Vào thời điểm xung quanh Đại hội, các nhà báo nắm vai trò chủ chốt ở
các tòa soạn luôn phải thuộc nằm lòng một điều: không đụng gì tới chính
sách kinh tế của chính phủ, khác rất xa với các màn đánh đấm mà báo chí
được "tự do” thi triển trước đó không lâu.
Cũng phải kể đến một nguyên tắc mà dân làm báo phải thuộc nằm lòng ở
Việt Nam, và Ba Dũng cũng hiểu rất rõ, đó là trước thềm mỗi Đại hội
Đảng, báo chí không được đề cập quá nhiều đến chuyện tiêu cực của chính
quyền. Cho nên, dù Tư Sang vẫn đích thân hoặc cho tay chân đi úy lạo các
đầu mối báo chí, nhưng những mũi tên bọc chữ đã không thể phát huy tác
dụng trong hoàn cảnh này.
Lép vế, nhưng phe Tư Sang vẫn cầm cự dai dẳng với những cú đâm ở hậu
trường, chủ yếu nhằm vào chính sách kinh tế và phong độ tả tơi của các
tập đoàn trong nhiệm kỳ vừa qua của Ba Dũng. Trong các cuộc họp kín của
Bộ Chính trị, đã không ít lần Tư Sang và Nguyễn Văn Chi lật bài ngửa,
quăng hồ sơ chống lại phe Ba Dũng lên bàn kèm theo những điều kiện thỏa
hiệp. Cho nên rốt cuộc đã phải tiến hành thêm một cái hội nghị nữa: Hội
nghị 15, trước khai mạc Đại hội XI chỉ có hai ngày!
Ai cũng biết cái hội nghị này, cũng như hai cái 13 và 14, có trọng tâm là nhân sự. Chính ông Mạnh cũng đã nói điều đó, rằng "tại
Hội nghị Trung ương 15 lần này, Bộ Chính trị trình Trung ương xem xét
và quyết định các nội dung: giới thiệu bổ sung nhân sự Ủy viên dự khuyết
Ban Chấp hành Trung ương khóa XI…”.
Đây
là lúc chốt lại những thỏa hiệp cuối cùng. Và rốt cuộc thì mọi việc
diễn ra như chúng ta đã biết. Ba Dũng cài cắm người vào hết các chức vụ
quan trọng, rải đều từ trung ương tới địa phương. Tuy nhiên, anh Ba Kiên
Giang rốt cuộc cũng phải có một số nhượng bộ cho ông Chi và ông Sang.
Đồng chí Trương Tấn Sang của chúng ta – tức Tư Sang – được trao một
chiếc ghế mà theo truyền thống là có ít quyền lực nhất trong tứ trụ –
chủ tịch nước.
Nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Tôi
nhớ ông giáo sư Carl Thayer người Úc từng nhận định, đại ý rằng trong
chính trường Việt Nam hiện tại thì chỉ có Tư Sang mới may ra kiềm chế
được Ba Dũng. Quả đúng như vậy. Như kiểu Tào Tháo nói với Lưu Bị thuở
xưa, rằng trong gầm trời này chỉ có Lưu Huyền Đức huynh và Tào Mạnh Đức
đệ là anh hùng.
Khi vừa ngồi yên trên chiếc ghế chủ tịch
nước, ông Tư Sang lập tức biến vị trí chủ tịch nước vốn là nơi ngồi chơi
xơi nước như thời Trần Đức Lương, hay là nơi tấu hài như thời Nguyễn
Minh Triết, trở thành một chiếc ghế quyền lực như thời Lê Đức Anh. Vào
tay cao thủ thì lá cỏ mong manh cũng có thể thành vũ khí, một thành trì
nhỏ cùng dăm ngàn quân sĩ ở Tân Dã cũng được Lưu Bị biến thành nơi phát
khởi của một đội quân hùng mạnh. Tư Sang chính là Lưu Bị thời nay. Một
chính trị gia kỳ tài hay là một kẻ bụng dạ hiểm sâu, tùy góc nhìn của
người phán xét.
Nhưng khác với đại tướng Lê Đức Anh, vốn
chỉ giỏi đánh đấm nơi hậu trường, ông Sang tỏ ra là một chính khách giỏi
cả đối nội (kể cả đối đầu) lẫn đối ngoại. Ông đã xây dựng cho mình hình
ảnh một nguyên thủ năng động, lo cho dân cho nước, và đặc biệt là có
hơi hướm "chống Tàu” (như đã nói ở phần đầu). Ông Sang đã bắt đầu củng
cố uy tín bằng các chuyến công du trong và ngoài nước, bằng những phát
biểu ồn ào ngay khi ngồi chưa ấm chỗ.
Khác hẳn với người tiền nhiệm Sáu Phong
đầy chất "u-mua” bưng biền, Tư Sang mạnh mẽ hơn, chính trị hơn, nên dễ
lấy lòng đám trí thức hơn. Một vài chuyến công du, một vài phát biểu về
hợp tác với Ấn Độ, Philippines khiến đám trí thức "chống Tàu” nức dạ. Ồ,
mạnh mẽ quá! Một lãnh đạo Việt Nam phải cương như thế chứ!
Trên mạng, đã thấy không ít nhân sĩ trí
thức trầm trồ: "Anh Tư hay quá!”, "Hoan hô anh Tư!”. Dân trí thức Việt
Nam, dù là hô hào dân chủ hay chống Tàu kịch liệt, thì rốt cuộc cũng chỉ
là những kẻ mang nặng tư tưởng Nho giáo, tôn sùng lãnh đạo một cách ngu
ngốc mà thôi.
Trên mặt trận công khai là vậy, còn phía
sau cánh gà, Tư Sang bắt đầu sử dụng lại các chiêu thức cũ, một mặt chỉ
đạo đám nhà báo tay chân viết bài tấn công phe Ba Dũng, một mặt rò rỉ
thông tin cho những cây bút tự do trên mạng chửi ông Ba Rạch Giá và nội
các của ông ta. Một số cây bút tự do gạo cội, sau thời gian dài núp bóng
trùng với giai đoạn tả tơi của Tư Sang, giờ lại hồi sinh bằng các bài
viết tấn công trực diện vào Ba Dũng và các đồng minh.
Cuộc chiến ở hiệp hai coi bộ gay cấn
không kém ở hiệp một, khi Ba Dũng bắt chước được một vài chiêu thức của
Tư Sang, mượn dăm tờ báo của người cao tuổi, cựu chiến binh tấn công một
nữ dân biểu và là chủ một mạng lưới kinh tế sân sau của Tư Sang.
Nhưng khác với Tư Sang vốn là một Lưu Bị
trong việc dùng người trí thức, Ba Dũng chỉ là một gã võ biền. Ngay cả
khi sử dụng báo chí để đánh đối thủ, ông Dũng vẫn quen với cách đánh đấm
vốn là đặc trưng của công an, quân đội. Nếu như khi Tư Sang đánh Ba
Dũng, vụ Vinashin, vụ lạm phát…, báo chí có những bài phân tích có thể
coi là khá sâu sắc; thì giờ đây, khi Ba Dũng đánh Tư Sang, những cây bút
phường chợ búa đã được huy động, với những ngôn từ tương tự như báo
Công An Nhân Dân đánh "bọn phản động”.
Nếu như ở nhiệm kỳ trước, người ta thấy
Tư Sang luôn chú trọng đánh vào hậu phương của Ba Dũng – tức là những
tập đoàn kinh tế do ông thủ tướng chống lưng, thì ở nhiệm kỳ mới, người
ta thấy Ba Dũng dùng chính chiêu thức của Tư Sang để đánh Tư Sang. Mượn
mấy tờ báo người già để đánh bà Đặng Thị Hoàng Yến chỉ là một trong rất
nhiều đòn mà Ba Dũng đã học được từ Tư Sang trong chiến dịch đánh vào
hậu phương của đối thủ chính trị.
Trong thời gian gần đây, một loạt dự án
lớn của tập đoàn Tân Tạo đã bị rút giấy phép, chẳng hạn các dự án đảo
nhân tạo Hải Âu, khu đô thị – công nghiệp chất lượng cao và dự án khai
thác mỏ đá Hòn Sóc đều ở Kiên Giang, quê hương của anh Ba Dũng. Ai cũng
biết Tân Tạo vốn là sân sau của Tư Sang, mỗi một thành công của tập đoàn
này đều có dấu ấn của Tư Sang, mỗi một sự kiện của Tân Tạo thì Tư Sang
cũng đều tham dự để "pi-a”. Trong chuyến thăm Đại học Tân Tạo hồi Tết Kỷ
Sửu, ông Sang, khi đó là thường trực Ban Bí thư, nói rằng trường này sẽ
sớm đạt chuẩn quốc tế, vào top ASEAN, sau đó là Châu Á và thế giới.
Tân Tạo là "hổ tướng” của Tư Sang. Nên
chi việc Ba Dũng cho báo Cựu Chiến Binh và Người Cao Tuổi đánh thẳng vào
Tân Tạo cũng giống như Tôn Quyền cử Lã Mông đi tiêu diệt Quan Vân
Trường vậy.
Phong độ chói sáng của Tư Sang trên chính
trường ở đầu hiệp hai là một bất ngờ lớn đối với Thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng. Cho nên anh Ba Rạch Giá đã vội vã sử dụng chiêu thức cũ của Tư
Sang để triệt hạ đối thủ: đó là đánh vào các tập đoàn sân sau.
Trận đấu mới tới phút 60, vẫn còn dài và sẽ còn nhiều gay cấn. Quý vị hãy bình tâm theo dõi.
Nhưng đến đây, có một câu hỏi cần được
trả lời, đó là: những màn đấu đá thượng đỉnh nơi kinh kỳ sẽ ảnh hưởng gì
tới vận mệnh đất nước, vận mệnh đảng Cộng sản, tới cuộc sống của người
dân Việt?
Tất nhiên, trong các cuộc đấu ấy, bất
luận Ba Dũng hay Tư Sang thắng thì chính trị Việt Nam vẫn không vì thế
mà tốt lên. Tư Sang tốt hơn Ba Dũng và khi Tư Sang lãnh đạo thì đất nước
sẽ tốt hơn, Việt Nam sẽ cứng hơn với Trung Quốc ư? Câu trả lời chắc
chắn là không. Về mặt con người, Tư Sang không chắc tốt hay xấu hơn Ba
Dũng. Nhưng cái cơ chế chính trị này buộc họ phải xấu như nhau.
Các vụ phanh phui Vinashin, Tân Tạo… được
các đối thủ chính trị, ở đây là Tư Sang và Ba Dũng, tung ra để triệt hạ
lẫn nhau, chứ không vì lợi ích quốc gia. Một khi cuộc chiến đến lúc cần
phải thỏa hiệp, thì họ sẽ ngồi vào bàn. Chiếc bánh quyền lực sẽ lại
được chia theo tỉ lệ mới.
Nhưng bất luận tỉ lệ nào, người dân luôn
không có phần ở đó. "Bên nào thắng thì nhân dân đều bại”, nhà thơ Nguyễn
Duy từng nói thế khi nghĩ về chiến tranh với hình thức nguyên thủy là
súng đạn trên chiến trường. Còn ở Việt Nam, cuộc chiến quyền lực đỉnh
cao không cần đến súng đạn, nhưng hậu quả vẫn giáng xuống đầu người dân
một cách trầm trọng.
Tuy thế, những cuộc đấu đá nội bộ này
cũng có mặt tích cực cho đại cuộc. Trước mắt, nhờ Tư Sang đánh Ba Dũng
mà chúng ta mới biết đến một Vinashin nợ đầm nợ đìa, mới thấy một dự án
tàu lửa cao tốc bị dừng lại… Ở các nước dân chủ phương Tây, các đảng
chính trị cạnh tranh với nhau để giành quyền lực. Ở Việt Nam, chỉ có một
đảng, nhưng các ông ấy cũng đấu đá lẫn nhau. Đó là một dạng thức vận
động để cân bằng quyền lực. Còn về lâu về dài, những cuộc đấu đá này sẽ
khiến uy tín của đảng Cộng sản bị xói mòn.
Đảng Cộng sản Liên Xô sau khi Lenin mất
đã liên tục chứng kiến những cuộc đụng độ sau cánh gà, những màn triệt
hạ lẫn nhau giữa các nhân vật chóp bu. Stalin tống đuổi Trotsky và cuối
cùng phang một nhát rìu vào đầu đối thủ. Cuối đời, Stalin cũng thất sủng
cố vấn của mình là "Cocktail” Molotov. Đến lượt mình, Nikita Khrushchev
đã làm tất cả để tiêu diệt tàn dư của Stalin, từ trùm mật vụ Lavrentiy
Beria đến bộ ba Nikolai Bulganin, Vyacheslav Molotov và Lazar
Kaganovich. Rồi cuộc chiến quyền lực tiếp diễn và Khrushchev trở thành
nạn nhân của nhóm Leonid Brezhnev, Anastas Mikoyan, Vladimir Semichastny
và Nikolai Podgorny.
Những cuộc chiến ấy cứ tiếp diễn, như
những khối u không ngừng lớn lên, di căn tứ phía trong lòng một cơ thể
của gã khổng lồ Liên Xô với vẻ ngoài rất cường tráng. Cho đến một ngày,
khối u đó bùng phát ra bằng những tuyên bố của Mikhail Gorbachev cách
nay hơn 20 năm.
Câu chuyện ở Việt Nam được dự báo cũng sẽ
diễn tiến theo chiều hướng mà Liên Xô từng kinh qua. Nhưng trong kỷ
nguyên mà thông tin chạy nhanh bằng tốc độ ánh sáng này, tiến trình di
căn của khối u trong lòng Đảng được dự báo là sẽ rất nhanh.
© DCVOnline
Theo DCVOnline
|