Gửi vào ngày Thứ Bảy, 25 Tháng 7, 2009.
Tam Tòa - Khi niềm tin lên tiếng...
Trung Nghĩa
(GPVO) - Giữa thời điểm mà người dân Giáo phận
Vinh vẫn chưa hết bàng hoàng bởi những gì đã diễn ra vào buổi sáng ngày
20/7/2009, khi mà lực lượng công an tỉnh Quảng Bình tiến hành đánh đập và bắt
giữ hàng chục giáo dân thì chỉ vài ngày sau đó, 22/7/2009, trong một động thái
mới, công an thành phố Đồng Hới (Quảng Bình) đã quyết định khởi tố vụ án, khởi
tố 7 giáo dân với tội danh gây rối trật tự công cộng.
Có thể nói ngay rằng, cách hành xử nêu trên của
chính quyền tỉnh Quảng Bình nằm trong một chuỗi sự kiện được nhiều người dự
liệu từ trước mà quyết định khởi tố vội vã kia chỉ là giọt nước làm tràn ly.
Cũng gần như ngay lập tức, trên hàng loạt trang báo trong nước như Nhân
Dân, Công an nhân dân, Sài Gòn giải phóng… số ra các ngày 22, 23, 24/7
liên tục đăng tải thông tin về Tam Tòa với những ngôn ngữ và luận điệu “quen
thuộc”.
Điều đáng nói là những bài viết này hoàn toàn đi
ngược lại với tất cả những gì đã thực sự diễn ra trong nội hàm sự kiện. Ở đây,
hãy khoan bàn đến vấn đề đạo đức nghề nghiệp, đứng ở góc độ câu chữ và ý nghĩa
hàm ẩn đằng sau nó thì có lẽ chỉ những người ở phía trong hậu trường mới biết
rõ bản chất của vụ việc đã thay đổi như thế nào?
Trên trang điện tử của báo Công an nhân dân
đăng tải bài viết Không ai được phép đứng trên luật pháp
của Dương Sông Lam với khá nhiều đoạn quy kết vô căn cứ và không thuyết phục: “Điều
đáng tiếc, một số ít phần tử quá khích đang rắp tâm phá hoại cuộc sống yên bình
của bà con giáo dân để mưu cầu lợi ích riêng của chúng” (…) “Vụ việc ở Chứng tích
tội ác chiến tranh Tam Tòa xảy ra là do một số kẻ tự cho mình cái quyền
"đứng ngoài pháp luật" để kích động bà con giáo dân làm theo ý muốn
của chúng”. Ở một đoạn khác, tác giả viết: “Bất bình trước việc làm
trên, hàng trăm người dân Đồng Hới có cả giáo dân Đồng Hới đã cương quyết ngăn
cản không cho dựng nhà, làm lễ. Một số kẻ quá khích đã dùng đá, gậy gộc đánh
lại người dân ngăn cản” (…) “Sáng 22/7, trao đổi với phóng viên Báo CAND, một
số đồng bào công giáo ở Quảng Bình cho biết: Đang đêm, khi nghe một số đối
tượng xấu lừa phỉnh là đi dựng nhà thờ nên họ đi theo, đến nơi Chứng tích chiến
tranh Tam Tòa, họ biết đã bị lừa nên họ bỏ về”.
Xét về ngôn ngữ báo chí, đây là những tuyên bố cực
kỳ thiếu cẩn trọng. Theo nguyên tắc pháp lý, tất cả vụ án đang trong quá trình
điều tra, khi chưa có bất cứ một phán quyết định tội nào từ phía Tòa án thì mọi
kết luận khác đều là sự áp đặt một chiều và vô nghĩa, dẫu người đó là ai và có
thẩm quyền đến đâu đi chăng nữa. Mặt khác, làm sao tác giả lại biết được trong
những người “cương quyết ngăn cản không cho dựng nhà, làm lễ” buổi
sáng ngày hôm đó “có cả giáo dân Đồng Hới” khi mà bài viết đã không
thể chỉ ra nổi tên tuổi của bất cứ ai trong số họ? Câu trả lời chỉ có một: Hoặc
phóng viên họ Dương đã hư cấu một cách vụng về các tình tiết nói trên hoặc giả
vị này đang muốn vào vai một số “giáo dân Đồng Hới” nào đó (?!).
Việc bắt giam, khởi tố 7 giáo dân Tam Tòa đã và
đang dấy lên một làn sóng phản đối mãnh liệt từ khắp các vùng miền, giáo xứ
trong giáo phận. Rất nhiều giáo dân, các nhà trí thức trong và ngoài nước đã
thẳng thắn bày tỏ thái độ của mình. Sục sôi và phẫn nộ!
Họ sục sôi, phẫn nộ vì biết rõ những người anh em
của mình là ai, đã sống và can đảm làm chứng cho niềm tin và sự thật như thế
nào trước bất công, ngang trái. Bài trả lời phỏng vấn của chị Thu Thuỷ, phó Ban
Đại diện giáo xứ Tam Tòa trong những ngày qua vang lên như một lời chứng đanh
thép và khơi gợi niềm xúc động sâu xa. Sẽ không quá khi nói rằng, anh chị em
đồng đạo với chúng tôi - giáo dân Tam Tòa - là những giáo dân tử tế, những giáo
dân đầy chuẩn chất Kitô giáo.
Những giáo dân đó hôm nay đang phải trả giá cho
một khát vọng chân chính, cho quyền được sống và bảo vệ niềm tin cốt tử của
mình.
34 năm đã trôi qua, kể từ ngày đất nước này bặt im
tiếng súng và khói lửa chiến chinh. Sự tổn thất trong những năm tháng khốc liệt
ấy là không dễ gì đo đếm được. Những người con của dân tộc này luôn được dạy dỗ
về giá trị của hai tiếng hòa bình. Và bởi thế, xin đừng để bất cứ điều gì có
thể đánh mất đạo lý căn bản ấy, đừng để cho những người sinh ra sau chiến tranh
nhưng không bao giờ được hưởng niềm hạnh phúc của hòa bình. Tam Tòa được giữ
lại làm chứng tích tội ác, nhưng trên nền ngôi nguyện đường linh thánh ấy, đừng
để xác lập thêm bất cứ một chứng tích đau thương nào nữa.
Khi nỗi đau vượt đến tận cùng, niềm tin sẽ lên
tiếng!
Vừa ăn cướp vừa bỏ tù nạn nhân
Nguyễn Quảng Bình
Sau cuộc đánh hội đồng của hàng trăm công an tỉnh Quảng Bình hôm
20.7.2009, nay thì đến lượt hàng trăm tờ báo tại Việt Nam, khởi đầu là
tờ Nhân Dân, cơ quan ngôn luận chính thức của đảng cộng sản Việt Nam,
mở một đợt cường tập thứ hai tấn công vào 7 nạn nhân đang bị giam giữ
tại công an Quảng Bình, và giáo phận Vinh.
Tờ Nhân Dân chạy hàng tít đậm: “Vụ
xâm phạm chứng tích chiến tranh Tháp chuông nhà thờ Tam Tòa (Đồng Hới,
Quảng Bình) - Cần nghiêm trị những đối tượng vi phạm pháp luật.”
Đọc
cái tựa tôi cảm thấy buồn cho một đất nước bị lãnh đạo bởi những người
chỉ dám phùng mang trợn mắt bắt nạt dân lành, “nghiêm khắc trừng trị
đích đáng” nhân dân trong khi hèn nhát trước ngoại bang. Sự việc vẫn
còn sờ sờ ra đó. 15 ngư dân của hai tàu đánh cá thuộc huyện Quỳnh Lưu,
tỉnh Nghệ An khi đang đánh cá trong khu vực hải phận Việt Nam đã bị
phía Trung Quốc bắt và giam giữ 45 ngày. Họ chỉ được trở về với gia
đình sau khi đã nộp phạt cho cảnh sát biển Trung Quốc 180 triệu đồng.
Nhà nước ta im lặng không dám hó hé một tiếng.
Đọc bài báo nêu trên tôi còn buồn hơn trước sự lật lọng của nhà nước.
Một số vị không hiểu chuyện cho rằng có thể là do tên bay đạn lạc
(chiến tranh mà!) nên một trái bom Mỹ nào đó đã tình cờ rơi trúng vào
nhà thờ Tam Tòa làm sập ngôi thánh đường đẹp đẽ theo kiến trúc Bồ Đào
Nha này. Tờ Nhân Dân khẳng định không phải như thế.
Tờ báo viết: “Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước, cả thị xã Đồng
Hới gần như bị máy bay Mỹ san phẳng hoàn toàn, chỉ còn lại tháp chuông
nhà thờ Tam Tòa, cây đa Chùa Ông và tháp nước Đồng Hới. Trong đó, riêng
nhà thờ Tam Tòa bị oanh tạc tới 48 lần, và trận bom ngày 11-2-1965 đã
đánh sập nhà thờ, chỉ còn lại tháp chuông với chi chít vết đạn như ngày
nay.”
Không phải một trái bom Mỹ nào đó đã tình cờ rơi trúng vào nhà thờ đâu.
Nhà thờ Tam Tòa đã bị oanh tạc tới 48 lần. Câu hỏi đương nhiên là tại
sao một nhà thờ Công Giáo lại là mục tiêu của tới 48 lần oanh kích?
Những ai đã từng sống, đã từng công tác ở tiểu khu 4, Đồng Mỹ hẳn đã có
một câu trả lời. Chủ trương đưa đàn bà, trẻ con, đình chùa, miếu mạo,
nhà thờ, nhà thánh ra để vừa làm bia đỡ đạn vừa có cái phục vụ tuyên
truyền không chỉ được thực hiện ở Đồng Mỹ mà còn ở biết bao nhiêu các
chiến trường Bắc Nam. Các đơn vị phòng không ngày ấy được bố trí tập
trung quanh và cả trong nhà thờ Tam Tòa.
“Giặc lái Mỹ”, như cách ta thường nói, đã oanh kích tới 48 lần mới phá
sập một ngôi thánh đường này!. Tụi Mỹ dở quá chăng? Tờ Nhân Dân, cơ
quan ngôn luận chính thức của đảng cộng sản Việt Nam, đã xác nhận mức
độ thiện xạ của “giặc lái Mỹ”: “chỉ còn lại tháp chuông với chi chít
vết đạn như ngày nay”.
Như vậy, người ta không khó để tái dựng lại hiện trường. Nói cho khách
quan, “giặc lái Mỹ” đã kiên nhẫn tới 48 lần cố ý tránh không đánh bằng
bom.
Tính chất đểu cáng của nhà nước ta ở đây là sau khi ngôi nhà thờ này đã
bị lợi dụng cho mục tiêu tuyên truyền đến mức bị đánh sập như thế, lẽ
ra sau khi hòa bình lập lại, nhà nước ta phải đền bù xứng đáng cho anh
chị em giáo dân Tam Tòa bằng cách bỏ tiền ra tái thiết cho họ. Nhà nước
ta đã không làm như vậy nhưng tịch thu để tiếp tục sử dụng cho mục đích
tuyên truyền của mình – coi ngôi nhà thờ đó là chứng tích tội ác của đế
quốc Mỹ. Tuy nhiên, với những “tư liệu” do báo Nhân Dân, cơ quan ngôn
luận chính thức của đảng cộng sản Việt Nam, vừa cung cấp người ta tự
hỏi không biết ngôi nhà thờ này có thật sự là chứng tích tội ác của đế
quốc Mỹ hay không hay lại là tội ác của những ai đó chuyên đưa đàn bà,
trẻ con, đình chùa, miếu mạo, nhà thờ, nhà thánh ra để vừa làm bia đỡ
đạn vừa có cái phục vụ tuyên truyền!
Đã không đền bù xứng đáng cho họ, lại đi tịch thu của người ta dẫu biết
trong khu vực mênh mông những 155.54 km2 người ta không còn một ngôi
nhà thờ nào khác - chỉ có mỗi ngôi nhà thờ duy nhất đó. Và khi người ta
vì nhu cầu bức bách phải tự lo liệu xây cất lấy thì túm lấy mà đánh rồi
truy tố và “nghiêm khắc trừng trị”.
Đảng ta đểu thật!
|