Nguyên Dung (Danlambao) - Tôi
đã tự nhủ với mình rằng chẳng nên viết lách gì về cái xã hội và đất
nước đảo điên này nữa. Vì rằng có ta thán nhiều hơn, có đau đớn và bức
xúc nhiều hơn cũng chẳng thay đổi được gì! Chung quanh tôi, hầu như mọi
người đều đã quá quen với những bất công, dối trá nên ai ai cũng mặc
nhiên chấp nhận.
Lớp chóp bu thì vẫn nghiễm nhiên
trơ tráo đeo mặt nạ lãnh đạo đất nước. Lớp ăn trên ngồi trước thì chỉ
nghĩ tới 1001 chiêu móc ngoặc, đút lót, câu kết chia chác với các trùm
chính trị để dành được nhiều hợp đồng béo bở hơn, xơi miếng ngon hơn dù
có phải xây dựng cơ đồ trên máu và nước mắt của người khác cũng không
chùn tay. Lớp trung lưu, trí thức thì luồn luồn cúi cúi an phận qua
ngày, nỗi SỢ HÃI ngấm ngầm từ đời cha tới đời con trong một chế độ toàn
trị đã làm mọi người co rúm lại. Thi thoảng vài tiếng nói đối kháng nổi
lên thì đã có sẵn đó cái mũ phản động, khủng bố chụp vào. Lớp thanh
thiếu niên (Tương lai của dân tộc) thì nhờ vào nền giáo dục tuyệt vời
và đội ngũ truyền thông ưu việt XHCN mà giờ đây đại đa số chỉ hứng thú
tìm hiểu thời sự Lá Cải, háo hức tìm tòi ngôi sao nào dính scandal nào?
Phải chăng người mẫu Y cố tình lộ đồ lót trên sàn diễn? Đại gia X nào đi
siêu xe mấy tỷ ? Cô hot girl nào phát biểu gây sốc ra sao? Cái ví hàng
hiệu được sao K diện hôm ấy giá bao nhiêu tiền? Người mẫu nào có chân
trong đường dây mại dâm giá khủng?!
Ngoài những tư tưởng văn hóa rẻ
tiền ru ngủ ấy, lớp trẻ cũng phấn đấu đấy chứ, nhưng là sự phấn đấu để
sở hữu vật chất! Đổi được cái điện thoại đời mới, cái moto mới là hả hê,
mãn nguyện rồi.
Hãy hỏi thế hệ thanh thiếu niên
hôm nay biết gì về tình hình đất nước, biết gì về dân chủ, tự do ngôn
luận, tự do tư duy, bạn sẽ thấy lòng mình se lại vì thất vọng và cả… sợ
hãi cho ngày mai của đất nước! Lớp dân đen bần hàn - tuyệt đại đa số
dân chúng thì chẳng còn khái niệm nào khác ngoài khái niệm phải mửa mật
chạy ăn từng bữa. Khi cái bụng còn teo tóp gào cơm, con cái nheo nhóc
chật vật đóng tiền trường lớp thì họ còn nghĩ gì khác được?
Tôi đã hỏi mình tới hơn ngàn lần :
ví dụ một chế độ XHCN ƯU VIỆT như chế độ ta, với dàn lãnh đạo đầy TRI
THỨC, ĐẠO ĐỨC CÁCH MẠNG, thấm nhuần tư tưởng Marxist Leninist vĩ đại -
nếu được BÊ nguyên xi qua một quốc gia phát triển nào đó thì liệu nó có
thể tồn tại được bao lâu? Tôi tin chắc rằng sẽ không quá một tuần lễ!
Tôi cũng tin rằng triệu triệu con người dù sống dù chết, dù phải chịu tù
đày, họ cũng nổi lên tống cổ cái chế độ ưu việt không giống ai này vào
sọt rác. Vì sao? Vì ở các nước văn minh, tự do là lẽ sống, là đích của
cuộc sống, là chân lý, LÀ TẤT CẢ! Còn chúng ta thì khác, chúng ta chỉ
cần thở, ăn và ngủ! Tự do tư duy, tự do ngôn luận, báo chí - từ lâu đã
thành một khái niệm mơ hồ, xa xỉ đối với dân Việt, chúng ta chắc cũng
thèm thuồng lắm, nhưng chẳng dám làm gì để giành lấy!
Dưới sự dẫn dắt của Đảng
trong mấy mươi năm qua, từ một dân tộc bất khuất, kiên cường chúng ta đã
trở nên cam chịu, nhẫn nhục, an phận và Vô Cảm đến rợn… người…
Tôi đã tự nhủ với mình là hãy làm
như mọi người đi, như đám đông đang sống, đang thở và đang co rúm ấy!
Nhắm mắt lại đi trước bao điều gai mắt, chung quanh ta cũng bao kẻ nhắm
mắt đó thôi! Đừng hy vọng vào bất cứ một điều tốt đẹp nào cho cái đất
nước có số phận bi đát, trớ trêu này để rồi lại thất vọng như đã triền
miên thất vọng!
Vì cứ y như rằng, khi niềm hy
vọng mong manh vừa nhen nhúm lên về một sự cải tổ nhỏ nhoi nào đó trong
lòng Đảng để may ra lớp lãnh đạo ít nói một đằng làm một nẻo, ít tham
lam, ít ngu xuẩn đi cho dân chúng bớt khổ, đất nước bớt nghèo, bớt lạc
hậu thì ngay lập tức tôi và sự ngây thơ cố hữu của tôi lại bị dội một
gáo nước lạnh toát vào mặt.
Ngài TBT sau kỳ họp vừa qua vẫn
tuyên bố kiên định con đường XHCN, vẫn đinh đóng cột: xí nghiệp quốc
doanh là chủ đạo phát triển của nền kinh tế… què quặt, vẫn ra rả đất đai
sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý!!!
Các ông nghị, bà nghị hết kỳ họp
này tới kỳ họp khác vẫn chỉ là những diễn viên câm điếc của một màn kịch
dân chủ cũ rích, vô nghĩa.
Luật pháp vẫn ngang nhiên, mặc
cho lời kêu gọi của quốc tế, của lương tâm, xử dụng những điều luật
rừng rú để bỏ tù đối kháng như: Âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân,
xuyên tạc đường lối chủ trương của Đảng, nói xấu lãnh tụ, trả lời phỏng
vấn đài địch, bôi nhọ thành quả CM... Ôi những điều buộc tội cứ như
trong vở kịch hài trơ tráo, thế mà chua chát thay bao người yêu nước đã
bị ném vào ngục tù vì những sự quy chụp vô luân và lạc hậu ấy !
Đau đớn thay cho VN, cho tổ
quốc, đã nghèo, đã bị chiến tranh tàn phá triền miên, nay vẫn è cổ đeo
cái vòng kim cô của một nhóm người ngu xuẩn, núp sau chiêu bài HCM và
Đảng để ăn trên ngồi trước cả một dân tộc!
Tôi đã bảo mình chẳng nên viết gì
nữa, và nếu được thì hãy học cách che giấu cảm xúc của mình đi. Sống
trong xã hội mà mọi người, mọi tầng lớp, mọi lứa tuổi đều phải đeo mặt
nạ để tồn tại - đọc tờ báo chính thống thì đa phần là những lời nói láo
được định hướng, hoặc bị cắt xén thông tin theo chỉ thị của ban tuyên
huấn - coi tivi thì cũng rặt những phóng sự bịa đặt, hoặc ca tụng Đảng,
hoặc hè nhau bôi nhọ một người nào đó cho vừa lòng chính quyền – sách
giáo khoa thì khỏi bàn tới, người ta ngang nhiên bịa ra lịch sử, bịa ra
những anh hùng, thì Sống Thật, Nói Thật, bày tỏ Cảm Xúc Thật ở xã hội
này hôm nay là điều nguy hiểm, là đơn độc lội ngược dòng nước!!!
Thế nhưng hôm nay tôi lại muốn
viết, để chia sẽ với các bạn những cảm xúc của tôi sau khi đọc một bài
phóng sự trên Dân Trí. Bài báo tả cảnh các em học sinh người dân tộc
tại Nghệ An hàng ngày lội bộ trên những quãng đường xa thẳm để đến
trường, đã vậy còn phải oằn tấm thân bé bỏng gầy gò địu em nhỏ trên
lưng. Những đứa trẻ miền núi nhọc nhằn học chữ một tay vỗ em, một tay
chép bài vì cha mẹ còn phải bươn trải nương rẫy kiếm miếng ăn. Quần áo
các em mặc, mùa mưa cũng như mùa nắng chỉ độc nhất một bộ tả tơi. Trường
học là những bức tường trống hoác, xiêu vẹo, xơ xác tới mức không thể
nào xác xơ hơn nữa…
Cổ họng tôi đã thắt lại khi nhìn
tấm ảnh cô chị bé xíu hí hoáy chép bài, bên cạnh tấm cửa mục nát của lớp
học buộc một sợi dây cho thằng cu em chân đất ngơ ngác đứng chơi.
Trong lòng tôi tràn ngập một thứ cảm xúc khó tả, trộn lẫn giữa sự thương xót và áy náy.
Thương các em nghèo khổ, cơ cực
mà vẫn ham học. Áy náy vì thấy cuộc sống con cái của mình so với các em
thật là… một trời một vực!
Chen vào những cảm xúc ấy là sự
căm phẫn và ghê tởm khi đọc những điểm tin kinh tế đang ầm ĩ từ hàng
tháng nay như: vụ Vinashin đang hầu tòa, EVN lỗ lã ngàn tỷ, Sông Đà lỗ
ngàn tỷ, Petrol VN cũng ngàn ngàn tỷ, Vinalines ngàn ngàn tỷ… Tóm lại rờ
tới BẤT KỲ công ty quốc doanh - sân sau của các ông bà chóp bu là chỉ
thấy toàn lỗ… và lỗ, với những con số khổng lồ ngoài sức tưởng tượng!
Và ngài thủ tướng, các ngài bộ
trưởng, thứ trưởng, những người dự phần chia chác, hoặc có trách nhiệm
trong các khoản nợ ấy vẫn đều đặn lên mặt báo, lên tivi! Họ vẫn cười toe
toét (một cách nhục mạ đám dân ngu!), vẫn nói mà không đỏ mặt, vẫn ra
vẻ lạc quan, vẫn là những bộ mặt nhung nhúc mỡ, đôi mắt him híp, đục màu
tham vọng, và tối om sự thông minh, trung thực, vẫn những nụ cười giả
tạo trấn an dân chúng, và vẫn điệp khúc muôn đời : Sẽ tiến hành kiểm điểm, tự kiểm điểm, nghiêm túc rút kinh nghiệm… và chấm hết!
Các ông quan, bà quan sẽ tiếp tục
tại vị, tiếp tục nghĩ trăm mưu ngàn kế khác mà vơ vét, dù đất mẹ chỉ
còn xương bọc da, chồng chất nợ nần. Lòng tự trọng và liêm sỉ của đám
lãnh đạo nước nhà ít ỏi biết bao, nhưng lòng tham và sự chây lỳ tham
quyền cố vị thì vô tận.
Chỉ tội cho đất nước vô phúc này,
tiền bạc, mồ hôi nước mắt, tài nguyên bị ăn cướp trắng trợn như thế mà
chỉ vài ba câu xin lỗi suông là huề cả làng, đố ai dám ho he phản đối!
Sau những lời nhận khuyết điểm, rút kinh nghiệm "chân thành” ấy là
chúng ta - đời con, đời cháu, chắt sẽ è cổ gánh lấy những khoản nợ khổng
lồ… Và nhân dân ta ơi, hãy nai lưng làm việc trả nợ đi, đời này và cả
đời sau, tuyệt đối không được than van, không được phép nghi ngờ vào sự
lãnh đạo tài tình sáng suốt của Đảng, của CQ nhé!
Đảng đã lu loa, treo hàng trăm
ngàn biểu ngữ từ năm này qua tháng nọ, cùng khắp đất nước là Đảng sáng
suốt, đời đời dẫn dắt nhân dân đi từ thắng lợi này tới thắng lợi khác
kia mà!
Cứ nhìn vào nền kinh tế
hiện nay, thực trạng xã hội, và nền giáo dục thì mới biết Đảng tài ba
thế nào, và chúng ta may mắn biết bao khi được dẫn dắt trên con đường
màu nhiệm XHCN!
Vâng, tôi được học nằm lòng những
lý luận ấy vì tôi lớn lên dưới ơn mưa móc của Đảng, thế mà sao khi viết
những dòng này, cổ họng tôi vẫn cứ đắng chát, mắt cứ cay cay…
Hình ảnh các em miền núi cơ cực,
những cụ già đêm khuya còng lưng bươi rác, những trẻ em lang thang rách
rưới tìm miếng ăn trên đường phố, khến tôi bần thần nghĩ tới hàng vạn
trăm ngàn tỷ kia… nếu được dùng đúng đắn cho những phúc lợi xã hội thì
hạnh phúc biết mấy… Thế nhưng khốn nạn thay, đống tiền kếch xù kia chỉ
chạy thẳng vào túi một nhóm người, mà người ta gọi là giai cấp đảng viên
lãnh đạo. Hỏi xem nơi nào trên thế gian này có giai cấp lãnh đạo tài ba
như nước ta, nơi mà thằng tiến sĩ giả được quyền chỉ huy ông tiến sĩ
thật? Nơi mà tên học tại chức mua bằng giả lại có thể leo tót lên cái
ghế CEO, chỉ huy những người trí thức hàng đầu. Nơi mà từ thứ trưởng, bộ
trưởng toàn xài bằng cấp xạo, một câu bẻ que tiếng Anh không biết mà
vẫn lăm le xâu xé nhau giành quyền lãnh đạo đất nước! Nơi mà các lãnh tụ
chính trị không còn chút khái niệm nào về Sự Liêm Sĩ và Trung Thực. Nơi
mà " phong bì’ và " bồi dưỡng” đã thành văn hóa của cả quốc gia?
Hôm nay trời mưa, bầu trời mù mịt như bầu trời tổ quốc dưới sự dẫn dắt của Đảng vinh quang vậy.
Đảng ơi, bao giờ những người tài giỏi liêm khiết mới được nắm quyền lãnh đạo đất nước?
Đảng ơi, bao giờ những ông kẹ vừa
ngu dốt, vừa tham nhũng, vừa gian giảo bị tống vào tù vì đã chia chác
hàng trăm vạn tỷ đồng công quỹ, trong khi trên đất nước vẫn còn triệu
triệu người dân nghèo lõ đít, không có miếng cơm ăn? Hàng vạn trẻ em
cầu bơ cầu bất không được tới trường?
Đảng ơi, bao giờ Đảng mới trả lại quyền làm người cho nhân dân?
Một người cùng quẫn và khủng hoảng niềm tin vào ngày mai của đất nước…
27/06/2012
Nguyên Dung
|