Mọi cuộc cách mạng đều do tuổi trẻ. Tuổi trẻ còn sự bồng bột, chưa bị
kinh nghiệm sống biến thành thực tiễn và nhẫn nhục; tuổi trẻ chưa có
gánh nặng trách nhiệm và có thể làm những điều mình muốn làm; quan trọng
hơn cả là tuổi trẻ được coi là vốn quý nhất của một dân tộc cho nên,
trừ ngoại lệ Thiên An Môn, chưa có chế độ nào tàn sát thanh niên mà
không sụp đổ nhanh chóng trong ô nhục. Các cuộc cách mạng đang diễn ra
tại các nước Ả Rập trước hết nhắc lại cho chúng ta là chuyển động quyết
định đem lại dân chủ cho Việt Nam cũng sẽ đến từ thanh niên. Tuy vậy
thực tế là thanh niên Việt Nam vẫn im bặt. Tuổi trẻ Việt Nam đâu?
Không khác thanh niên các nước Ả Rập hiện nay, thanh niên Hàn Quốc và
Đông Âu trước đây, thanh niên Việt Nam có mọi lý do để phẫn nộ và nổi
dậy. Họ đang sống một thảm kịch. Đời sống vật chất bi đát, phản ánh qua
sự kiện tỷ lệ lớp trẻ từ 15 đến 18 tuổi theo học phổ thông trung học vốn
đã thấp một cách báo động, khoảng 50%, lại liên tục xuống thấp hơn
trong ba năm gần đây, tỷ lệ sinh viên đại học và cao đẳng phải bỏ ngang
khi chưa tốt nghiệp, gần 40%, lại càng đau lòng. Với những người may mắn
tốt nghiệp thì giáo dục cũng đã quá xuống cấp để cung cấp được cho
thanh niên Việt Nam những hành trang tối thiểu khả dĩ có thể tranh đua
một cách không quá thiệt thòi với thanh niên các nước khác. Tương lai
đang chờ đợi họ và đất nước mà họ sẽ thừa hưởng là một tương lai thua
kém. Không những thế họ còn bị tước đoạt luôn hạnh phúc lớn nhất của
tuổi trẻ: ước mơ. Một thanh niên Việt Nam ngày nay có thể mơ ước gì ngay
cả nếu thuộc thiểu số ưu tú tốt nghiệp đại học hoặc cao đẳng? Chắc chắn
không phải là một căn nhà ở thành phố vì một năm lương cũng chưa chắc
đã mua nổi một mét vuông đất. Chắc chắn cũng không phải là một chức giám
đốc chỉ dành riêng cho con cái các đại gia. Giấc mơ đó chỉ có thể là
một việc làm vừa đủ ăn với điều kiện là không có gánh nặng gia đình.
Nhưng định mệnh nào bắt thanh niên Việt Nam phải chịu số phận hẩm hiu
đó? Thanh niên Việt Nam thông minh và chăm chỉ không kém thanh niên Mỹ,
Châu Âu, Hàn Quốc, Đài Loan,
Nhật v.v. Họ cũng có quyền có một tương lai đáng mơ ước như thanh niên
các nước này nếu chúng ta thay đổi được tổ chức xã hội, nghĩa là nếu
thay thế được chế độ độc tài này bằng một chế độ dân chủ.
Thanh niên Việt Nam có thể thay đổi chế độ chính trị. Chúng ta có 25
triệu thanh niên trong lứa tuổi 17-30, trong đó hơn sáu triệu người có
trình độ trên trung học, gần bốn triệu người tốt nghiệp đại học và cao
đẳng, chỉ cần một phần mười khối thanh niên này đứng dậy tranh đấu là
tình thế sẽ thay đổi ngay tức khắc. Và không phải một phần mười mà chín
phần mười đang muốn đứng dậy.
Nhưng tại sao họ chưa đứng dậy? Một lý do là vì chưa có một tổ chức
dân chủ nào đủ mạnh để động viên và lãnh đạo họ, đó là điều mà các thế
hệ cha anh đáng lẽ đã phải tạo ra cho họ. Tệ hơn nữa, lý do khác là họ
đã được cha anh giáo dục để tránh né các vấn nạn quốc gia và để chỉ luồn
lách tìm cách giải quyết những vấn đề cá nhân bằng những giải pháp cá
nhân. Đa số cha mẹ Việt Nam không những không khuyến khích mà còn can
ngăn, thậm chí cấm đoán, con cái chống lại những chính quyền bạo ngược.
Ít ai đủ sáng suốt để thấy rằng đây không phải chỉ là một nhân sinh quan
tồi hèn mà còn là một chọn lựa dại dột. Đó là một trò chơi trong đó mỗi
người chống mọi người và mọi người chống mỗi người với kết quả hiển
nhiên là tất cả đều thua.
Tuổi trẻ Việt Nam không khác một anh khổng lồ đầy sức lực nhưng hai
chân bị cột chặt vào hai tảng đá cực nặng: khoảng trống chính trị và chủ
nghĩa luồn lách. Phải chặt bỏ di sản xiềng xích này để thanh niên, và
đất nước, có thể có một tương lai. Cố gắng này đòi hỏi các thế hệ đàn
anh một thái độ khiêm tốn; một cách cụ thể nếu họ không thể có thông
điệp thông minh nào cho con em thì cũng nên im lặng thay vì áp đặt những
bài học tồi tệ. Nó cũng đòi hỏi thanh niên Việt Nam suy nghĩ bằng cái
đầu của chính mình và sẵn sàng tự quyết định cho mình.
Thông Luận số 256
________________________________________
Đảng cộng sản VN đã công khai bán nước
Nguyễn Nghĩa
Một Đảng cộng sản tàn bạo đã huy động xe tăng đè chết chính con, cháu
của mình tại Thiên An Môn, lại san sẻ cho VN những đồng tiền, khi người
TQ còn thiếu thốn, vì lý do gì? Họ Tập kia yêu mến VN chăng? Họ Tập kia
muốn VN phát triển, như một Nam Hàn, bên cạnh TQ chăng? Cái giá để nhận
những đồng tiền đó là phải làm thuộc quốc, phải hèn kém trước TQ, phải
làm dân tộc nhược tiểu của Đế quốc TQ. ĐCS VN đã sãn sàng…
Sự kiện ĐCS VN tổ chức cho hàng trăm cháu thiếu nhi đón Tập Cận Bình
bằng lá cờ nền đỏ có 1 ngôi sao lớn ở góc trên bên trái và 5 ngôi sao đỏ
chầu chung quanh, đã gây phẫn nộ trong lòng người Việt Nam yêu nước.
Dĩ nhiên, đây không phải là lá cờ Trung Quốc do quốc hội TQ thông qua.
Đây là lá cờ của tập đoàn bán nước CSVN đã sáng tạo ra, để làm vừa
lòng người mang đô la sang cho chúng. Đúng là CSVN không có điều gì
không làm vì đồng tiền. Kể cả đổi cái cơ nghiệp hàng nghìn năm xây dựng
của tổ tiên VN, lấy vài triệu Đô la, chúng cũng làm. Lý thuyết về CNCS
của Mác là hoang tưởng, xong nhận xét của ông ta về sức chi phối của
đồng tiền thì chính xác: Nhà tư bản ( lãnh đạo cộng sản) bán hết, kể cả
từng cái đinh đóng trên mình chúa Jesuz (kể cả cơ nghiệp Việt Nam này).
Đây là việc làm có chủ ý của Đảng cộng sản VN. Trước cuộc đón tiếp
Tập Cận Bình này, đã có tập dượt chuẩn bị dư luận làm quen với chiếc lá
cờ "lạ” này rồi. Cách đây gần 2 tháng, vào lúc 7 giờ tối ngày 14 tháng
10, năm 2011, lá cờ Trung Quốc 6 sao đã xuất hiện trong bản tin thời sự
của VTV. Trần Bình Minh đã làm phép thử cho công luận quen dần.
Lần này Đảng cộng sản VN làm thật. Trước mặt lãnh tụ tương lai của
Trung Quốc, trước mặt cả dân tộc VN, họ đã công khai tỏ ý dẫn dắt dân
tộc VN đến CNXH của họ: dân tộc VN sẽ là dân tộc thứ 5 cùng với các dân
tộc thiểu số Hồi, Mông, Tạng, Mãn của Đế quốc TQ. Đây không còn là sự cố
nũa.
Đây là sự bán nước công khai và ngạo mạn.
Công khai tức là đã in ấn có tổ chức, có chính danh một số lượng cờ
lớn do Ban tổ chức cuộc đón tiếp đứng tên. Công khai là tổ chức một số
lượng lớn các cháu thiếu niên nhi đồng VN mặc trang phục như thiếu niên
nhi đồng TQ, để họ Tập có cảm giác như đang ở nhà, như đang được tung hô
vạn tuế trước người Trung Quốc trong giờ đăng quang lên ngôi Hoàng đế.
Công khai là việc dùng lá cờ này, công nhiên phất lên cao, hàng giờ đồng
hồ vào ban ngày, ban mặt, trước hàng trăm ống kính của báo chí thế
giới.
Còn ngạo mạn là sự coi thường 1 cách khinh bỉ dân tộc này. Hẳn Lê
Hồng Anh đã đảm bảo với Tổng bí thư ĐCS VN rằng sẽ không có sự cố gì xẩy
ra khi đón Tập Cận Bình bằng lá cờ Trung Quốc tương lai. Hẳn là ông ta
cũng đã đảm bảo rằng, sẽ không có một người Việt Nam nào trong số 85
triệu người Việt Nam dám làm buổi lễ đón tiếp không thành công. Ông Lê
Hồng Anh coi thường và khinh bỉ lòng yêu nước của 85 triệu người Việt
Nam.
Sự bán nước của ĐCS VN nam đã thể hiện rất rõ trong Tuyên bố chung
của Nguyễn Phú Trọng và TQ ngày 15/10/2011. Hôm nay ĐCS VN bắt các cháu
nhỏ Việt Nam đón họ Tập bằng lá cờ nịnh bợ này, là muốn thể hiện với họ
Tập lòng trung thành của lãnh đạo Việt Nam đối với Tuyên bố chung, đối
với nội dung:
"Khẳng định tình hữu nghị đời đời Việt – Trung là tài sản quý báu
chung của hai Đảng, hai nước và nhân dân hai nước, cần được không ngừng
củng cố, phát triển, truyền mãi cho các thế hệ mai sau”.
Thế là đã rõ mọi việc.
Ngày 25/11/2011, Thủ tướng VN tuyên bố khẳng định chủ quyền của VN tại HS, TS.
Ngày 18/12/2011 Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Ngoại giao lần thứ 27
phát biểu: "Bài học đặt lên hàng đầu lợi ích quốc gia, dân tộc với mục
tiêu chiến lược là giữ vững độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ và chế
độ chính trị.”
Ngày 8/12/2011 Chủ tịch nước VN Trương Tấn Sang thăm thác Bản Giốc đã
gặp gỡ và đề nghị lực lượng biên phòng Đàm Thủy gắn bó mật thiết với
nhân dân để tạo sức mạnh tổng hợp trong công tác bảo vệ biên cương của
Tổ quốc.
Tất cả các hành động trên chỉ nhằm mặc cả giá với TQ. Kết quả mặc cả này là 300 triệu $.
Tập Cận Bình đã bố thí cho những con sâu ấy 1 ít đôla.
Chuyện đời, không ai được hưởng không 1 điều gì.
Dân tộc VN sẽ phải hứng chịu hậu quả của việc nhận tiền của TQ.
Chúng ta đã bị chia cắt đất nước làm 2 Miền năm 1954 do nhận viện trợ
TQ, khi kháng chiến chống Pháp. Chúng ta đã ngập sâu vào cuộc chiến với
Mỹ để tinh lực VN bị suy giảm trầm trọng, để người dân VN hôm nay thờ ơ
với các giá trị Độc lập, Tự do, Nhân quyền… do những viện trợ quốc tế
vô sản của TQ. Hai quần đảo HS, TS bị mất một cách dễ dàng cũng do ĐCS
VN đã giơ tay nhận tiền TQ.
Một Đảng cộng sản tàn bạo đã huy động xe tăng đè chết chính con, cháu
của mình tại Thiên An Môn, lại san sẻ cho VN những đồng tiền, khi người
TQ còn thiếu thốn, vì lý do gì? Họ Tập kia yêu mến VN chăng? Họ Tập kia
muốn VN phát triển, như một Nam Hàn, bên cạnh TQ chăng?
Cái giá để nhận những đồng tiền đó là phải làm thuộc quốc, phải hèn kém trước TQ, phải làm dân tộc nhược tiểu của Đế quốc TQ.
ĐCS VN đã sãn sàng.
Ngày xưa Chu Ân Lai sang VN thì thắp hương ở đền Hai Bà Trưng và xin
lỗi thay cho tổ tiên của họ về những xâm lược của TQ phong kiến đối với
VN.
Sự giả dối này đã làm mù mắt những người cộng sản VN thế hệ đầu tiên.
Nó đã bị phơi bầy trong công hàm 04/9/1958, trong cuộc xâm lược Hoàng
Sa, Trường Sa 1974, 1988, 1992, trong cuộc chiến tây nam 1978 và cuộc
chiến biên giới phía bắc 1979…
Hồ Cẩm Đào thì công nhiên tắm ở Đà Nẵng trước khi ra Hà Nội, hàm ý Đà Nẵng là Thành phố TQ quan tâm nhất vì gần "HS của TQ”.
Hôm nay họ Tập lại thăm nhà sàn Hồ chí Minh, người đã dầy công vun xới mối tình Việt-Hoa.
Gợi vào tình cảm của người Việt với Hồ Chí Minh, cho vay tiền để ngân
hàng VN chuyển vào các tài khoản riêng, chung qui đây chỉ là mưu "Dụ”,
lừa vào bẫy, mà TQ vẫn dùng với VN.
Dĩ nhiên, khi mưu chước này vẫn còn hiệu nghiệm, thì cần gì bận tâm nghĩ ra mưu kế khác.
Đảng CS VN đã từ chính đảng "lạ” chuyển sang chính đảng tình nguyện phục vụ ngoại bang.