Vũ Ái Quốc
Thực tế là thế, vậy mà bao nhiêu năm nay Đảng vẫn xơi xơi kể
công với dân, với nước. Thiết nghĩ cũng nên làm sáng tỏ thêm công lao
trời biển của Đảng trong mấy chục năm Đảng giành quyền làm người dẫn
lối, đưa đường.
"Việt Nam vẫn là nước nghèo”. Đó là lời tự thú của thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng, người đứng đầu chính phủ Việt Nam tại Hội nghị thường
niên ADB lần thứ 44, diễn ra ngày 5/5/2011 ở Hà Nội. Chắc chắn, đó không
phải là luận điệu xuyên tạc của các thế lực phản động và cũng chắc chắn
không phải là "Báo cáo không khách quan dựa trên thông tin không đầy đủ, sai sự thật” của một cá nhân, tổ chức nào đó thiếu thiện chí với Việt Nam.
Những câu hỏi đặt ra sau lời tự thú của thủ tướng nẩy sinh trong tôi:
1. Vì sao sau gần 60 năm đi lên CNXH, dưới sự lãnh đạo sáng
suốt, tài tình của Đảng, nước vẫn chưa thấy được "Thiên đường” như hứa
hẹn của Đảng. Không thấy được "Thiên đường” mà lại thấy một đất nước
Việt Nam sau 36 năm hòa bình đến nay vẫn còn nghèo. Vì sao? Trách nhiệm
này thuộc về ai?
2. Làm thế nào để nước ta thoát nghèo trở thành nước phát
triển? Bắt đầu từ đâu? Đặt ra câu hỏi nhưng tôi không dám đi tìm câu trả
lời, vì nghĩ rằng đó là việc của các nhà nghiên cứu, các nhà quản lý,
điều hành đất nước, không phải việc làm của một dân thường như tôi.
Gần đây, khi đọc bài: Đặng Lê Nguyên Vũ – Kẻ "vĩ cuồng”
của tác giả Lưu Trọng Văn, một bài viết đã cung cấp nhiều thông tin giá
trị. Nếu đúng như bài viết thì Vũ đúng là một nhân tài. Không những có
tài, Vũ còn là người có tâm, có tầm, có khát vọng lớn, cao cả, cháy bỏng
và đã làm được nhiều việc lớn, rất lớn cho đất nước. Những người như Vũ
rất hiếm rất cần được xã hội bảo vệ như lời kêu gọi của tác giả.
Ngoài thông tin quý báu tôi thu nhận được ở trên, tôi
còn bắt gặp ở bài viết các các câu hỏi và có cả phần lý giải các câu hỏi
tương tự nói trên của tôi. Bởi vậy, tôi đã chăm chú đọc đi đọc lại. Cả
bài viết rất hay, riêng phần lý giải các câu hỏi tương tự những câu hỏi
tôi đặt ra cho mình thì tôi cảm thấy chưa thuyết phục lắm. Đây là điều
tôi quan tâm và kỳ vọng nên tôi rất lấy làm tiếc. Vì cảm thấy chưa
thuyết phục lắm nên tôi cũng đã cố đi tìm lấy câu trả lời riêng cho bản
thân, hy vọng thỏa đáng hơn nhưng không biết có đúng không?. Xin mạnh
dạn nêu lên đây để trao đổi, chia xẻ cùng những ai quan tâm. (Xin bạn
đọc lưu ý là chỉ phần lý giải các câu hỏi tương tự những câu hỏi của tôi
sau đây chưa thuyết phục lắm đối với tôi mà thôi.)
Theo tác giả, khi đi tìm nguyên nhân kìm hãm sự phát triển dân tộc ta, Vũ cho rằng: "Cái
neo kìm hãm dân tộc là nền "văn hóa âm tính”. Chỉ mau chóng cải sửa nền
"văn hóa âm tính” ấy, chuyển qua nền "văn hóa dương tính” hừng hực niềm
đam mê sáng tạo và khát vọng thì đất nước mới phát triển hùng mạnh
được…”. Bởi vậy, "Vũ vận động truyền thông, vận động các học
giả, trí thức cổ vũ cho cuộc đổi mới trong giáo dục, lấy "giáo dục động
lực” làm chủ thể”.
Nói như vậy, tôi hiểu rằng: nguyên nhân kìm hãm sự phát triển của đất
nước là do nền "văn hóa âm tính”. Nền "văn hóa âm tính” là do giáo dục
mà có, nên muốn đất nước phát triển hùng mạnh thì phải đổi mới giáo dục,
lấy "giáo dục động lực” làm chủ thể.
Còn theo tôi: Nguyên nhân kìm hãm sự phát triển của một đất nước XHCN
nói chung và của nước ta nói riêng là do đường lối không đúng, không
tuân theo quy luật khách quan mà mang tính chủ quan độc đoán, không có
tính khoa học. Đường lối không đúng thì không thể về đến đích sớm được,
thậm chí không bao giờ về đến đích. Trách nhiệm hiển nhiên thuộc về
người vạch đường, chỉ lối. Muốn đất nước phát triển hùng mạnh thì điều
kiện tiên quyết là thay đổi đường lối chính trị. Giải pháp trên của Vũ
chỉ đúng với điều kiện khi đất nước đó đã có đường lối chính trị đúng.
Thực tế đã chứng tỏ điều đó
Trước tiên, là thực tế về đất nước Triều Tiên. Trước Đại chiến Thế
giới lần thứ II kết thúc năm 1945, Bắc Hàn và Nam Hàn là một quốc gia,
có cùng điều kiện tự nhiên lịch sử phát triển, cùng nền chính trị, văn
hóa, kinh tế, chủng tộc, vị trí địa lí… . Sau năm 1945, đất nước Triều
Tiên bị chia cắt thành hai miền Bắc Hàn và Nam Hàn, đi theo hai con
đường chính trị khác nhau, Bắc Hàn đi lên CNXH, Nam Hàn đi lên TBCN. Sau
hơn 60 năm, từ một xuất phát điểm như nhau, chỉ khác nhau ở đường lối,
Bắc Hàn và Nam Hàn đã trở thành hai quốc gia hoàn toàn khác nhau, đối
lập nhau, gần như ở 2 thái cực. Bắc Hàn hiện đang đứng bên bờ vực của
nghèo đói, lạc hậu, tụt hậu, sống thoi thóp trông chờ vào sự cứu trợ,
giới cầm quyền lấy dân làm con tin, ôm bom nguyên tử để tống tiền các
quốc gia giàu có, văn minh trên thế giới. Trong khi đó Nam Hàn trở thành
nước phát triển, giàu mạnh, văn minh, người dân của họ được làm người.
Ngoài việc lo cho dân nước mình một cuộc sống no ấm họ còn là bạn hàng
thường xuyên cứu trợ cho Bắc Hàn. Nếu xoay xở, vay mượn, thế chấp kiếm
đủ số tiền để có được một suất đi "xuất khẩu lao động” ở Bắc Hàn hay Nam
Hàn, bạn sẽ chọn đi làm thuê nước nào?
Qua thí dụ trên trên ta thấy ngay: Đường lối, thể chế chính trị đóng
vai trò quyết định sự của phát triển của một quốc gia. Các yếu tố khác
như kinh tế, văn hóa, giáo dục, khoa học kỹ thuật và cả con người…đều
chịu sự điều chỉnh của đường lối chính trị và do đường lối chính trị
quyết định. Các yếu tố khác chỉ đóng vai trò hết sức quan trọng, nằm
trong mối quan hệ tương hỗ, tác động qua lại với yếu tố đường lối chính
trị. Thay đổi đường lối chính trị sẽ làm thay đổi tất cả, nhưng thay
đổi một vài yếu tố trên chỉ cải thiện được một vài tình huống nhỏ lẻ, là
giải pháp tình thế tạm thời, mang tính chắp vá, sửa chữa. Sửa chữa được
chỗ này lại hỏng chổ khác không bao giờ hết, nó giống như việc sửa
đường, thì hỏng đường điện, sửa đường điện thì hỏng đường ống nước như
đã và đang diễn ra từ bao nhiêu năm nay ở các thành phố trên phạm vi cả
nước.
Đi lên CNXH là đi lên đói nghèo, đi xuống lạc hậu đã được nhân loại
kiểm định bằng thực tế chứ không phải chỉ trong lý thuyết. Hệ thống các
nước CNXH trên thế giới gồm 14 nước, hình thành và phát triển từ năm
1945, đến cuối những năm 80 của thế kỷ trước đã đồng loạt đột ngôt tự
sụp đổ, mà không do "lực lượng thù địch nào phá hoại” và cũng không phải
"do thiên tai”. Không giàu thì không mạnh, nghèo thì hèn, nghèo hèn quá
mức thì tự đổ là tất yếu. Nếu có sức mạnh thật sự nhờ "năng suất lao
động hơn hẳn, của cải, vật chất tuôn ra dào dạt, người dân làm theo năng
lực, hưởng theo nhu cầu…” như tuyên truyền, quảng cáo thì CNXH sẽ nhanh
chóng chiến thắng CNTB trong "cuộc đấu tranh ai thắng ai giữa 2 con
đường đi lên CNXH và TBCN”. Phe sụp đổ phải là phe CNTB giẫy chết mới
đúng chứ? Thật là trớ trêu và nghịch lý!
Sau khi hệ thống CNXH sụp đổ, trên thế giới còn lại bốn nước vẫn kiên
định với con đường đi lên CNXH là Trung Quốc, Bắc Hàn, Cu Ba và Việt
Nam. Sau hơn 60 năm trung thành CNXH cả bốn nước này hiện nay ra sao?.
Việt Nam vừa tự thú vẫn là nước nghèo, Cu Ba cũng vừa mới tự nhận đất
nước đang trong tình trạng cấp cứu, Bắc Hàn cả đất nước như một trại tập
trung, Trung Quốc tuy là nền kinh tế lớn thứ 2 thế giới nhưng dân số là
1,3 tỷ người chiếm gần một phần năm dân số thế giới. "Theo Quỹ Tiền tệ
Quốc tế, thu nhập đầu người (GDP per capita) của Trung Quốc trong năm
2010 là 4.382 USD, so với của Mỹ là 47.284 USD”. Để có được thu nhập
bình quân tính theo đầu người như nước Mỹ hiện nay, theo một nhà báo nổi
tiếng Lê Diễn Đức thì phải mất một vạn mùa quýt nữa. Bao giờ cho đến
"Thiên đường”?.
Từ thực tế trên, một lần nữa cần khẳng định rằng: Đi lên CNXH là đi
lên đói nghèo, đi xuống lạc hậu. Đưa đất nước đi lên CNXH là đưa đất
nước đến Nghèo – Hèn – Tụt hậu. Không bao giờ đạt được mục tiêu "Dân
giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh”. Là một người dân
bình thường như tôi cũng hiểu được thực tế hiển nhiên đó. Không lý gì mà
các nhà tân trang, làm mới đường lối, các nhà cầm quyền điều hành đất
nước và cả các học giả, các nhà nghiên cứu, tham mưu ở các vụ, viện, các
nhà xưng tụng chuyên nghiệp v.v… cho đến hôm nay lại không biết? Biết
nhưng vì Ngai vàng đầy quyền lực và bổng lộc, vì tham vọng ích kỷ bản
thân và gia tộc, phe nhóm, chúng tìm mọi cách che đậy, bưng bít, ngụy
biện để lừa bịp nhân dân. Họ thẳng tay đàn áp, bắt bớ, tống giam những
người trung thực vô tội, chỉ vì dám nói lên sự thật bất lợi cho việc lừa
bịp của họ, để tiếp tục giành quyền quyết định đường đi cho đất nước mà
vốn là quyền của dân. Bắt nhân dân, bắt đất nước phải đi tiếp tục đi
theo con đường dẫn đến bờ vực của nghèo – hèn mà họ muốn, để chúng được
tiếp tục được ngồi trên Ngai vàng. Những việc làm của chúng là tội ác
tày trời. Tội ác của chúng là "Tội ác cố tình chống lại nhân dân, làm
lụn bại đất nước, chống lại văn minh”. Nhân dân, nhân loại, lịch sử sẽ
không để cho họ làm mưa, làm gió lâu nữa, thực tế gần đây diễn ra trong
nước và trên thế giới đã cho thấy điều đó.
Vì sao lại phải kiên định đi lên CNXH? Theo suy nghĩ của tôi, khi
vạch ra con đường cho cách mạng Việt Nam, Đảng và Cụ Hồ ở thời điểm đó
cũng có thể hy vọng một tương lai tốt đẹp cho dân, cho nước. Không ai
nghĩ sẽ có kết cục tồi tệ như ngày hôm nay. Nếu biết có kết cục như ngày
hôm nay hoặc sống đến ngày hôm nay, tôi nghĩ Cụ và những đảng viên yêu
nước chân chính tham gia lựa chọn đường đi cho đất nước thời đó, cũng sẽ
kiên quyết vứt bỏ con đường đi lên đói nghèo đầy xương máu và nước mắt
này. Ngày nay, thực tế đã khẳng định con đường đó là sai lầm rành rành,
ngay cả tại cái nôi sinh ra CNXH thì CNXH cũng không còn nữa.Vậy mà, ở
một nước theo đuôi cộng sản như nước ta, những người thuộc lớp hậu sinh
ngày nay, họ không có đóng góp gì đáng kể cho đất nước, những kẻ đã cướp
thành quả cách mạng, lợi dụng uy tín, danh dự của Cụ và các bậc tiền
bối lại ra sức ngụy biện, lừa dân tung hô khẩu hiệu "Kiên trì, trung
thành với con đường đi lên CNXH mà Đảng và Bác đã lựa chọn” mà lẽ ra
trong bối cảnh hiện nay, khi đường lối cũ bộc lộ sai lầm nghiêm trọng,
họ không có khả năng đề ra được đường lối mới phù hợp cho dân tộc thì họ
phải trưng cầu dân ý. Đã có nhiều nhà cách mạng lão thành, những danh
tướng lừng lẫy có công lớn với cách mạng với Đảng, nhiều nhân sĩ trí
thức yêu nước chân chính muốn đóng góp ý kiến có lợi cho dân cho nước,
lên tiếng can ngăn những việc làm hại dân, hại nước, nhưng họ phớt lờ.
Bởi những lời góp ý vì dân, vì nước đó lại đi ngược lại với mục tiêu,
quyền lợi cá nhân to lớn của họ.
Thực tế là thế, vậy mà bao nhiêu năm nay Đảng vẫn xơi xơi kể công với
dân, với nước. Thiết nghĩ cũng nên làm sáng tỏ thêm công lao trời biển
của Đảng trong mấy chục năm Đảng giành quyền làm người dẫn lối, đưa
đường.
Gần 60 theo Đảng đi lên CNXH, người dân phải thắt lưng buộc bụng,
phải hy sinh biết bao xương máu trong 2 cuộc kháng chiến "thần thánh”,
để chỉ được tham gia những ngày ra trận vui như "trẩy hội”? để có được
cuộc đời là cả "mùa xuân tươi tràn ánh sáng” như ngày hôm nay?. Nhờ có
Đảng người dân mới được làm chủ, mà được làm chủ cả tập thể cơ đấy. Chỉ
trong chế độ XHCH tốt đẹp này con người mới có được quyền làm chủ chưa
từng có trong nhân loại là con được Đảng, chính quyền bảo vệ, bắt chỉ
vào mặt cha đấu tố điêu theo "ý Đảng” trước dân làng. Nhờ có Đảng người
dân nước ta mới có quyền tự hào với lý lịch 3 đời là bần cố nông, mà con
cháu các nhà cầm quyền ngày nay như con cháu các ông Mạnh, ông Dũng,
ông Trọng… làm sao mà dám mơ tới vinh hạnh này!. Con cháu các ông này
may lắm thì kiếm được chút cơ hội phiêu bạt sang Pháp, sang Mỹ du học tự
túc hoặc du học miễn phí là cùng. Chúng nó làm sao mà có được cơ hội
học tập tử tế và được "Sống trên chính đất nước của mình”.
Sau này, chắc chắn chúng nó không thể "thấu hiểu từng niềm vui, nỗi
buồn, từng thành công, khổ cực của con người” nên không thể "hiểu phần
nào thực tại đang diễn ra hằng ngày, hằng giờ” của đất nước. Chắc chắn
không thể không có những sự "Ngộ nhận” đáng tiếc khi so sánh CNXH với
CNTB. Sau cảnh báo của nhà báo nổi tiếng Qúy Thanh, chắc chắn sẽ có quan
chức nếu thực sự trung thành với Đảng, phải tìm mọi cách đưa con, cháu
của chúng về nước càng sớm càng tốt? Cũng nhờ có Đảng mới có ngày giải
phóng hoàn toàn miền Nam 30/4/75, người dân miền Nam mới được mới được
thưởng thức những món đặc sản của chế độ CNXH mang lại là Bo bo và Rau
muống hằng ngày mà trước giải phóng họ không mấy khi biết đến. Cũng nhờ
được giải phóng mới có hàng triệu người dân miền Nam có cơ hội vượt
biển, vượt biên bỏ của chạy lấy người, để đến ngày hôm nay họ mới có
được vinh hạnh trở thành "Việt kiều yêu nước”. Được Đảng và chính phủ ra
sức mời chào, tiếp đón như những ông hoàng khi và chỉ khi nhìn thấy túi
tiền xủng xỉnh của họ. Các nước láng giềng xung quanh trong khu vực
Đông Nam Á và trên thế giới không có Đảng nên làm gì có được những hạnh
phúc nói trên, làm gì được vinh hạnh làm dân của một nước nghèo cho đến
tận ngày hôm nay như con dân nước Việt.
Chưa hết, nói như giáo sư Ngô Bảo Châu khi trả lời phóng viên báo chí
"Bám theo lề là việc làm của con cừu, không phải việc làm của con
người tự do”. Đây là câu nói vô cùng thâm thúy và đầy bản lĩnh của một
trí thức uyên bác đẳng cấp quốc tế. Nói như giáo sư, thử hỏi ở Việt Nam
hiện nay có được bao nhiêu người, tỉ lệ bao nhiêu phần trăm người không
bám theo lề? Chưa có một điều tra về vấn đề này, nhưng qua thông báo kết
quả của "Ngày hội non sông” mới đây, kết quả đi bầu cử, kết quả trúng
cử con số lên đến trên 9.9…%, thành công tốt đẹp. Điều đó, cũng suy ra
được tỉ lệ người bám theo lề và phải bám theo lề trên cả nước hiện nay
không dưới 80%. Như vậy, phần lớn người dân của đất nước này đã thành
cừu mất rồi còn gì? Đó không phải là công lao to lớn của Đảng hay sao?
Sao chưa thấy Đảng kể công?. Thử hỏi trên thế giới đã có bầy cừu nào lại
có được "văn hóa dương tính” "hừng hực niềm đam mê sáng tạo và khát
vọng” mà hy vọng nhờ sự đổi mới giáo dục?.
"Những anh hùng làm nên niềm tự hào, làm nên sức
mạnh dân tộc mình, như nước Nhật có Toyota, Sony, nước Hàn có Sam Sung,
LG, Hoa Kỳ có Microsoft vv…” mà Vũ mơ ước, được sinh ra và được nuôi
dưỡng từ những bầy cừu chắc? Nói thẳng ra, muốn có "văn hóa dương tính” ở
nước ta hiện nay thì trước tiên Đảng phải cởi trói cho cừu, đưa cừu
trở lại thành người trước, sau đó rồi mới dùng giáo dục làm động lực xây
dựng một nền "văn hóa dương tính” thì mới đúng quy luật. Tôi nghĩ như
vậy không biết có đúng không? Nếu sai mong quý vị bỏ qua xem như tôi
chưa viết. Rất mong sự trao đổi của các quý vị.
Để thấy rõ hơn vấn đề và cũng là để tạm kết thúc phần này,
tôi xin nêu ra tình huống giả định: Nếu ngày ấy không có Đảng. Đất nước
của chúng ta sẽ ra sao? Nếu không có ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam
30/4/75. Hai miền Nam – Bắc nước ta sẽ ra sao? Mỗi người trong chúng ta
có quyền tưởng tượng và tìm ra câu trả lời cho mình.
Đi lên CNXH là đi xuống đói nghèo và lạc hậu
Trong phần đầu bài viết, bằng thực tế tôi đã dẫn chứng: "Đi lên CNXH
là đi xuống đói nghèo, lạc hậu”. Vậy, tại sao "Đi lên CNXH là đi xuống
đói nghèo, lạc hậu?". Phần này chúng ta cùng tìm hiểu nguyên nhân.
Trước tiên, chúng ta cần nhận diện đúng, chính xác CNXH là gì? Bởi có
nhận diện đúng, chính xác chúng ta mới có những phân tích, đánh giá,
kết luận chính xác được.
Đi lên CNXH là đi xuống đói nghèo, lạc hậu
(Ảnh sưu tầm trên mạng)
Sinh ra và lớn lên trong lòng chế độ XHCN, được học tập, giáo
dục khá đầy đủ các cấp học dưới mái trường XHCN, tôi nhận thấy có hai
chế độ XHCN đó là: Một chế độ XHCN đã và đang tồn tại trong đời sống
thực tế, tôi gọi là chế độ XHCN THẬT mà sau đây tôi gọi
là chế độ XHCN và một chế độ XHCN trong sách vở, trong văn bản nghị
quyết, trên băng rôn, trong tuyên tuyên truyền, trong học thuyết Mác –
Lê, chưa có, chưa xuất hiện và không bao giờ xuất hiện trên thực tế cuộc
sống, tôi gọi là chế độ XHCN ẢO. Hai chế độ XHCN này
hoàn toàn khác nhau về bản chất, về trình độ phát triển. Chế độ XHCN
thực chất là một chế độ Phong kiến kiểu mới, là hình thái kinh tế chính
trị mới do các nhà "Cộng sản giả danh sáng tạo” ra để thâu tóm quyền
lực. Đó là chế độ chuyển tiếp không đáng có, không giống ai, giữa chế độ
PHONG KIẾN và chế độ TƯ BẢN, mà nhiều người gọi là "Cái hình thái quái
thai nhân tạo của xã hội loài người”. Theo cách nói của các nhà "Cộng
sản” thì có thể nói: Đó là thời kỳ quá độ từ chế độ PHONG KIẾN tiến lên
TBCN. Còn chế độ XHCN ẢO là một chế độ trong tư duy, trên lý luận, là
thời kỳ quá độ từ chế độ TƯ BẢN lên chế độ CỘNG SẢN (mà chế độ CỘNG SẢN
cũng là chế độ ẢO nốt).
Bản chất phong kiến của chế độ XHCN thể hiện ở các điểm sau:
Nếu trong chế độ phong kiến, Vua tuyên bố với con dân: Đất nước là
của Trời, Trời "trao” cho Thiên tử – Con Trời là Vua thay Trời toàn
quyền cai quản, cai trị thì trong chế độ XHCN, Đảng khẳng định: "Đảng ta
là Đảng cầm quyền duy nhất” nghĩa là đất nước, chính quyền là của Đảng.
Đảng và lãnh tụ của Đảng cũng được thần thánh hóa, huyền thoại hóa
giống như Trời. Đảng giao cho con của Đảng là Tổng bí thư như ở Bắc Hàn,
Cu Ba hoặc giao cho một nhóm con của Đảng là Bộ chính trị như ở Trung
Cộng, Việt Nam ngồi trên hiến pháp, pháp luật, toàn quyền điều hành, cai
trị đất nước.
Theo lập luận của Đảng, chính quyền, đất nước là của Đảng vì: Chính
quyền này có được là do Đảng "tài tình” mới tổ chức dân đi cướp được.
Sau khi cướp được chính quyền, Đảng tiếp tục tổ chức chỉ đạo dân tiến
hành cải cách ruộng đất, cải tạo tư sản, quốc hữu hóa đất đai, cướp
ruộng đất, đồn điền, hầm mỏ, tài nguyên… cướp tài sản, nhà máy, công
xưởng… cướp tất, cướp trọn vẹn đất nước. Người dân nghe theo lời Đảng,
sau khi cướp được toàn bộ đất nước cho Đảng, dân không còn đất sống,
phải sống trên đất của Đảng, cũng giống như muông thú, động thực vật
trên đất của Đảng, dân nghiễm nhiên trở thành là tài sản thuộc sở hữu
của Đảng.
Như vậy, ban đầu dân là những chủ thể được Đảng sai đi cướp với lời
hứa sẽ được làm chủ đất nước, làm chủ bản thân, được sống trong "Thiên
đàng”… Cuối cùng, khi không còn gì để cướp, đến lượt mình, dân tự biến
thành tài sản sở hữu của Đảng một cách hiển nhiên mà Đảng không cần
cướp! Bởi vậy, Đảng cho dân được sống thế nào là quyền của Đảng. Mọi con
dân sống trên đất của Đảng phải luôn luôn ghi nhớ: "Đời đời biết ơn
Đảng” phải "Sống, học tập, làm theo ý Đảng”, muốn làm gì phải làm đơn
xin phép Nhà nước của Đảng theo cơ chế "Xin – Cho”.
Dân nghe theo lời Đảng, đi cướp chính quyền về cho Đảng, để Đảng leo
lên ngồi lên "Ngai vàng”. Còn con dân, thoát được kiếp nô lệ của chế độ
phong kiến cũ lại tự chui vào tròng nô lệ mới của chế độ phong kiến mới
của Đảng. Đó là sự sang tên đổi chủ, thân phận nô lệ vẫn là nô lệ chẳng
hơn gì. Vậy mà, con dân phải: "Đời đời biết ơn Đảng”! Thật trớ trêu và
cay đắng, một quả lừa ngoạn mục. Đảng ta quá tài tình, Đảng ta quá vĩ
đại!!!
Sống trên đất của Đảng, con dân phải đóng thuế cho Đảng thông qua Nhà
nước của Đảng, TIỀN THUẾ THU ĐƯỢC LÀ CỦA ĐẢNG, Đảng muốn dùng làm gì,
cho ai là quyền của Đảng, con dân không được phép biết. Quốc hội, Nhà
nước, các tổ chức chính trị, nghề nghiệp, xã hội…đều do một tay Đảng lập
theo phương thức: "Đảng cử – dân bầu” theo ý Đảng, dân không cần nghĩ
ngợi. Bầu bán xong, Đảng nắm lấy hết, bỏ tiền của Đảng ra nuôi tất,
đương nhiên Đảng các tổ chức phải làm việc cho Đảng, phải tuyệt đối
trung thành làm theo ý Đảng. Hoàn toàn không phải như một số người có
mang tư tưởng "Dân chủ theo kiểu phương Tây” đem áp đặt cho chế độ XHCN,
quan niệm rằng: TIỀN THUẾ LÀ CỦA DÂN, dân đóng thuế nuôi Quốc hội, Nhà
nước của dân nên Quốc hội, Nhà nước phải bảo vệ dân như ở trong chế độ
TƯ BẢN "giẫy chết”. Xin đừng nhầm lẫn chết người như vậy mà nói sai, nói
lẫn lộn, nói linh tinh, Đảng cho đi tù như chơi. Ai làm sai, nói sai ý
Đảng sẽ bị xử lý kỷ luật. Nếu nói, suy nghĩ sai khác với ý Đảng, sẽ có
bản án của Bộ chính trị ban xuống, giao cho quan tòa đọc cho nghe trước
tòa án rồi đem tống giam, không cần tranh biện, không cần đến luật pháp
luật, công lý, quốc thể, quốc tế gì hết, hoàn tòan giống như "Chiếu” Vua
ban trong chế độ phong kiến.
Cả đất nước trong chế độ XHCN là một nông trại, công
xưởng, một trại tập trung lớn của Đảng. Mọi con dân bị tước đoạt quyền
làm chủ bản thân, quyền làm chủ đất đai, họ được tiếp tục sống kiếp nô
lệ mới trong "THIÊN ĐÀNG” của Đảng. Muốn có làm việc, muốn làm gì, muốn
xin chính quyền xác nhận một giấy tờ gì con dân phải làm đơn xin xỏ, nhờ
cậy, chạy chọt, hối lộ mới được. Trong chế độ XHCN, muốn sống mọi người
tìm cách ngoi lên bằng cách phục tùng, lấy lòng và tìm cách ca ngợi
Đảng. Điển hình là một trí thức lớn XHCN, cha là học giả nổi tiếng, bị
Đảng cố tình vu oan, giết hại mà vẫn hết lòng ca ngợi Đảng với những lời
ca để đời, vắt ra từ con tim, khối óc: "Đảng đã cho ta sáng mắt, sáng
lòng” "Đảng đã cho ta một mùa xuân …ngập tràn ánh sáng…”. Không biết ở
dưới suối vàng, người cha có nghe thấy những lời ca này không? Nếu nghe
được chắc ông phải thám phục cách dạy dỗ "tài tình” của Đảng và "đời đời
biết ơn Đảng” lắm. Vì nếu không có Đảng là nguồn cảm hứng vô tận, nếu
không có "Ánh sáng ngập tràn của Đảng” soi sáng tâm hồn, khối óc cho con
ông thì con ông không thể nào trở thành một "Thiên tài sáng tác tụng
ca” xuất sắc đến vậy. Bên cạnh niềm vui to lớn, tôi nghĩ chắc ông cũng
có một nỗi lo lớn là: Nếu Triều đại Cộng sản sụp đổ, những "Tác phẩm
đỉnh cao” của con ông hôm nay sẽ biến ngay thành "Rác phẩm”. Những "Rác
phẩm” mà con ông đã sáng tạo trong cả cuộc đời là để hóa thánh cho Đảng,
ca ngợi sự lừa dối, tiếp tay cho việc đưa dân tộc đến bờ vực của đau
thương, mất mát, nghèo nàn lạc hậu và nguy cơ mất nước vào tay "Anh bạn
vàng” Trung Quốc như hôm nay, hiển nhiên phải bỏ vào sọt rác. Sự nghiệp
của những kẻ "Trí nô” là thế, chắc ông là người hiểu hơn ai hết.
Chế độ XHCN là đất sống dành riêng cho cho những kẻ ngu dốt, hợm
hĩnh, xu nịnh, gian giảo, nhiều âm mưu, lắm thủ đoạn. Kẻ thù của Đảng,
của CNXH cũng là kẻ thù của bọn xu nịnh, bất tài, gian manh, độc tài
tham nhũng là: VĂN MINH – TỰ DO – DÂN CHỦ. Chính vì vậy, ngay từ khi
cướp được chính quyền, Đảng đã phát động "Cải cách ruộng đất”, "Cải tạo
tư sản” với chủ trương được quán triệt: "Trí – Phú – Địa – Hào đào tận
gốc, trốc tận rễ”, trong đó Trí thức là đối tượng, là kẻ thù số một phải
tận diệt "Đào tận gốc, trốc tận rễ” theo kiểu "Tru di tam tộc” trong
chế độ phong kiến đối với trọng tội phản bội Triều đình. Bởi trí thức là
tầng lớp ưu tú trong xã hội, họ hiểu biết, có nhân cách, có chính kiến,
hướng thiện là đối tượng nguy hiểm số một có thể làm bại lộ, gây ra
nguy cơ cho việc thực hiện mưu đồ đen tối, lừa dân của Đảng. Tiếp theo
là vụ Văn nhân Giai phẩm, một cuộc "Cải cách ruộng đất trên lĩnh vực Văn
hóa – Tư tưởng”, đánh trực diện vào Trí thức tiêu biểu khi họ đòi hỏi
quyền lợi chính đáng là quyền tự do ngôn luận. Việc làm của Đảng vừa để
tiêu diệt, vừa để răn đe đội ngũ trí thức. Hàng loạt nhà trí thức hàng
đầu CÓ CÔNG – CÓ TÂM – CÓ TẦM như: Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Hữu Đang,
Trần Đức Thảo, Dương Đức Hiền, Từ Phác, Đặng Đình Hưng, Trần Dần, Hoàng
Cầm, Lê Đạt, Trương Tửu, Phùng Quán…đều bị vu oan, đưa ra cho lũ vô liêm
sĩ đấu tố, hãm hại… rồi đem tống giam không cần xét xử. Tầng lớp trí
thức còn lại bị chặn cổ họng, nắm lấy dạ dày bằng chính sách tem phiếu
giao cho các nhân viên thương nghiệp, lương thực vô văn hóa ban phát cho
mỗi tháng được từ 2 đến 5 lạng thịt nếu được Đảng cho phép ở trong biên
chế. Đảng sẵn sàng chụp mũ tầng lớp trí thức tội phản động, tư tưởng
tiểu tư sản, khủng bố tinh thần, đe dọa đến mạng sống, sinh mạng chính
trị của họ bằng luật rừng, rồi "Trói” họ lại, biến thành họ thành công
cụ của Đảng, bắt họ phải làm theo nhiệm vụ là: Sáng tác khẩu hiệu tung
hô, ngợi ca, HÓA THÁNH CHO ĐẢNG!
Nhiều trí thức lớn người Việt ở trong và ngoài nước, theo
tiếng gọi của Đảng đi theo cách mạng từ những đầu khó khăn, khi cách
mạng thành công, họ lần lượt bị thanh trừng, bị vu oan hãm hại, bị vô
hiệu hóa phải tìm đường thoát thân nếu không thì cũng bị "Trói chặt”
hoặc bị gạt ra ngoài lề xã hội. Đại tướng Võ Nguyên Giáp một danh tướng
trí thức, người làm nên một "Điện Biên Phủ lừng lẫy năm châu, chấn động
địa cầu”, một Đại thần của chế độ XHCN, tuyệt đối trung thành với Đảng.
Vậy mà, sau khi hoàn thành nhiệm vụ giành được trọn vẹn đất nước, Đảng
đã gạt ra rìa và làm nhục bằng cách bố trí Đại tướng sang làm công tác
SINH ĐẺ CÓ KẾ HOẠCH. Một việc làm mà theo cách nói của giáo sư Ngô Bảo
Châu có thể nói: "Có cố tình làm mất thể diện quốc gia, chắc cũng khó mà
có việc làm nào hơn việc làm này”.
Những năm gần đây, tiếp tục kiên trì với con đường đã
chọn, hàng loạt trí thức thực sự, có tâm có tầm, được đào tạo bài bản,
họ là "Nguyên khí quốc gia” đã bị Đảng sách nhiễu bôi nhọ, vu oan, chà
đạp, rồi tống giam không thương tiếc như: Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thị
Công Nhân, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung… và gần đây là Tiến sĩ luật
Cù Huy Hà Vũ với vụ án nổi tiếng "Hai bao cao su đã qua sử dụng” làm
chấn động địa cầu. Sắp tới đây có lẽ sẽ đến lượt các trí thức lớn thực
sự như: Nhà văn Nguyên Ngọc, Tiến sĩ Nguyễn Quang A, Giáo sư Huệ Chi,
Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện, Giáo sư Ngô Đức Thọ…Tất cả các trí thức trên
chỉ có mỗi tội duy nhất là: YÊU NƯỚC – DÁM NÓI SỰ THẬT.
Song song với việc tiệt diệt Trí thức chân chính, Đảng gấp
rút mở các trường lớp bổ túc văn hóa, các lớp chuyên tu, tuyển chọn
những thành phần "Vừa hồng, vừa chuyên” tuyệt đối nghe theo Đảng, không
biết đến phải trái là gì. Gấp rút đào tạo họ mà thực chất là hợp thức
hóa để trao cho họ một bằng cấp, một học vị, học hàm…Những bằng cấp, học
vị, học hàm của Đảng trao vừa là phần thưởng về sự trung thành, về
thành tích cống hiến cho Đảng, vừa là công cụ mà Đảng cần giao cho họ để
họ trở thành "Hồng Vệ Binh” đắc lực bảo vệ Đảng. Trong thời gian ngắn
Đảng đã xây dựng được một đội quân Trí thức XHCN hùng hậu, giáo sư, tiến
sĩ nhan nhãn, bằng cấp giáo sư, tiến sĩ đủ kiểu búa xua. Đội ngũ trí
thức XHXCN phần lớn là Trí nô làm theo ý Đảng, tầng lớp "Bán miệng nuôi…
thân”. Nguyễn Khải, đệ nhất văn chương của nền văn học XHCN, người được
vinh danh với giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật, cuối đời
đã viết trong hồi ký "Đi tìm cái tôi đã mất” đã cay đắng thú nhận cuộc
đời "Trí nô”, tôi tớ của mình đã tự nhận ra sự nghiệp văn chương mà ông
để lại là "Mớ tạp nham”. Đúng là RÁC PHẨM.
Chế độ XHCN là một chế độ đầy rẫy bất công và nghịch lý.
Người đứng đầu, đại diện cho giai cấp vô sản khi đã nắm được mọi quyền
lực và tài sản của quốc gia, của một cơ quan, công ty, xí nghiệp… thì tự
coi là của mình, chúng đưa thân con cháu họ hàng, thân quen vào những
vị trí then chốt, tìm mọi cách kéo bè kéo cánh. Khi sắp về hưu tìm cách
bán lại chức quyền cho người trả giá cao nhất nếu không có người nối
nghiệp. Chúng có còn những người vô sản nữa không? Chúng sẽ bảo vệ quyền
lợi cho ai, cho băng nhóm, bè cánh của chúng hay cho dân? Chúng nói với
dân rằng: Chúng là đầy tớ, là công bộc của dân. Trên thế giới từ cổ chí
kim chưa hề có loại đầy tớ như trong chế độ XHCH là: Đầy tớ lại đứng
trên đầu chủ, bóc lột chủ, tước hết mọi tài sản của chủ, tước đoạt quyền
làm người của chủ. Đầy tớ nói: Nhà nước này là của dân, do dân, vì dân,
dân biết, dân bàn, dân kiểm tra… nhưng trên thực tế thì dân muốn làm gì
cũng phải viết đơn xin đầy tớ, phải "Đời đời biết ơn đầy tớ”. Thật là
mỉa mai! Đầy tớ còn luôn rao giảng: "Đấu tranh giữa các mặt đối lập là
động lực thúc đẩy sự phát triển của xã hội”. Vậy mà, trong thực tế thì
đầy tớ tìm mọi phương cách duy trì sự độc quyền cho đầy tớ trong mọi
lĩnh vực, tiêu diệt đấu tranh, cạnh tranh, chống đa nguyên, đa đảng.
Nhưng có lẽ nghịch lý nhất, bất công nhất trong XHCN là những kẻ vô văn
hóa, ngu dốt, phá hoại, lừa lọc lại là những kẻ dạy và bóc lột người
tài, người giỏi. Những kẻ bất tài, ngu dốt, phá hoại như cha con Nông
Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng… mà ngày nào cũng lên ti vi rao giảng, chỉ đạo
đất nước!!!
Cả chế độ XHCN vận hành theo cơ chế lừa dối, mọi người thi nhau lừa
dối, nói dối. Báo cáo láo, thành tích dỏm, sáng kiến kinh nghiệm dỏm, đề
tài khoa học đểu tuôn ra dào dạt, năm sau nhiều hơn năm trước. Họp
hành, hội thảo, hội nghị… triền miên, là diễn đàn để các "Thùng rỗng”
thi nhau phét lác. Ai phét lác giỏi, ai báo cáo láo hay, ai "Kêu to” sẽ
được được thăng tiến, có thêm chức, thêm quyền. Khi có thêm chức thêm
quyền lại ăn cướp, vơ vét được nhiều tiền bạc, đất đai, tài nguyên nhiều
lại trở thành kẻ thành đạt được xã hội vinh danh. Một xã hội tôn vinh
những kẻ ăn cướp, lừa lọc, bọn ăn cướp, để chúng ngồi trên đỉnh cao
quyền lực, đứng lên diễn đàn rao giảng đạo lý, đạo đức, lòng nhân ái,
lòng yêu nước thương dân… là một xã hội đảo lộn, đốn mạt, không dừng lại
ở nghịch lý nữa.
Những kẻ nắm quyền lực tối cao trong XHCN là ai? Là những kẻ
thiến heo, hoạn lợn, công nhân trồng rừng, chích thuốc vớ vẩn, những kẻ
to mồm, lẻo mép trong các phong trào Đoàn, phong trào quần chúng… Chúng
điều hành cả một đất nước theo ý chỉ độc đoán của chúng, bất chấp quy
luật, bất chấp đạo lý, đi ngược với văn minh, hủy diệt nguồn lực, hủy
diệt động lực phát triển xã hội, hủy diệt "Nguyên khí quốc gia”, xã hội
đầy rẫy bất công, đầy rẫy nghịch lý. Bởi vậy, đi lên CNXH là đi xuống
đói nghèo, lạc hậu là tất yếu.
Hơn 66 năm, từ ngày Đảng cướp được chính quyền, Đảng đã bắt cả
dân tộc phải đi theo con đường mà Đảng đã lựa chọn một cách quyết liệt,
mà thực chất là đi theo sự dẫn dắt của đàn anh cộng sản: Nga – Trung.
Với sự lựa chọn của Đảng đã biến nước ta thành chiến trường, nơi diễn ra
cuộc đụng đầu thảm khốc nhất trong lịch sử giữa 2 phe CNXH và CNTB. Tự
hào về điều đó, Đảng kheo khoang với các nước cùng hoàn cảnh trên thế
giới không có được niềm tự hào lớn như Việt Nam là: "Một dân tộc nhỏ mà
đánh thắng hai đế quốc to”. Đi theo con đường Đảng chọn, Đảng đã đưa đất
nước, nhân dân ta phải trải qua những hy sinh vô cùng to lớn về người,
về của. Sau chiến tranh đất nước đắm chìm trong sự trả thù, hận thù dân
tộc, những cuộc bắt bớ, xua đuổi, cướp bóc, tàn phá, làm cho hàng triệu
gia đình ly tán, dân chúng sóng trong nghèo đói, lạc hậu. Trách nhiệm
này thuộc về Đảng cộng sản, đứng đầu là những tên cộng sản cầm đầu đã:
ÔM CHÂN TRUNG QUỐC, RƯỚC TRUNG QUỐC VỀ LÀM QUÂN SƯ, LÀM MẶT RÔ UY HIẾP
GIẦY XÉO NHÂN DÂN, CƯỚP ĐẤT CHA ÔNG ĐỂ LẠI.
Chế độ XHCN ẢO là gì? Tại sao lại phải có chế độ XHCN ẢO?
Để che đậy bản chất phong kiến độc tài của chế độ XHCN THẬT, những
tên bạo chúa đàn anh như Lê Nin, Stalin, Mao Trạch Đông, Kim Nhật Thành
và những tên bạo chúa đàn em ở các nước XHCN đã giả danh "CỘNG SẢN”, đã
lấy mô hình của phương thức sản xuất Cộng Sản, một phương thức sản xuất
có trình độ phát triển cao hơn, ưu việt hơn phương thức sản xuất TƯ BẢN
trong học thuyết của Các Mác, do Mác tưởng tượng ra, rồi thêm bớt, nhào
nặn, tô vẽ làm nên tấm phông màn đem trùm lên chế độ XHCN THẬT để lừa
bịp dân, lừa bịp nhân loại. Trên thực tế chúng ra sức xây dựng chế độ
phong kiến kiểu mới bằng mọi giá, nhưng khi tuyên truyền, quảng cáo
chúng trưng ra XHCN ẢO để khoe khoang, bịp bợm, lấp liếm. Vì vậy, người
ta đã đúc kết rằng: "Cộng sản nói một đằng làm một nẻo” hoặc nói như
Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu: "Đừng tin cộng sản nói, hãy xem cộng sản
làm”. Nói một cách nôm na, dân dã thì chế độ XHCN là chế độ: "TREO ĐẦU
DÊ – BÁN THỊT CHÓ”.
Như vậy, những kẻ tự xưng là Cộng sản thực chất là những tên
Bạo chúa độc tài, khát máu, khát quyền lực, chúng là những tên CỘNG SẢN
GIẢ DANH, chúng đã dùng học thuyết của Mác làm bình phong cho việc xây
dựng chế độ phong kiến độc tài, để chúng ngồi lên Ngai vàng nắm quyền
cai trị đất nước, cùng nhau ăn cướp chia phần. Nhà nước mà chúng dựng
lên là nhà nước của những tên bạo chúa và đám lưu manh, cùng hội cùng
thuyền. Với bản chất lưu manh, hung hãn lọc lừa, với đầu óc độc tài
ngông cuồng, ích kỷ, với bản năng cầm thú, với chủ thuyết "BẠO LỰC –
CHUÊN CHÍNH VÔ SẢN – SÚNG ĐẠN ĐẺ RA CHÍNH QUYỀN – ĐÀO TẬN GỐC TRỐC TẬN
RỄ KẾT HỢP VỚI SỰ XẢO TRÁ”, những tên THỦ LĨNH CỘNG SẢN GIẢ DANH trên
thế giới từ trước đến nay chưa bao giờ có ý định và cũng không bao giờ
có khả năng để xây dựng được một chế độ Cộng sản như trong học thuyết
của Các Mác. Học thuyết khoa học của Mác đã bị những tên bạo chúa và đám
lưu manh ăn cắp, cắt xén, tô vẽ lợi dụng. Chính Mác cũng là người vô
tình phải mang tiếng oan với nhân loại vì bị bọn CỘNG SẢN GIẢ DANH nói:
Làm theo học thuyết của Mác, đã dẫn nhân loại đến thảm họa đau thương,
mất mát trong mấy chục năm qua.
Theo quy luật phát triển, chế độ phong kiến cũ, phong kiến
mới, chế độ độc tài đều là những chế độ đầy rẫy bất công, đầy rẫy nghịch
lý, thua xa chế độ Tư Bản về năng suất lao động, về lực lượng sản xuất,
về tính ưu việt của quan hệ sản xuất, về quyền con người… chắc chắn
phải tự sụp đổ như các nước Đông Âu, hoặc sẽ bị nhân dân và nhân loại
tiến bộ trên thế giới lật đổ như ở các nước Trung Đông, Bắc Phi gần đây.
Các nước Cộng sản giả danh còn lại như Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Hàn,
Cu Ba cũng không ngoài quy luật tất yếu đó.
Mục tiêu chung mang tính phổ quát của nhân loại trong thời đại
toàn cầu hóa ngày nay là: "NHÂN QUYỀN – DÂN CHỦ - VĂN MINH”. Mục tiêu
chung đó không còn là vấn đề riêng của một quốc gia độc lập nào. Ngày
nay, ai cũng hiểu ngay cả con đẻ, bố mẹ cũng không có quyền áp đặt, đối
xử thô bạo. Vậy mà bọn cai trị ở các nước cộng sản tự coi đất nước là
của chúng, của Đảng của chúng, con dân là tài sản của chúng. Chúng tự
cho chúng có quyền định đoạt, ban phát cuộc sống cho dân, muốn hành xử
với dân kiểu nào cũng được, bất chấp đạo lý, bất chấp pháp luật do chúng
đề ra, bất chấp luật pháp Quốc tế mà chúng hăng hái ký kết, cam kết. Ta
vẫn thường nghe chúng tuyên bố không ai có quyền "Can thiệp vào công
việc nội bộ” độc tài, độc đoán trong đất nước của chúng cướp được. Những
kẻ to mồm luôn lu loa: "Không được can thiệp vào công việc nội bộ” là
những kẻ độc tài, phát ngôn của Bộ ngoại giao ước nào cũng lu loa như
thế là một chế độ độc tài. Chế độ độc tài tất yếu sẽ bị tiêu diệt khỏi
đời sống nhân loại.
|