nhà tù, qua tình trạng bị
sách nhiễu quản chế, qua cảnh bị cướp bóc phương tiện, qua nỗ lực mở
miệng, viết bài, tung chiến dịch lấy chữ ký, tập hợp quần chúng cách
can đảm và đầy trí tuệ để bày tỏ thái độ…
Tuy nhiên, với tình thế hiện nay, chỉ lên tiếng khi đảng chưa đến
bịt miệng và chưa kịp bịt miệng thôi không đủ. Cần phải mạnh mẽ và vĩnh
viễn gạt bàn tay bịt miệng của cái thế lực gian trá và côn đồ đó. Ngoài
việc lên tiếng cách cá nhân và tập thể, đã đến lúc nhân dân phải xuống
đường, phải biểu tình, phải cất giọng long trời lở đất để làm im bặt
mãi mãi tiếng nói độc quyền đã làm mưa làm gió trên đất Việt suốt mấy
chục năm nay.
BAN BIÊN TẬP
|