Michael Lang (Danlambao) - Có
thể nói từ hồi có nhà nước CHXHCN Việt Nam tới nay, chưa có một vị lãnh
đạo nào có tài lèo lái xoay chuyển tình hình như đương kim Thủ Tướng
của chúng ta. Có những pha tưởng thậm nguy chí nguy, nhưng vào phút chót
thì Thủ tướng chỉ trở bàn tay một cái là mọi việc bỗng xoay hẳn sang
hướng khác, thế mới tài!
Còn nhớ vụ PMU-18 năm 2006, Thủ Tướng lúc đó vừa nhậm chức được ít hôm
đã ra lệnh bắt các ông Nguyễn Việt Tiến, Thứ trưởng Bộ Giao thông – Vận
tải, cựu Tổng giám PMU-18, và Bùi Tiến Dũng, khi đó là Tổng giám của cái
PMU này, và vài người khác nữa. Bấy giờ, ai cũng ca ngợi Thủ tướng là
người quyết tâm chống tham nhũng. Người ta cũng ca ngợi tài năng của
ông, nhưng điều đó có nghĩa là mọi người vẫn còn đánh giá cái tài của
ông quá thấp. Thực ra tài năng của ông ghê gớm hơn rất nhiều.
Diễn biến vài năm sau đó cho thấy là ông tài giỏi đến mức không ngờ, đến
mức là mọi người đều té ngữa: Ông cho cấp dưới tuyên bố miễn trách
nhiệm hình sự đối với ông Nguyễn Việt Tiến (và đương nhiên thả cho về),
liền sau đó cho bắt hai nhà báo đã vu khống ông này, đồng thời khởi tố
thiếu tướng Phạm Xuân Quắc đã "lợi dụng chức vụ quyền hạn” để làm hại
ông Tiến, một lãnh đạo tài năng và liêm khiết của Bộ Giao thông – Vận
tải. Đến khi đó người ta mới biết rằng Thủ Tướng cho bắt hai ông Tiến và
Dũng chỉ để bọn phá hoại như ông Quắc và hai bồi bút của hai tờ Thanh
Niên và Tuổi Trẻ tưởng thắng lợi mà sinh ra chủ quan rồi lộ nguyên hình
là tay sai của các thế lực thù địch!
Rồi đến vụ bô-xít Tây Nguyên. Lúc đầu Thủ tướng ta không ủng hộ dự án
này. Sau một chuyến đi Trung Quốc, trở về ông đã tuyên bố chuyến đi "thành công ngoài mong đợi”, kế đó ông tuyên bố "khai thác bô-xít ở Tây Nguyên là chủ trương lớn của Đảng và nhà nước”.
Ai mà biết được lý do gì khiến ông thay đổi quan điểm cực nhanh đến
vậy. Chỉ có thể đoán là trước đó ông không ủng hộ là để nâng cao vị thế
của nước nhà trước người láng giềng vĩ đại, từ bậc cháu chắt lên bậc đàn
em. Hoặc là ông giả vờ chống để những kẻ chống thật lộ mặt ra, để có
cách vô hiệu hóa bọn đó. Nhưng nói chung, loại tầm thường như chúng ta
khó mà biết được thâm ý của một bậc kỳ tài như Ngài.
Cho nên trong cái vụ Vinashin, nhiều người cứ tưởng nó là một thất bại.
Có những người cứ muốn kết tội để đòi giải thể cái tập đoàn này. Có lúc,
tưởng chừng cái ghế của chính Thủ tướng đã đến lúc lung lay, nhưng theo
dõi ông xoay chuyển tình thế để giữ nó bằng được mới biết ông quyết tâm
biến nó thành một tập đoàn lớn, có đóng góp chủ đạo trong việc đưa nước
ta lên hàng các nước công nghiệp hiện đại, làm cho dân ta ngày càng
giàu sang sung sướng!
Vài tháng trước, theo dõi kết luận của Thủ tướng về vụ Tiên Lãng, nhiều
người vẫn chưa rút được kinh nghiệm, lại hô hoán lên rằng ông Vươn vô
tội. "Đấy, Thủ tướng nói rồi đấy, chính quyền Tiên Lãng cưỡng chế bậy
nhé! Ông còn bảo sẽ xem xét các tình tiết giảm nhẹ cho anh Vươn. Mà
không chừng ông còn bảo nhỏ cánh tòa án tìm cách tha bổng anh cũng
nên.”
Riêng tôi thì đoán là Thủ tướng lại "tương kế tựu kế” rồi. Muốn kết luận
cánh Hiền Liêm có tội hả? Thì ông chiều luôn! Lấy kế địch làm kế ta mà!
Cho những kẻ thích bênh thằng cha Vươn lộ hết mặt ra và được đà to mồm
la lối, viết bờ lốc bờ liếc hô hào chống chính quyền. Mà cũng để tạm
tháo ngòi nổ đã, không thì cái bọn vô học nhân vụ này nổi loạn thì rách
việc. Rồi sau đó, ông sẽ cho cất một mẻ lưới thật bự, nhốt hết bọn đó
vào ngục!
Giống như cái vụ làm luật biểu tình ấy, ông lớn tiếng tuyên bố trước
quốc hội, cũng có nghĩa là trước toàn thế giới, rằng đã đến lúc làm cái
luật này. Thế là mấy ông trí thức nửa mùa được đà tưởng bở, lại còn định
phỉnh ông để được tự do biểu tình, bằng cái cớ "biểu tình ủng hộ Thủ
tướng”. Thế là ông cho hốt hết lên xe bus, cho vào trại phục hồi nhân
phẩm, nhốt với mấy con đĩ cho nhục cả đời!
Hoan hô Thủ tướng! Viva Thủ tướng! Thủ tướng thiên tài! Ông sẽ mãi mãi được nhắc tên trong sách giáo khoa Sử học của muôn đời!