Giang Le (Danlambao)
- Tuần rồi bé Giang cũng có làm bài tập làm văn y chang tấm hình này.
Đại khái thế này: "Em ra đường nhìn thấy một người VN tay chân đều cụt
không thể nắm bắt hay đi đứng đang bò lăn xin ăn, có một ông Tây đến
bưng một hộp cơm gà, ông ta ngồi bẹp xuống đường bất kể, và dìu người ăn
mày ngồi dậy dựa vào chân ông, ông vội lấy vạt áo thung của ông lau cái
miệng nhơ nhớp và cẩn thận đút từng muỗng từng muỗng cơm. Sự ngạc nhiên
của người ăn xin hiện rõ, anh ta vừa trợn tròn đôi mắt vừa há to miệng
để ông Tây đưa thức ăn vào...
Sau 3 cái nuốt vội vì quá đói, anh ta đột nhiên cảm xúc mạnh... thức ăn
từ miệng trào ra, đôi mắt anh ta khép lại và nước mắt chảy như khe suối
theo khóe mắt. Ông Tây vội đặt dĩa cơm xuống đường ôm chầm lấy ông, lâm
râm mấy câu... i love you baby... i love you baby... Anh ăn xin gục đầu
vào ngực ông Tây khóc bật thành tiếng. Nhìn từ xa, mặt anh ăn xin hình
như bị ướt sũng, nhưng thật ra không phải nước mắt của anh làm ướt mặt,
vì nước mắt đâu nữa mà ra khi phải cố hết sức để bật thành tiếng rống
khô khan vì cảm xúc quá mạnh... Chính là giọt nước mắt của ông Tây.
Phải, Giang đã thấy rõ ông ta to con vạm vỡ cho nên nước mắt của ông ta
khủng thật... những giọt nước mắt ông Tây lăn trên mặt anh ăn xin đến
đâu cũng đều đổi màu đen nhơ nhớp, bởi vì có lẽ cuộc đời anh ăn xin này
có bao giờ được rữa mặt cho dù một lần kể từ khi tay chân lìa khỏi thân
mình...! Ông Tây cởi nốt cái áo thung ra lau mặt cho anh ăn xin xong lại
lau tiếp theo vào mặt ông ấy vì lệ nhòa đôi mắt làm ông không thấy
đường, không biết có phải vì vậy hay vì quá thương người cảnh khó mà ông
quên đi vệ sinh tối thiểu giữ cho ông hay không.
Dòng người tấp nập, tiếng kèn tiếng nói inh ỏi giữa khói bụi mịt mù...
lạ thay! Không một ai ném cái nhìn, cái gì đang xảy ra dưới chân mình.
Ông Tây vẫn bịn rịn lúc từ giã đứng lên, anh ta vụt bước đi, khi đến bức
tường đối mặt anh ta ngước nhìn lên bức tường rồi lăm răm thế này:
-shameful truth..! - corrupt regimes...! Fucking... shitttttttt... damn
it... fuck... Giang không hiểu ông nói gì, cứ ghi rõ từng lời như vậy.
Lúc này, Giang mới khám phá ra là Giang cũng đang khóc, nước mắt Giang
làm mờ chữ viết cũng vội kéo áo thung chặm cho ráo kẻo cô rầy.
Bài tập làm văn tự thuật câu chuyện sống thực này Giang nộp cho thầy.
Năm ngày sau, Giang được gọi lên văn phòng Giám hiệu, Giang ngồi suy
nghĩ không biết điều gì thì được ban tư tưởng giáo dục dạy biểu thế này.
- Có ai xúi quẩy em làm bài tập này không? - Dạ không có. - Thế em có
biết làm văn thế này là vi phạm nghiêm trọng không? - Dạ không. - Em có
biết như vậy là phản động, là bôi bác chế độ ta không? - Dạ cũng không.
Dạ thưa thầy, em viết sự thật muh... - Thầy nổi giận đập bàn quát! Dù là
sự thật em cũng không được phép viết đúng như vậy, Bác Hồ đã từng dạy
100 năm trồng người em còn nhớ không? Em đã phụ lòng bác kính yêu của
chúng ta rồi...
Giang về nhà lòng miên man nghĩ ngợi, chợt hiểu ra là thầy cô buộc Giang
phải học tập cách nói dối, phải biết vô cảm mà không có quyền biết
thương xót, phải biết nén đau thương để quen chịu đựng như mọi người,
phải biết nói dối để tồn tại... Giang tự thấy xấu hổ quá! Xấu hổ cho một
thằng học trò không bằng cái cử chỉ nhỏ nhường miếng bánh cho bạn của
mấy đứa đánh giày ngoài chợ cầu kho... Một buổi chiều... Giang viết vài
hàng cho mẹ đặt dưới gối, và hành động gian dối lần cuối cùng là đặt
chiếc gối thay Giang, trùm chiếc mền kín đầu, lẻn nhà ra đi bụi đời kể
từ chiều hôm ấy...
Cầu Kho chiều 09 tháng 06 năm 2012